Chương 28: Mở mắt
-
Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
- Vương Vũ Thần
- 3332 chữ
- 2020-05-09 04:14:15
Số từ: 3325
Dịch: Bánh Tiêu
Nguồn: banhtieu137.com
Thường xuyên có độc giả nói với tôi, tại sao không viết tiếp truyện về cổ (sâu độc) chứ? Tôi luôn do dự không quyết định được, không phải không muốn viết, chẳng qua việc này thật sự quá kỳ diệu, không phải việc người ngoài có thể viết được, nếu vô căn cứ, rất ngại sẽ không tôn trọng bạn đọc. Vì vậy chậm chạp không dám hạ bút, cho tới hôm nay nghĩ muốn viết xuống câu chuyện này, nhưng phải kể rõ trước một câu chuyện, bởi vì trực tiếp viết về cổ, có chút cảm giác đường đột.
Sau khi viết xong câu chuyện đêm Giáng Sinh, tôi nhận được một cú điện thoại. Là một cô gái, cô ấy cực kỳ dứt khoát nói: "Tôi phải nói chuyện với anh."
Trong khi nói chuyện, tôi biết được hóa ra cô ấy cư nhiên cùng câu chuyện có phần kinh nghiệm tương tự, tôi không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, bất đắc dĩ phí điện thoại của Trung Quốc thật là kinh người, câu chuyện nghe khá dài, vì vậy chúng tôi quyết định tán gẫu trên QQ.
(Tiêu: QQ là 1 phần mềm chat của Trung Quốc giống yahoo hay skype)
Trở xuống là đối thoại của tôi và cô ấy.
"Tôi là sinh viên đại học tốt nghiệp chưa lâu, đừng thấy tôi nhỏ hơn anh, nhưng kinh nghiệm của tôi tuyệt đối so với anh còn nhiều hơn." Tôi từ trước đến nay không thích nói chuyện, cho nên phần lớn đều là xem cô ấy đánh chữ.
"Giống với đại đa số các cô gái, tôi cũng hy vọng mình có một đoạn tình yêu, hơn nữa vào năm đầu, đoạn tình yêu này thật sự đã tới. Tôi gặp một anh chàng, tối thiểu, vào lúc ấy tôi vẫn cực kỳ thương anh ấy.
Năm hai, chúng tôi, không, hẳn là tôi thôi, vì niềm vui ngắn ngủi mà trả giá đắt, tôi đi phá thai một lần. Lúc ấy anh ta ở bên cạnh tôi, nắm tay tôi. Anh ta dìu tôi vào phòng phẫu thuật. Đây không phải một bệnh viện lớn, bởi vì tôi sợ gặp người quen ở bệnh viện, anh ta càng sợ hơn, hai chúng tôi như đứa trẻ làm chuyện sai vậy, lén lén lút lút tìm một bệnh viện nhỏ, một bệnh viện bề ngoài nhìn qua cũ nát, bên trong càng cũ nát hơn, nhưng thu phí so với phẫu thuật chính quy rẻ hơn một nửa. Lúc tôi vào, trên ghế dài của phòng chờ còn có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, một mình cô độc, nhìn qua cũng là một sinh viên đại học, khi ấy tôi nghĩ thầm, ít nhất tôi so với cô ấy vẫn tốt hơn chút.
Phẫu thuật diễn ra lúc 4h chiều, trời rất âm u, rất lạnh, rất nặng nề, phảng phất như chụp trên đỉnh đầu bạn vậy, ép người không thở nổi. Phòng phẫu thuật không lớn, chỉ có một cái giường phẫu thuật, bên cạnh đặt rất nhiều dụng cụ, trong phòng tràn ngập ánh sáng. Tôi bỗng dưng sợ hãi, bởi vì tôi cảm giác được sinh mệnh trong bụng đang liều mạng chống cự, ngày đó, tôi đã có thai hơn bốn tháng.
Người đàn ông kia, cư nhiên ở sau lưng thúc tôi, anh ta không nhịn được nói câu 'Đừng sợ, rất nhanh thôi, không đau.' Bên trong có một bác sĩ, mang khẩu trang thật to, giấu kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ưng, vẻ mặt hờ hững nhìn hai chúng tôi.
'Nhanh lên chút, đừng lề mề nữa.' Hắn thấp giọng quát. Bạn trai ra ngoài, thuận tiện ầm một cái đóng cửa phòng phẫu thuật lại. Tôi bất lực hai tay ôm bụng, đi về hướng cái giường nọ, cũng bò lên đó.
"Dụ đạo hay phụ gia hấp dẫn?" Bác sĩ lật tới lật lui dụng cụ, thanh âm những thứ kia va chạm vô cùng thanh thúy, quanh quẩn trong phòng. Tôi bị hắn hỏi, nhất thời không hiểu được. Hắn thấy tôi không nói lời nào, thở dài.
(Tiêu: ta nghĩ Dụ Đạo là kích thích để thai tự trôi ra còn Phụ Gia Hấp Dẫn là hút thai :-?)
"Mấy tháng rồi?"
"Hơn bốn tháng rồi." Bác sĩ hơi kinh ngạc, ngớ ra một chút, lập tức nói: "Vậy không thể dùng dụ đạo rồi, dùng phụ gia hấp dẫn đi. Hơn nữa, tốt nhất nên gây mê, nếu không sẽ rất đau." Hắn xoay người, lại nói thầm: "Đều đã hơn bốn tháng rồi, thật sự quá bất cẩn."
Tôi từ chối đề nghị gây mê, tôi bỗng dưng có loại suy nghĩ cực kỳ bức thiết, tôi muốn đứa bé này, sinh ra đứa bé không hoàn chỉnh này, tôi muốn mang ký ức đau đớn này cả đời. Bác sĩ khuyên tôi vài câu, thấy không có phản ứng, không thể làm gì khác hơn là nghe theo.
Tôi lựa chọn chính là thiết bị phá thai. Đích xác, tôi thật sự cả đời cũng sẽ không quên, lúc dụng cụ phẫu thuật lạnh như băng tiến vào thân thể tôi, cảm giác đầu tiên không phải đau nhức, mà là một loại cảm giác xé rách, theo đó là đau nhức trực tiếp truyền khắp mỗi một ngóc ngách trong thân thể tôi, cơ thể tôi kịch liệt co rút lại. Quá trình phẫu thuật tôi không muốn hồi tưởng lại nữa, tóm lại, tôi một mực đau đớn la hét trong phòng phẫu thuật, loại tiếng kêu này chính mình nghe cũng thấy dọa người.
Khi phẫu thuật chấm dứt, anh ta được vào, vẻ mặt bất an, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi dù suy yếu, nhưng thần trí vẫn rất thanh tỉnh, tôi lần nữa yêu cầu nhìn xem một phần máu thịt lấy đi từ trong thân thể tôi. Bác sĩ chần chờ một chút. Gọi y tá ôm sang cho tôi.
Tôi cũng kinh ngạc, nó lớn lạ thường. Bốn tháng sao lại lớn như vậy. Nó đã có giới tính, là một bé trai, đầu rất lớn, tôi có loại cảm giác, đứa bé này nếu thật có thể sinh ra được nhất định sẽ rất thông minh rất đáng yêu.
Tôi quay đầu, phất phất tay, nước mắt không cách nào tự kiềm chế chảy xuống, y tá lại ôm đứa bé cho bạn trai tôi, anh ta run rẩy đón lấy đứa bé. Trầm mặc một chút. Đột nhiên duỗi tay về phía mặt đứa bé.
Thai nhi 27 tuần, mắt mới có thể phát triển và mở hoàn toàn, nó bây giờ là đóng chặt. Bạn trai tôi khi ấy không biết tại sao, anh ta cư nhiên lấy tay mở mí mắt đưa bé ra. Bác sĩ một bên vòng sang, hô câu: "Đừng!" Nhưng mà, bạn trai tôi đã mở ra.
Tôi cũng không nhìn thấy bên trong bộ dáng thế nào, nhưng anh ta đột nhiên hoảng sợ ném đứa bé trên mặt đất, lảo đảo lui về sau, thậm chí người cũng ngã trên mặt đất, một bên dùng tay chỉ vào đứa bé kia, một bên há hốc miệng, phun ra mấy chữ.
"Hố, hố, hố đen." Anh ta tựa hồ sợ hãi. Tôi khinh thường nhìn anh ta, người đàn ông tôi từng yêu sâu sắc này hiện giờ tôi lại thấy vô cùng xấu xí. Bác sĩ đã đi tới, một lần nữa ôm lấy đứa bé.
"Đương nhiên là hố đen, mắt chưa phát triển xong, có điều, những đứa trẻ bị nạo ra thế này, tốt nhất vẫn đừng nhìn mắt nó đã phát triển chưa thì hơn, sau khi mở mắt, nghe nói rất phiền toái." Ngữ khí của bác sĩ vẫn luôn cực kỳ lãnh đạm, có lẽ hắn đã nhìn thấy nhiều chuyện thế này lắm rồi.
Cũng may không mất nhiều máu lắm, cơ thể tôi khôi phục rất mau. Bạn trai tôi vẫn mang trên mặt vẻ xấu hổ ở bên giường bầu bạn với tôi, nhưng sau khi chờ tôi có thể xuống giường, chuyện đầu tiên làm chính là chia tay. Anh ta không níu kéo, cũng rất tự nhiên đáp ứng, đoạn tình này, cứ thế cùng đại đa số mọi người giống nhau, biến thành một vết sẹo sâu bên trong ký ức, chỉ có điều, của tôi so với người khác nặng hơn một ít.
Sau khi chia tay, kỳ thật tôi càng đau khổ hơn, uống thật nhiều rượu, trốn học, tôi dùng phương thức đọa lạc trừng phạt mình, nhóm bạn cùng phòng sau khi khuyên can không hiệu quả bắt đầu rời xa tôi, tôi thành kẻ cô độc chân chính trên ý nghĩa. Tôi thậm chí còn tiếp xúc với viper, loại thuốc lắc này, tạm thời làm thần kinh tê liệt, khiến tôi có thể dễ chịu một chút. Loại cuộc sống này giằng co nửa năm, mãi đến khi có một lần sau khi tôi hít quá liều, đầu đập vào góc ghế, tôi bụm vết thương phun máu, đau đớn khiến tôi thức tỉnh, tôi phát hiện hẳn là phải sống sót thì hơn, mặc dù sẹo trên trán bây giờ còn chưa thể xóa, nhưng lòng tôi lại cảm tạ nhìn nó, dù sao, tôi đã sống lại.
Chuyện về sau tương đối bình thản, tôi cố gắng học tập, dùng thành tích tốt nghiệp trội nhất, liên lạc với người đàn ông kia càng ít hơn, chỉ chào hỏi cho có lệ, muốn nói không hận anh ta là không có khả năng, nhưng phát hiện bây giờ lạnh lùng so với hận càng nhiều hơn chút.
Nhưng kỳ thật, chuyện chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Tháng sáu năm nay, đầy tháng con của Linh bạn đại học tôi, tất cả mọi người đều đến ăn mừng, đương nhiên, cũng kể cả bạn trai trước của tôi, chúng tôi rất thân thiết hỏi han vài câu, trong bữa tiệc anh ta tựa hồ có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng biểu cảm trên mặt tôi, khiến anh ta muốn nói lại thôi. Nói thật, mới thời gian ngắn như vậy, anh ta thay đổi rất dữ dội, gầy gò mà suy yếu, vành mắt đen sẫm trũng sâu, tóc bạc trên đầu cư nhiên cũng ngờ ngợ có thể thấy được.
Linh sinh con trai, vô cùng đáng yêu, bụ bẫm, chỉ có chút không tốt, cực kỳ thích khóc, hơn nữa tiếng khóc nọ làm cho người ta nghe mà phát hoảng, giống như có gì đó đang cào vậy. Hoàn hảo đông người, cũng không khó chịu lắm. Lúc này có bạn học đùa, nói mọi người thay phiên nhau ôm đứa bé này, xem đứa bé thích ai.
Trò chơi bắt đầu, mỗi người ôm đứa bé đều không ngăn được nó khóc, mỗi một lần ôm đều dẫn đến một trận cười to, hai vợ chồng Linh nhìn xem mà dở khóc dở cười. Mãi cho đến anh ta, bạn trai tôi, anh ta run rẩy ôm đứa bé sang, chỉ chốc lát sau, đứa bé kia như điện giật vậy, tiếng khóc ngừng bặt. Người trong phòng không cười nữa, mà cực kỳ kinh ngạc nhìn anh ta.
Đứa bé nở nụ cười. Rất đẹp. Nhưng trong mắt tôi, tôi cảm thấy nó cười đến mức quá quỷ dị, không giống nụ cười của một đứa trẻ.
Trong ánh mắt của bạn trai trước tôi bỗng dưng có chút khác thường, anh ta muốn trả lại đứa bé cho người kế, nhưng tất cả mọi người đều chọc ghẹo, ngay cả hai vợ chồng Linh cũng nói để anh ta ôm thêm chút nữa, còn muốn anh ta làm cha nuôi của đứa bé, bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ôm nó.
Lúc này, đứa bé đột nhiên bắt đầu ngọ ngoạy trong lòng anh ta, tay nhỏ bé cứ mãi sờ soạn hướng về phía trước, mãi đến khi mò tới mắt của anh ta.
Bạn trai trước của tôi bất động, mặc cho bàn tay nhỏ bé vuốt. Đợi đến khi Linh ôm đứa bé đi, tôi mới phát hiện, anh ta hóa ra đã sợ đến đờ người. Sau khi tiệc kết thúc, anh ta rốt cuộc tìm tới tôi, cũng lần nữa yêu cầu cùng tôi nói chuyện.
Anh ta mặt đầy luống cuống, bối rối tìm điếu thuốc, run run châm lửa, hút mạnh vài hơi, bắt đầu trấn định lại.
"Anh tới cùng muốn nói gì? Không muốn nói thì tôi đi đây, tôi còn nhiều chuyện phải làm." Tôi có chút sốt ruột, nhìn mặt anh ta nhiều tôi cảm thấy buồn bực. Anh ta kéo tay tôi, bàn tay kia vẫn lớn và chắc nịch như vài năm trước, nhưng loại ấm áp kia, đã không còn.
"Đừng, đừng đi." Anh ta như một đứa trẻ phạm sai lầm, ánh mắt đầy cầu khẩn, tôi bỗng dưng mềm lòng, ngừng lại, nghe anh ta tự thuật.
"Mấy năm nay, đúng, chính là sau lần cùng em đi phá thai, anh, anh vẫn luôn gặp cơn ác mộng, mơ thấy đứa bé kia, hốc mắt trống rỗng phát ra ánh sáng dọa người. Tiếp theo, bên tai anh sẽ thường xuyên nghe thấy tiếng cười của trẻ con, buổi sáng thức dậy, thường xuyên có thể nhìn thấy trên mặt, trên cổ, có, có loại dấu tay của trẻ sơ sinh này, màu tím đỏ. Còn có rất nhiều việc lạ. Hơn nữa gần đây anh sẽ bất giác vẽ vài bức tranh, khi anh tỉnh táo lại, phát hiện toàn bộ đều là vẽ những bức ảnh giống nhau, anh mang theo một bức, em xem." Quên nói, bạn trai trước của tôi học mỹ thuật, bây giờ là một họa sĩ có chút danh tiếng. Tôi đón lấy bức vẽ anh ta lấy từ trong túi ra, quay về hướng đèn đường tối mờ nhìn.
Bối cảnh cả bức tranh là màu tro đen, vẽ nghệch ngoạc không nhiều lắm, bên trong vẽ một trẻ sơ sinh đầu thật lớn, hai tay ôm trước ngực, cuộn thành một đoàn, nhưng mắt nó đang mở, bên trong trống hoác, nhưng lại có một loại sức hút như hố đen vậy, phảng phất như có thể hút linh hồn của người nhìn vậy. Tôi cảm thấy hơi choáng đầu, lập tức khép lại tờ giấy vẽ.
"Anh, suy nghĩ nhiều quá đó, có thể là ảo giác thôi, lại nói họa sĩ các anh không phải thường xuyên thần kinh như vậy sao." Tôi tỉnh táo lại, ném trả bức vẽ cho anh ta. Sau đó xoay người rời đi, bỏ lại anh ta một mình đứng dưới đèn đường.
Mấy tháng sau, tôi nghe nói anh ta mở triển lãm tranh, cũng cố gắng mời tôi đi, tôi thấy thời gian cũng rảnh rỗi, để xua đuổi cuộc sống nhàm chán, liền đến xem.
Kiểu cách triển lãm rất lớn, xem chừng anh ta lăn lộn ở phương diện này không tồi, tôi nhìn tên triển lãm tranh, tên là Mở Mắt.
Tổng cộng có hơn mười bức họa, toàn bộ đều là vẽ mắt, người già, thiếu niên, đàn ông, đàn bà, người ngoại quốc, người Trung Quốc, những đôi mắt toàn bộ đều khác nhau, mang theo tình cảm cũng khác nhau hoàn toàn, không thể không thừa nhận, anh ta quả thực là một họa sĩ rất tài hoa.
Trung tâm phòng triển lãm ở vị trí nổi bật, bày một bức tranh thật lớn. Hấp dẫn rất nhiều người.
Tôi vừa qua đó nhìn, cư nhiên chính là bức tranh mà anh ta từng cho tôi xem. Chỉ có điều sau khi phóng đại nhìn qua càng thêm cảm giác khiến người ta bất an và lạnh lẽo. Ở bên cạnh, rất nhiều người nhỏ giọng bình luận, còn nói cái gì bức tranh ý nghĩa sâu sắc, đại biểu theo đuổi sinh mệnh, có người lại nói cảm giác mê mang của thế hệ hiện đại sau này, đủ loại như thế, tôi nghe quả muốn bật cười, tất cả đều là vô nghĩa.
Khi tôi từ cửa sau triển lãm tranh muốn ra ngoài, đột nhiên một bàn tay vỗ lên vai tôi. Tôi sợ hãi nhìn lại, cư nhiên là anh ta.
Bạn trai trước của tôi.
"Em tới rồi. Anh không thể không vẽ nó ra, phảng phất như không thể khống chế được vậy, phát tiết một chút như vậy anh mới dễ chịu chút." Thanh âm của anh ta khàn khàn, xem ra lại hút không ít thuốc. Hành lang rất tối tăm, tôi nhìn không rõ mặt anh ta.
"Hút ít thôi, đừng không quý trọng thân thể mình." Tôi than nhỏ một câu. Trong bóng tôi anh ta tựa hồ hít thở có chút dồn dập.
"Em, vẫn quan tâm đến anh."
"Không có ý gì khác, tôi thấy anh hiểu lầm rồi, tôi đã có bạn trai mới, cũng sắp kết hôn rồi, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, tôi không hận anh, cũng không yêu anh, giữa tôi và anh không có ràng buộc gì, về phần sự hối hận của anh, tôi tiếp nhận." Nói xong tôi muốn đi. Anh ta im lặng không nói gì, tôi dường như ngờ ngợ nghe thấy anh ta đang nức nở.
Tôi cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, đột nhiên bên tai hình như nghe thấy được tiếng cười của trẻ con, khanh khách, vô cùng rõ ràng, tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vừa vặn một chùm sáng không biết từ đâu bắn vào, anh ta đang quay đầu lại đi về hướng phòng triển lãm tranh, chiếu sáng trên chân anh ta, tôi nhìn thấy.
Một đứa trẻ sơ sinh.
Mập mạp, ôm cẳng chân anh ta, đang quay đầu lại nhìn tôi, trên mặt tràn đầy tươi cười, hai hố đen thật to, còn quay về hướng tôi vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé như củ sen. Tôi không thể nhúc nhích được nữa, máu toàn thân giống như đông cứng lại vậy, mãi qua hơn 10 phút, tôi mới hồi phục lại. Sờ soạng vách tường ra khỏi hành lang, một lần nữa trở lại dưới ánh mặt trời.
Trong cuộc sống về sau, tôi thường xuyên biết được tin về bạn trai cũ, anh ta từng cực kỳ nghèo túng, thậm chí khốn cùng thất vọng, lại còn từng mượn tiền tôi vài lần. Lần cuối cùng thấy anh ta, anh ta đã không còn nhìn ra dạng người nữa, nào còn có phong độ của họa sĩ.
Về sau, tôi không có tin tức gì của anh ta nữa, anh ta phảng phất như mất tích vậy." Câu chuyện của cô ấy dừng một hồi, tôi nhịn không được hỏi: "Sau này thế này?"
Cô ta chuyển đề tài: "Anh biết hạ cổ không?" Tôi sửng sốt, đích xác, thường nghe nói tới, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì lại chưa bao giờ biết được.
"Chẳng lẽ, cô biết?" Tôi hỏi cô ấy. Trầm mặc hồi lâu, cô ấy mới trả lời.
"Đúng vậy, bởi vì tôi chính là con cháu của người Miêu, nhưng mà phương diện này rất phức tạp, hôm nay tôi còn có việc, lần sau bàn lại nhé." Nói xong, cô ta offilne rồi tôi nhìn màn hình có chút mờ mịt. Tôi đành phải chờ sau khi cô ta liên lạc lạc với tôi.