• 1,045

Chương 75: Hồi Đường


Số từ: 10185
Dịch: Bánh Tiêu
Nguồn: banhtieu137.com
Một bé gái sáu bảy tuổi tạm biệt trường học bạn bè, trên đường vui vẻ về nhà, nhưng con phố ngày thường quen thuộc đột nhiên trở nên vắng lặng, em cúi đầu, đi nhanh mấy bước hy vọng sớm về tới nhà. Nhà cách trường rất gần, chưa đến mấy con phố, cho nên bé gái thường về nhà một mình.
"Bạn nhỏ, em thích hạc giấy không?" Bé gái ngẩng đầu, trước mắt đứng một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, bởi đưa lưng về phía mặt trời, em không nhìn rõ lắm, chỉ trông thấy mái tóc bạc xinh đẹp của y dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng chói mắt.
"Thích." Bé gái ngây thơ trả lời.
"Vậy, cái này cho em nhé." Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười từ trong túi lấy ra một con hạc giấy đưa cho cô bé, bé gái mừng rỡ nhận lấy. Song khi em ngẩng đầu lên nói cảm ơn, người đàn ông kia đã không thấy đâu nữa, trên mặt đất lưu lại hai lọai dấu chân.
Một là người, một lại như động vật họ mèo nào đó. Cô bé tò mò đùa giỡn với hạc giấy, tiếp tục đi về nhà.
Mấy tiếng đồng hồ sau, cha mẹ cô bé bật đèn pin khắp nơi kêu khóc tìm kiếm con gái mình.
Hôm nay là thứ sáu, gần đây thường xuất hiện sự kiện trẻ con khoảng sáu bảy tuổi vô cớ mất tích, tựa như bị bốc hơi vậy, không có bất kỳ manh mối nào, lúc đầu cho rằng là buôn lậu người, nhưng số lượng lớn như thế, căn bản không có khả năng này, phụ huynh mọi nhà mọi hộ đều thấp thỏm lo âu, trường tiểu học đã không còn ai dám đến nữa, nhưng nhốt con trong nhà, cũng sẽ mất tích không giải thích được, chỉ cần không chú ý một chút thôi đã không thấy tăm hơi, bao nhiêu tim mật của cha mẹ đều vỡ cả, toàn bộ thành phố cơ hồ bao phủ trong một bầu không khí bi thương không nói nên lời, khắp nơi đều có thể thấy các cặp vợ chồng tìm kiếm con trẻ khắp nơi, kêu khóc, thời bấy giờ đều là con một, trẻ con so với sinh mạng cha mẹ mà nói còn quan trọng hơn.
"Cậu thấy sao?" Kỷ Nhan dùng ngón tay đè sống mũi, cậu ấy đã nhiều ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, nhưng chuyện này cũng quá mức kỳ lạ.
"Không biết, chung quy chưa đến mức như trong Tây Du Ký, một đêm tất cả trẻ con đều bị Tôn Ngộ Không cuốn đi đâu." Tôi cười khổ nói, thực vậy, chuyện này xảy ra vô cùng đột ngột, không chỉ tòa soạn, quy luật làm việc cuộc sống của mọi người đều bị rối loạn, trong đó bận rộn nhất đương nhiên là cảnh sát.
"Xem chừng, không giống như người thường có thể làm, buổi chiều chú hai sẽ tới, tớ hy vọng cùng ông điều tra một chút, có thể có chút phát hiện mới." Kỷ Nhan ngửa đầu, dựa vào ghế sô pha.
Ngoài cửa vang lên một hồi chuông điện, tôi thầm nghĩ lẽ nào đến nhanh như vậy? Đi tới mở cửa, lại phát hiện đứng ngoài cửa chính là một người khiến tôi kinh ngạc.
Lê Chính đã lâu không gặp, hơn nữa anh ta đã không còn là bộ dáng trẻ con, khôi phục cơ thể chân chính của mình, như trước mặc một bộ tây trang màu trắng, đeo kính mát. Hơn nữa bên cạnh còn có một con hổ thân hình khổng lồ.
"Ngồi đây chờ ta." Lê Chính mỉm cười, vỗ vỗ đầu con hổ, con hổ kia ngoan ngoãn ngồi xuống, như một con mèo lớn vậy.
"Kỷ Nhan có nhà không? Tôi muốn tìm cậu ấy nói chuyện." Anh ta nói, đã đi vào trong cửa, tôi không ngăn cản anh ta, chỉ khó hiểu anh ta mang theo một con hổ như thế đi tới mà không gây rối loạn sao?
"Cậu có thể trông thấy nó cũng không kỳ quái mà, bởi vì trong mắt cậu chẳng phải cũng có một con sao?" Lê Chính đi qua bên cạnh tôi, dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi vậy, cười giải thích.
"Đã lâu không gặp." Kỷ Nhan từ trên ghế đứng dậy, cũng không kinh ngạc lắm, mà hai tay cắm trong túi quần, nhìn chằm chằm Lê Chính.
"Không tính là lâu, tôi tới là muốn nói cho cậu biết, mong cậu đừng nên nhúng tay vào chuyện liên quan tới những đứa trẻ mất tích gần đây, vốn dĩ tôi không muốn gặp cậu, nhưng tôi cũng rất muốn biết tin tức của con bé, cho nên thuận tiện nói cho cậu biết một tiếng, miễn cho nói tôi không báo trước." Lê Chính đứng giữa nhà, trầm giọng nói.
Hóa ra chuyện này là anh ta làm, nhưng anh ta muốn nhiều trẻ con như vậy làm gì.
"Việc này không thể nào, anh biết tôi luôn thích chõ mũi vào chuyện người khác." Kỷ Nhan nhún vai, lắc đầu.
"Vì sao cậu luôn như vậy kỳ thực có một việc tôi đã sớm muốn nói ra, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao? Bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu nhúng tay vào, luôn là cục diện huyên náo không cách nào dọn dẹp được, thà nói chỗ nào có tử vong và máu me chỗ đó có cậu, còn không bằng nói căn bản là cậu mang tới, cậu mới thật sự là kẻ không hiểu gì hết." Lê Chính bỗng nhiên kích động cao giọng quát lên, vô cùng không hợp với cá tính bình thường tỉnh táo gần như lãnh khốc của anh ta. Kỷ Nhan cũng có chút lúng túng.
"Cậu nên biết, hai chúng ta đều gánh vác số phận của gia tộc, đều là người gánh vác vận mạng không rõ ràng, Phản Hồn Hương thà nói là bảo vật, chẳng bằng nói là họa có thể gây nên tai vạ, được coi như người trông coi nó, chúng ta đã biến đổi không giống người thường, tôi nghe nói, tổ phụ của cậu, cha cậu thậm chí các tổ tiên của cậu đều không trường thọ, hoặc chết oan chết uổng, lẽ nào cậu còn chưa giác ngộ ra sao?" Lê Chính tiếp tục nói. Tôi ở bên nghe mà giật mình, ngẫm lại vài ngày trước đó Kỷ Học nói cho tôi biết chuyện liên quan tới luyện đan, xem ra thật có chút đạo lý.
"Mà tôi, trong thời gian sống cùng các cậu vậy mà cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng tôi cũng rất mê man, vốn tôi phải căm ghét, căm ghét tên vua giết chết cả bộ tộc tôi, căm ghét cha tôi, căm ghét hết thảy, nhưng tôi đã từ từ thanh thản tiếp nhận thế giới này, cho nên, thay vì nói là y tới tìm tôi, chẳng bằng nói là tôi chủ động đi theo y, lý tưởng của người kia chỉ có thể dùng vĩ đại để hình dung, nếu có thể thành công, sẽ có thể tiêu trừ căm ghét trong lòng tôi, cho nên, tôi mới đến nói cho cậu biết, đừng nhúng tay vào, tôi làm như vậy, là nể mặt mũi em gái mình, bằng không, tôi sẽ không chút do dự xóa sổ cậu, tuyệt không để lại chút dư thừa."
Vẻ mặt Kỷ Nhan rất kỳ quái, cậu ấy đột nhiên trở nên đờ đẫn.
"Anh nói tôi, tôi mới là người tạo ra tai họa? Là tôi mang đến tử vong cho những người bất hạnh kia? Nếu không phải tôi xen vào việc của người khác, có lẽ vốn sẽ không có nhiều người chết như vậy? Nghe vào, dường như có chút đạo lý." Cả người Kỷ Nhan lần nữa ngã vào trên ghế sa lon, sắc mặt trắng bệch.
"Lời muốn nói tôi đã nói xong, về phần cậu, tốt nhất nên mang Lý Đa rời khỏi đây, có lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút, nhớ kỹ, chúng ta gánh vác vận dữ thì không cách nào tiêu trừ, bởi vì ngọn nguồn chính là thứ chúng ta phải bảo vệ." Nói xong, Lê Chính đi ra ngoài, con hổ ngồi xổm bên ngoài dường như có chút sốt ruột, gầm nhẹ một tiếng, Lê Chính vuốt đầu nó, ngồi lên. Tôi thấy anh ta sắp đi, lập tức đuổi theo.
"Anh rốt cuộc đã giấu bọn trẻ ở đâu?" Tôi hỏi anh ta.
Lê Chính nhìn cười, "Giấu lá cây thì rừng rậm là tốt nhất." Nói xong con hổ cõng Lê Chính, dần dần đi xa.
Tôi nhìn lại Kỷ Nhan, cậu ấy đang lẩm bẩm ngồi trên ghế sa lon.
"Có lẽ, tớ thật sự là người mang điềm xấu, tớ chính là Long." Cậu ấy ôm đầu, cuộn người lại. Tôi chưa từng thấy Kỷ Nhan yếu ớt như thế, trong ấn tượng của tôi bất kể gặp phải chuyện nguy hiểm gay go mấy cậu ấy cũng luôn gặp biến không sợ hãi, thậm chí có thể tươi cười ứng phó.
Nhưng người bề ngoài kiên cường có lẽ cũng có một mặt yếu ớt nhất không muốn ai biết, giống như bức tường nhìn như kiên cố, có thể bên trong lại có những vết nứt.
Tôi biết lúc này chỉ có thể để cậu ấy yên tĩnh một mình, có lẽ có vài chuyện người ngoài không giúp được, chỉ có thể dựa vào bản thân tự thoát ra.
Khi ra ngoài tôi gọi điện thoại cho Lý Đa, hy vọng cô bé có thể an ủi Kỷ Nhan, khuyên bảo một chút.
Thế nhưng, tôi vẫn mãi không hiểu, người cưỡi hạc kia và Lê Chính cần nhiều trẻ con như vậy làm gì.
Buổi chiều, Lý Đa gọi điện nói cho tôi biết, Kỷ Học cũng tới rồi, tôi vội vàng xử lý xong chuyện trên tay chạy tới, vừa vặn Lạc Lôi đang rảnh rỗi, cô cũng muốn đi gặp Lý Đa và Kỷ Nhan.
Dọc đường qua đó, tôi bỗng nhiên cảm giác trên đầu có thứ gì bay qua, ngẩng đầu nhìn lại, dường như là chiếc trực thăng, nhưng quá cao không thấy rõ lắm, song có kính yêu trợ giúp, thị lực của tôi có thể vượt qua người bình thường.
Khi tôi rốt cuộc đã nhìn thấy thì nhịn không được kinh ngạc hô một tiếng, hóa ra tôi nhìn thấy giống như trong chuyện thần thoại xưa vậy, một con hạc giấy lớn, xách theo một đứa bé sáu bảy tuổi đang bay đi, giống như người ta hay nói tiên hạc tống tử vậy.
Hóa ra họ là dựa vào hạc giấy để bắt cóc những đứa trẻ này, tiếc rằng tôi căn bản không cách nào đuổi kịp, đành phải tạm thời đến chỗ Kỷ Nhan trước.
Khi đến, không ngờ Kỷ Học đang quở mắng Kỷ Nhan, Lý Đa thì ở một bên vô cùng sốt ruột nhìn.
"Con là trưởng tử chính thống của Kỷ gia, vậy mà liền vì vài câu nói của người khác mà thay đổi như vậy? Đúng, người của gia tộc họ Kỷ luôn không thể nào chết già, đại ca, cha đều là như vậy, có lẽ ngược lại với kẻ râu ria như ta đây thì vẫn sống lâu thế này." Kỷ Học đầy tự giễu nói. Chúng tôi đều không dám nói gì, bình thường Kỷ Học đối với đứa cháu trai này vô cùng khách khí, thậm chí có chút phân tôn ti, hôm nay thái độ lại khác thường.
"Nhưng mà, Lê Chính quả thực nói rất đúng, dường như con đi đến đâu, tai vạ và chết chóc liền theo cùng, có lẽ con biến mất khỏi thế giới này, sẽ thanh tịnh." Kỷ Nhan như cũ cúi đầu, "Con trước đây ngây thơ cho rằng, mình và cha đi khắp nơi du hành như vậy, đi thu thập và tìm tòi nghiên cứu những chuyện thần bí kia, đi trợ giúp những người cần sợ giúp đỡ, con đã giống như ông ấy, nhưng thực ra căn bản không phải, con vẫn luôn e ngại, e ngại vận mạng của mình, e ngại cái chết, e ngại rời khỏi mọi người." Giọng Kỷ Nhan càng ngày càng trầm, tôi rất khó nghe rõ tiếp, tôi muốn qua đó khuyên cậu ấy, lại bị Lạc Lôi kéo lại, cô ấy xua tay với tôi.
"Cha con cũng đã từng giống con, anh ấy cũng từng hỏi ta, nhưng không có được đáp án, vì vậy anh ấy hỏi ông nội con, ông nội con nói cho anh ấy biết, không có bất kỳ ai mang đến tai họa, những thứ kia là không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta có thể cố gắng thay đổi nó, có lẽ sẽ rất khó, thậm chí đại đa số mọi người sẽ thất bại, ông nội con, cha con cũng không chạy thoát được, nhưng họ lúc đi đều không hề tiếc nuối, bởi vì họ đã từng cố gắng, họ đã chiến thắng nỗi sợ, ta mong con cũng có thể chân chính dũng cảm, có lẽ, số phận của gia tộc chúng ta thật sự có thể đảo ngược bởi bàn tay con." Giọng Kỷ Học mang theo tiếng khóc, nhưng ông lại nhanh chóng gạt đi.
"Ta chỉ nói đến đây, về phần con suy nghĩ thế nào là chuyện của chính con, có một số việc ta vẫn luôn không nói cho con biết, tấm bia đá có khắc chữ Phạn ở cửa thôn đã nứt rồi, kỳ thực, gia tộc chúng ta chuyển đến thôn đó không phải tình cờ, tấm bia kia chính là để trấn áp ý chí của Cửu Vĩ Hồ trong Phản Hồn Hương mà dựng nên, người lập bia cũng chính là tăng nhân từ Ấn Độ truy kích Cửu Vĩ Hồ, ông đã sống hơn trăm tuổi, nhưng cuối cùng vẫn chết ở thôn đó, trước khi chết, ông căn dặn chúng ta đem chỗ ông tọa hóa (đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết) dùng bùn đất nhào nặn thân thể ông thành tấm bia đá, có thể nói là quan tài, như vậy chúng ta trông giữ Phản Hồn Hương mới không xảy ra chuyện, mà bây giờ bia đã nứt, cũng giống như khối đá Sát Sinh kia của Nhật Bản, đồ đá đã nứt không cách nào trấn áp ý chí của tên kia nữa, con là trưởng tử của gia tộc, có nghĩa vụ ngăn cản chuyện này, nhất định phải tìm được Lê Chính, cùng kẻ giữ Phản Hồn Hương kia, con tốt nhất nên mau chóng suy nghĩ rõ ràng, nếu con e ngại gánh vác trách nhiệm này, có thể rời đi, vứt bỏ dòng họ của con, làm một người bình thường." Nói xong, Kỷ Học im lặng, ngồi trên ghế salon rút ra một điếu thuốc. Cảnh tượng vô cùng yên tĩnh, tôi hơi khó chịu, vì vậy nói ra chuyện vừa mới nhìn thấy.
"Hạc giấy? Hóa ra bắt cóc những đứa bé kia chính là hạc giấy." Kỷ Học bóp tắt điếu thuốc.
"Nhưng chúng ta cũng không biết hạc giấy sẽ bay về hướng nào." Lạc Lôi nói.
"Nếu là hạc giấy, đương nhiên cần nhờ gió mới có thể bay, nhưng còn mang theo trẻ em, dựa vào hướng gió hôm nay tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được chút dấu vết." Kỷ Học nói, song cho dù đã biết phương hướng đại khái, e rằng muốn tìm được người cưỡi hạc kia cũng không dễ dàng.
"Cùng đi chứ, vận mạng của mình phải nắm giữ trong tay mình, huống hồ, tôi hy vọng có thể giải thoát được cả Lê Chính." Kỷ Nhan rốt cuộc đứng dậy, tôi thật mừng vì cậu ấy lại khôi phục kiên quyết như xưa. Lý Đa thì nghi ngờ hỏi chúng tôi Lê Chính là ai, kết quả bị mọi người đáp qua loa lấy lệ.
Kỷ Học không nói thêm gì, chỉ vỗ vai Kỷ Nhan.
Tổng cộng năm người, mọi người tách ra dựa theo hướng gió đi tìm chút manh mối. Thế nhưng phương hướng kia phần lớn đều là khu thành thị náo nhiệt, làm sao có thể giấu hơn mấy trăm ngàn đứa trẻ, huống hồ những đứa bé này đã rời nhà lâu như thế nhất định sẽ kêu khóc.
Bận rộn cả một ngày, chúng tôi cũng không tìm được, mọi người chán nản trở lại chỗ tôi đã nhìn thấy hạc giấy trước đó.
"Hắn làm thế nào giấu được nhiều trẻ con như vậy?" Kỷ Nhan một tay nâng cằm.
"Hơn nữa ở đây rõ ràng đều là khu trung tâm thành phố, Lê Chính cũng nên chọn vài chỗ ít dấu chân người chứ." Tôi nói.
"Giấu lá cây chỗ tốt nhất chính là rừng rậm." Tôi nghĩ tới lời của Lê Chính, không nhịn được tự lẩm bẩm. Kỷ Nhan đột nhiên búng ngón tay.
"Gần đây có trường học không? Loại hình tương đối lớn ấy." Kỷ Nhan hỏi tôi, tôi suy nghĩ một chút, quả thực cách đó không xa có vài trường trung học kiểu khép kín toàn bộ, bây giờ đã kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trường học vắng vẻ hơn nhiều.
"Ý cậu là những đứa trẻ kia sẽ ở trong trường học đó? Chuyện này sao có thể? Chỉ mỗi việc làm cho đám trẻ kia không chạy không khóc đã rất cực khổ rồi." Tôi phản đối nói.
"Không sao, đi vào đó xem chút là được." Thật vậy, đứng ở đây mãi cũng không phải biện pháp, đoàn người đi về hướng trường học kia.
Cổng trường đóng chặt, chỉ có một ông lão giữ cửa ngồi trong phòng trực, nhìn vào trong, căn bản không có đứa trẻ nào, im ắng tĩnh mịch, hoàn toàn không có sự náo nhiệt và sức sống ngày thường.
"Ở đây không có học sinh, đều đã nghỉ hè rồi." Một ông lão cạo đầu bóng lưỡng khoác quần áo mặt âm u, phe phẩy quạt hương bồ đi ra. Thanh âm lão dị thường nặng nề, tựa như cách một lớp khẩu trang nói chuyện vậy.
"Gần đây không có ai ra vào sao?" Tôi cười hỏi lão, ai ngờ lão rất nóng nảy phất tay một cái, ra hiểu chúng tôi mau đi. Kỷ Nhan thì nhìn chân lão.
"Cằm của ông rớt rồi." Kỷ Nhan cười nói.
"Không có mà." Ông già rất khó hiểu sờ cằm mình.
"Bây giờ mới rớt nè." Kỷ Nhan chợt xông tới, hướng mặt ông già đánh một quyền, sức lực rất lớn, cơ hồ đánh bay ông ta, ông già quỳ rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Chúng tôi cực kỳ sửng sốt, Kỷ Nhan luôn ôn văn nhĩ nhã lại ra tay đường đột như thế. Nhưng chờ ông già kia ngẩng đầu lên, cằm của lão như củ sen đứt đoạn, ngoại trừ một chút tơ thịt dính liền còn lại đều thật sự rớt xuống.
"Mày làm sao đoán được tao." Mất cằm, lão mỗi lần há miệng phát ra âm thanh đều dị thường quái dị, hơn nữa gần như không hề có máu chảy ra, có chăng cũng chỉ là những thứ sềnh sệch.
"Chân của ngươi, sưng to đến cả dép lê cũng mang không được, còn có đôi mắt ngươi, lần sau giả người sống, nhớ đeo kính mát, đồng tử ngươi đều sắp giống mèo rồi, hơn nữa mấu chốt là, ngươi dựa vào niêm mạc dạ dày rung động mà phát ra âm thanh, quá ngu ngốc!" Kỷ Nhan lần thứ hai nhảy tới một bước, nặng nề đánh bay tên kia một lần nữa.
"Các con vào trước đi." Kỷ Học xua chúng tôi vào sân trường. Ông già này không bò dậy nữa. Từ bụng lão chui ra một vật thể ngọa nguậy giống như sâu, tôi nghĩ, đây hẳn là khống thi trùng rồi. Kỷ Học vừa muốn qua đó bắt lại, trùng lại lần nữa không thấy đâu, tốc độ cực nhanh.
"Đừng để ý đến nó, tìm được những đứa bé kia trước quan trọng hơn." Kỷ Học quay về trước mặt chúng tôi hô. Toàn bộ sân trường vô cùng yên tĩnh, tôi chạy về hướng tòa nhà ký túc xá học sinh, trước đây từng phỏng vấn ở chỗ này, cho nên địa hình cơ bản có chút nắm rõ.
Song trong ký túc xá không một bóng người, thế là chúng tôi chạy trở về phòng học.
Quả nhiên, những đứa trẻ này toàn bộ ngồi ngay ngắn trong phòng học, tựa như đi học bình thường vậy.
Nhưng cảnh tượng thật sự yên tĩnh khiến người ta rét run, mặc dù dưới mùa hè nắng nóng gay gắt.
Tất cả trẻ em đều dùng tư thế ngồi đồng nhất trên ghế không nhúc nhích, mang trên mặt nụ cười máy móc như tượng, dường như trong mắt chúng căn bản không có người ngoài.
"Xem chừng chúng đều đã bị tẩy não rồi, hoặc bị thôi miên." Kỷ Nhan nhìn đứa bé trước mặt.
"Vậy làm sao bây giờ?" Lạc Lôi sốt ruột hỏi, cô bình thường thích trẻ con nhất.
"Tôi không có cách nào, nếu như không có chữ mấu chốt, đám trẻ này cả đời cũng không thể tỉnh lại." Kỷ Nhan cắn môi nói.
"Lịch sử thôi miên đã lâu đời, ngay từ hơn ba ngàn năm trước bà mo của Ai Cập cổ từng sử dụng ngay trong hoạt động cúng tế, về sau mới trải qua hoàn thiện không ngừng của hậu nhân trở thành một môn khoa học. Phần lớn người tính cách rất mạnh tinh thần ngoan cường đều phù hợp sử dụng thuật thôi miên, như Churchill, Edison họ thường thông qua tự thôi miên để nâng cao lòng tin và năng lực của mình, Tiger Woods cũng từ mười ba tuổi đã bắt đầu có huấn luyện viên thôi miên riêng, tự nói mình là mạnh nhất." Lý Đa nhanh nhảu nói, chúng tôi nhìn cô bé một chút. Cô thè lưỡi.
"Đều là học trong lớp tự chọn." Cô cười nói.
"Em nói không sai, thuật thôi miên Trung Quốc cổ đại gọi tên là "Chúc Do Thuật", nhưng thuật thôi miên càng cao cấp, kẻ thị thuật cần lực khống chế tinh thần càng mạnh, hơn nữa giống như loại thôi miên tập thể này, e rằng không phải người thường có khả năng làm được, nếu không nhanh chóng tiếp xúc, não bộ của những đứa bé này sẽ để lại di chứng, nhưng phải cưỡng ép chúng trở lại hiện thực, e rằng sẽ làm bị thương đến chúng." Kỷ Nhan khó xử nói.
Tất cả mọi người nhìn những đứa bé kia, không hề chú ý đến người đi tới ngoài cửa.
"Thật khó cho các người tìm tới đây, không sai, thôi miên những đứa bé này chính là vị đại nhân kia." Hóa ra là Lê Chính.
Cảm giác anh ta giống với lần đầu tiên tôi gặp ở nhà cổ, lạnh lẽo như một tảng băng.
Màu tóc bạc, tây trang trắng, cùng kính mát, khác biệt là bên cạnh còn có một con hổ.
"Xem ra cậu đã thoát khỏi bóng ma của mình rồi." Lê Chính nhìn Kỷ Nhan cười nói. Kỷ Nhan không phản ứng anh ta.
"Tôi biết, các người nhất định rất ghét tôi, nhưng nếu cho phép tôi nói ý kiến của tôi và vị đại nhân kia cho các người biết, e rằng mọi người ngược lại còn cùng nhau hỗ trợ tôi làm như vậy thôi." Lê Chính lấy mắt kính xuống, chậm rãi nói.
Không ai phản đối, xem như ngầm chấp nhận.
"Hết thảy đều xuất phát từ Phản Hồn Hương, các người cũng biết đó, khối được Giám Chân hòa thượng của Đông Độ đại Đường mang đến Nhật Bản gây sụp đổ cho quốc gia Nhật Bản kia, hoàng thái tử Sawara Shinno bị giết, khiến cho cả Kyoto rơi vào khủng hoảng, cuối cùng kéo ra bức màn của triều đại Bình An. Hơn một trăm bảy mươi năm sau, Nhật Bản lại xuất hiện một thiếu niên thời đại tinh thông linh lực âm dương sư Abe no Seimei, xuất thân, gia thế, cùng với nguồn gốc sức mạnh thần kỳ của hắn đều bí ẩn, truyền thuyết kể rằng hắn có bản lĩnh hiểu rõ lòng người, đồng thời điều khiển rất nhiều thức thần rất cường đại."
"Nhưng mà cái đó có liên quan gì đến Phản Hồn Hương?" Tôi nhịn không được hỏi.
"Nghe vào quả thực không có liên quan, có lẽ trong sự kiện Vô Đồng kia, các người cũng có hoài nghi và nhận ra thân phận của y nhỉ, kỳ thực y chính là Abe no Seimei bị phong ấn bên trong, không, hoặc nói y chính là hoàng thái tử Sawara Shinno bị giết oan kia, nhưng mà, nếu truy xét thân phận chân chính của y, hẳn phải là con trai của hoàng đế vĩ đại nhất triều Đường!" Lê Chính cao giọng nói, tất cả chúng tôi nghe đều hồ đồ.
"Còn nhớ không, tôi đã nói bộ tộc Lê thị bởi rình mò sức mạnh của Phản Hồn Hương mà bị Thái Tông tru sát diệt môn, Kỷ gia các người cũng bị cách chức đến nơi đồng không mông quạnh trông coi Phản Hồn Hương, kỳ thực, chân chính liên lụy đến chuyện này, lại là đấu tranh quyền lợi của chư vị hoàng tử với ngai vàng, bộ tộc Lê thị mấy trăm nhân mạng bất quá chỉ là con dê chịu tội thay mà thôi.
Vị hoàng tử trẻ tuổi thừa kế dòng máu hai đời đế vương kia, làm sao có thể an tâm để ngai vàng bị đại ca vô năng của mình kế thừa. Y hy vọng có được sức mạnh thông qua Phản Hồn Hương, nhưng hoàng đế nhìn thấu dụng tâm của y, giao Phản Hồn Hương cho Kỷ gia bảo quản, tuy rằng hơn một ngàn năm sau trong chiến loạn một khối bị qua tay nhiều người lưu lạc đến Hoa Kỳ, về sau lại bị vị kỹ sư kia may mắn mang về, đương nhiên, đây là chuyện sau này hãy nói.
Thái Tông cũng không biết, Phản Hồn Hương có ba khối, khi Huyền Trang từ Tây Vực mang về khối Phản Hồn Hương thứ hai, khi đó Thái Tông tuổi tác đã cao, Tấn vương Lý Trị cũng sớm được lập làm thái tử, vị hoàng tử này buồn bực không vui, đem tất cả tinh lực vùi đầu vào nghiên cứu khối Phản Hồn Hương này. Thái Tông trước đây mặc dù từng suy nghĩ lập y làm thái tử, lại bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cự tuyệt, Thái Tông lo lắng đến lợi ích của quan nội cường hào, đành phải thôi.
Bốn năm sau khi Thái Tông tạ thế, vị hoàng tử được Thái Tông ca ngợi là giống ông nhất này, bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cuốn vào án Phòng Di Ái, Cao Dương công chúa, nhưng thật ra là giết để chấm dứt hậu hoạn, sự cố lúc ấy có lời bình rằng 'Chấm dứt hy vọng của con người, bốn bề oán thán', mà y trước khi sắp bị tử hình, cũng tức giận hô lên lời nguyền: 'Xã tắc có linh, Vô Kỵ phải diệt tộc!', quả nhiên, buồn cười thay Trưởng Tôn Vô Kỵ bị Võ hậu giết chết, hắn cuối cùng lại chết trong tay cháu ngoại ruột của vị thượng hoàng mình khổ cực nâng đỡ, Cao Tông hoàng đế ngay cả nguyện vọng được gặp mặt một lần trước khi chết của hắn cũng gạt bỏ.
Thế nhưng cái chết của Vô Kỵ không phải là kết cục cuối cùng, linh hồn hoàng tử bị giết oan cô độc phiêu đãng tại hoang thế, kết quả bị ý thức của Cửu Vĩ lưu lại trên Phản Hồn Hương bắt, tôi nói rồi, họ đã đạt thành giao dịch, Cửu Vĩ cho y thân phận mới, song đáng tiếc, mặc dù ở Nhật Bản, y cũng không trọn vẹn được giấc mộng trở thành hoàng đế của mình.
Về phần sau này, y trở thành Âm Dương sư, tuy rằng mong muốn dựa vào phổ độ chúng sinh mọi người lấy được danh vọng trở thành đế vương, nhưng tiếc rằng thời vận không tốt, y đành phải dùng phương pháp giả chết, đem toàn bộ bản thân phong ấn trong Phản Hồn Hương, chờ thời cơ đến." Lê Chính vừa nói, vừa đi ra ngoài. Chúng tôi đi theo ra ngoài, cuối cùng, anh ta đi tới bãi tập của trường Một nơi hình tròn khổng lồ lót gạch men sứ.
"Ý ngươi nói, lẽ nào người cưỡi hạc kia chính là y?" Kỷ Học hoảng sợ nói.
"Không sai, ta chính là con thứ tư của Thái Tông hoàng đế, Ngô vương Lý Khác!" Đỉnh đầu vang lên một thanh âm. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một con hạc giấy khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
Đứng phía trên, chính là thanh niên tướng mạo anh tuấn đã gặp lần trước. Ngển đầu, như bao quát nhìn xuống đám kiến hôi mà nhìn chúng tôi, trong mắt tràn đầy khinh thường vào kiêu ngạo.
"Ta ở trong Phản Hồn Hương đã nhiều năm, cũng không phải ngủ, mà đang quan sát và học tập, hiện giờ cơ hội rốt cuộc đã tới, ta muốn tẩy trừ thế giới này, quốc gia tràn đầy tham lam, đố kị, dơ bẩn, lòng người tiêu vong này, ta muốn khôi phục nó đến thời thịnh Đường! Đây mới thực sự là đế quốc Trung Hoa, đó mới là quốc gia Trung Hoa khiến tất cả mọi người quỳ lạy và thần phục!" Y nói rất kích động.
"Nực cười, chỉ dựa vào ngươi có thể làm được?" Kỷ Nhan cười lạnh nói.
"Ngươi quá ngu xuẩn, lấy tư cách người trông coi Phản Hồn Hương trăm ngàn năm qua, các ngươi căn bản không hiểu rõ sức mạnh chân chính của nó nào chỉ đơn giản là trị bệnh, khiến người chết sống lại như vậy, ngươi nghĩ chút đi, nếu không, Cửu Vĩ Hồ sẽ không vì nó mà không quản vạn dặm, truy tìm suốt ba quốc gia đúng chứ? Phản Hồn Hương có thể khiến người chết sống lại không phải vì nó là dược vật, mà vì nó có năng lực có thể đảo ngược thời gian, khiến thứ vốn đã chết khôi phục lại thời điểm còn sinh mạng." Lý Khác từ trong tay áo lấy ra một món đồ, quầng sáng đen bao phủ toàn bộ bãi tập.
Đó là Phản Hồn Hương, hơn nữa ba khối đã dung hợp cùng nhau, so với trước đây còn đẹp hơn cũng lớn hơn.
"Ta không muốn nhiều lời, hoặc là các ngươi giao cô gái kia cho ta, ta đồng ý tha cho các người còn sống trở về, bằng không," Lý Khác xoay người, thét lên với Lê Chính: "Mười lăm phút, mang con bé kia tới." Nói xong, y phẩy tay áo bỏ đi, hạc giấy bay lên giữa không trung.
Lê Chính vẻ mặt lạnh lùng nhìn chúng tôi.
"Anh thật sự cam tâm làm chó săn sao?" Kỷ Nhan quát.
"Không phải chó săn, là chiến hữu, tôi cần y đạt thành ước vọng cho tôi, tạo ra một thế giới mới." Lê Chính vừa nói vừa từ trong túi lấy ra cây đinh, vừa chậm rãi tiến tới gần. Thanh âm của anh ta vẫn không phập phồng nhiều, giống như người máy vậy. Mà con hổ kia cũng đồng thời từ một hướng khác nhào tới Kỷ Nhan.
"Các anh muốn giết sạch tất cả mọi người trên thế giới này?" Kỷ Nhan né tránh con hổ, hướng một bên khác chạy đi, Lê Chính đuổi theo, hóa ra cậu ấy muốn dẫn dắt Lê Chính rời đi.
"Không, chúng tôi không làm được, đã có phương pháp cải biến khác của y, cậu cứ thành thật đứng lại đó, giao Lý Đa cho tôi đi." Cây đinh trong tay Lê Chính không thấy nữa. Tiếp theo dưới chân Kỷ Nhan mọc ra mấy cây.
"Không bắn trúng đâu." Kỷ Nhan đứng tại chỗ nhìn cây đinh, cười nhạo nói, Lê Chính không nói gì, tôi lại phát hiện đinh kia bỗng dưng biến hóa.
Tựa như sáp nến vậy, bất ngờ hòa tan, chui vào trong đất, ngay sau đó, từ mặt đất nhô ra mấy xúc tua dài nhỏ, kéo lại mắt cá chân Kỷ Nhan.
"Tôi cho cậu biết, Khống Thi trùng giống như cao su lưu hóa, có thể mô phỏng bất cứ vật thể gì, cậu cho rằng tôi ngây ngô lắm sao." Lê Chính ngoảnh đầu nhào tới chỗ chúng tôi!
Kỷ Học nghiêng mình che trước Lý Đa, nhanh chóng rút ra huyết kiếm đâm tới Lê Chính.
"Quá yếu, lão già!" Lê Chính chỉ lấy tay khẽ đẩy một cái, cả người Kỷ Học như bị lò xo bắn ra ngoài bị đánh bay qua một bên.
"Cơ thể này là y đặc chế cho tôi, các người đừng nên phản kháng thì hơn." Lê Chính vẫn như cũ đứng giữa tôi và Lý Đa, tốc độ cơ hồ vượt khỏi mắt tôi.
"Còn mười phút, xem ra ta đánh giá cao những người này rồi." Lý Khác mỉm cười, Phản Hồn Hương tựa như mất trọng lượng, lơ lửng bên cạnh y.
"Mang cô gái tới đây, ta sẽ gọi Cửu Vĩ ra, thực hiện khế ước của Lê gia và Cửu Vĩ." Lý Khác cao ngạo gọi Lê Chính, như gọi tên đầy tớ vậy, Lê Chính cúi đầu, tràn đầy khiêm nhường đáp ứng, kéo Lý Đa qua đó, Lý Đa ra sức phản kháng, tiếc rằng một chút cũng không dùng được.
"Anh lúc đi đã căn dặn tôi cái gì? Không phải là phải chăm sóc con bé thật tốt sao? Anh có thể coi là anh ruột của cô bé sao?" Kỷ Nhan không cách nào nhúc nhích, cao giọng chất vấn. Lê Chính ngừng một chút, quay đầu lại nhìn Kỷ Nhan, lại lập tức đi về phía trước.
Tôi và Lạc Lôi bất đắc dĩ nhìn, lúc này mới phát hiện hóa ra người bình thường nhỏ yếu như vậy. Lý Khác mở tay trái ra hướng về phía mặt của Lý Đa, tay phải chấm hướng mười ba hoa tai của cô, Lý Đa giống như bị thôi miên vậy, ánh mắt dại ra, đứng bất động tại chỗ.
"Đến đây đi, ngươi đã ngủ say trong máu của bộ tộc Lê thị hơn một ngàn năm, đã đến lúc phải thức tỉnh rồi!" Nói xong, lỗ tai Lý Đa lần thứ hai bắn ra tia sáng nhiều mắt, một đường, hai đường, mười ba đường sáng dần dần hoàn toàn phóng ra ngoài.
"Chúng ta xong rồi." Kỷ Học bất đắc dĩ quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng nói.
"Không, Kỷ Học, ngươi sai rồi, đây chỉ là khởi đầu của tân thế giới, vương triều đại Đường chân chính sẽ lại lần nữa quay về, phải cho đám di tộc bốn phương hiểu rõ, chúng ta mới con dân Thiên triều!" Lý Khác cao giọng cười nói, ánh sáng đen của Phản Hồn Hương đại thịnh, toàn bộ bãi tập đều bị phủ kín.
Tôi vậy mà lại nhìn thấy.
Tôi nhìn thấy cơ thể Lý Đa dần dần trôi lên, tiếp theo cơ thể cô tựa như bắt lửa mà bốc cháy, quần áo nhanh chóng đốt sạch, trong cơ thể cô dần chui ra một con dã thú, một con hồ ly khổng lồ mang theo ngọn lửa, nó xinh đẹp đến thế, cao chừng sáu mét, cơ thể cao lớn nhanh chóng lấp đầy bãi tập, song tôi lại hoàn toàn không cảm giác được sức nóng, hóa ra cái gọi là cơ thể bùng cháy là màu lông vàng kia của nó, theo gió vũ động, như ngọn lửa nhảy múa, trông rất đẹp mắt. Con hổ không an phận rống to với Cửu Vĩ, Cửu Vĩ chỉ liếc mắt với nó một cái, con hổ toàn thân bắt đầu bốc cháy, trong khoảnh khắc hóa thành hư không.
"Tớ đã nhìn thấy một con hồ ly?" Lạc Lôi khó tin hỏi tôi, hóa ra Cửu Vĩ đã hoàn toàn thực thể hóa, ngay cả cô cũng có thể trông thấy.
Đây là yêu quái mấy nghìn năm tuổi khiến người ta sợ hãi nhất sao? Có lẽ khí thế kia ngay cả thần cũng không thể không hoảng sợ.
Cửu Vĩ giống như Chúa sáng thế nhìn đám người nhỏ nhoi chúng tôi, ngửa lên trời rống lên một tiếng, cơ hồ chấn hư màng nhĩ tôi, tiếp theo, đánh một cái ngáp dài. Nó nhắm một mắt, chỉ dùng một con mắt nhãn cầu bán trong suốt màu tím đen còn lại nhìn chằm chằm Lý Khác, không, chẳng bằng nói là nhìn chằm chằm Phản Hồn Hương kia.
"Mang ta, mang ta về đại Đường đi!" Lý Khác cười cười, hạc giấy bay cao lên, một mực dừng bên tai Cửu Vĩ.
Lê Chính cũng sợ ngây người, chỉ nhìn Cửu Vĩ, không nói thành lời, người ở đây đều xấu hổ trước sinh vật xinh đẹp mà cường đại trước mặt.
Lý Đa như kiệt sức, té xỉu xuống đất, Lạc Lôi lập tức đi tới, cởi áo khoác của mình phủ lên người cô. Kỷ Học đã đứng dậy, chém đứt ràng buộc dưới chân Kỷ Nhan, Khống Thi trùng nhanh chóng trở lại chỗ Lê Chính.
Kỷ Nhan vội vàng chạy tới ôm Lý Đa, may mắn, chỉ là thể lực tiêu hao, sắc mặt có vẻ tái nhợt, không có gì đáng ngại.
"Bây giờ nên làm gì? Lý Khác rốt cuộc vì sao bắt những đứa bé kia?" Tôi hỏi Kỷ Nhan đang ôm Lý Đa.
"Mang ta trở về, để cho người cha ngu xuẩn và đám huynh đệ vô năng kia của ta biết, ta mới là người đàn ông có huyết thống hoàng gia cao quý, ta muốn mẹ ta và ta hưởng thụ được sự tôn trọng cần có và trọng đãi! Ta muốn những thứ đã mất trở về!" Lý Khác cao giọng hô với Cửu Vĩ, người nọ thì dường như tai điếc vậy, chỉ vẫy đầu, như trước mở to mắt nhìn Lý Khác.
"Ta, từ chối." Cửu Vĩ vậy mà lại mở miệng nói chuyện! Thanh âm phảng phất như từ dưới lòng đất truyền tới vậy, hùng hậu mà mang theo từ tính, vừa giống như một ông cụ cao tuổi khẽ phát ra.
"Là muốn cái này sao?" Lý Khác cười cười, chỉ vào Phản Hồn Hương. Cửu Vĩ nheo mắt nhìn, thế nhưng không nói gì.
"Không ai có thể uy hiếp ta, cái này, vốn chính là thuộc về ta." Cửu Vĩ nói tiếp.
"Ta không có ý định uy hiếp ngươi, chỉ là giao dịch, ta hy vọng ngươi dùng năng lực của ngươi đưa ta và những đứa nhỏ này về 1300 năm trước." Lý Khác cười chỉ những lớp học chứa những đứa bé kia.
Cửu Vĩ trầm ngâm một chút, không nói gì.
"Trước hết ngươi hãy giết chết những con cá tạp này đi, bằng không không có tư cách bàn giao dịch với ta." Nói xong, Cửu Vĩ buông mình xuống, cuộn tròn thành một cụm, cái đuôi đỏ rực bọc lấy thân thể chính mình, chỉ lộ ra một cái đầu, cười như có như không nheo mắt lại nhìn chúng tôi, như đang thưởng thức một màn kịch hay sắp bắt đầu.
Mặt của Lý Khác trầm xuống, y nói với Lê Chính: "Giết toàn bộ kể của em gái ngươi, nó đã không còn giá trị gì nữa."
Lê Chính ngẩn người, tiếp theo gật đầu, "Được." Nói xong, cởi tây trang và kính đen xuống, đi về hướng chúng tôi.
"Anh điên rồi." Kỷ Nhan muốn rút huyết kiếm ra, lại phát hiện cậu ấy đã không còn năng lực này. Cậu ấy giật mình nhìn chúng tôi.
"Xem ra lần trước đan dược tuy cứu mạng con, nhưng cũng đã thay đổi thể chất và máu của con, con không cách nào dùng huyết kiếm nữa." Kỷ Học ho khan một tiếng, đem người che chắn trước Kỷ Nhan.
"Ông đến sao? Lão quỷ." Lê Chính khinh thường nhìn.
"Dù sao cũng phải thử một chút chứ." Kỷ Học cười cười.
"Chú hai!" Kỷ Nhan muốn kéo ông, Kỷ Học lại đẩy tay Kỷ Nhan ra, mang theo vẻ mặt hiền lành và nụ cười mỉm nhìn Kỷ Nhan.
"Cái chết của cha con, ta rất khó chịu, ta vẫn luôn tự trách mình, song khi ta nhìn thấy con hoàn toàn trưởng thành, ta nghĩ sứ mạng của mình cũng đã hoàn thành, chưa hề cô phụ ủy thác của người trong họ, bản thân phân gia chúng ta chính là vì tông gia các con mà sinh ra, mà các con lại vì thủ hộ Phản Hồn Hương mà sinh ra. Hơn một ngàn năm số phận dây dưa hy vọng vẽ lên dấu chấm hết, ta không muốn nhìn thấy con giẫm lên vết xe đổ của tổ tiên, nhìn cho thật kỹ đây, nhìn xem năng lực cuối cùng của chú vì con làm chút chuyện nhỏ bé." Kỷ Học cởi áo, đi về hướng Lê Chính.
Kỷ Nhan và chúng tôi ngơ ngẩn tại chỗ, chỉ có thể nhìn Kỷ Học đi tới.
Trong cơ thể Lê Chính dần dần có thứ nhô ra ngoài, thứ kia đâm rách da vọt ra, nhìn kỹ một chút, lại là những cây đinh!
"Ngươi đã kết hợp làm một với Khống Thi trùng? Cơ thể này kỳ thực chính là Khống Thi trùng?" Kỷ Học kinh ngạc nói.
Lê Chính không trả lời, chỉ hơi dùng chút lực, toàn bộ đinh như đạn ghém hướng Kỷ Học vọt tới.
Thế nhưng Kỷ Học không hề nhượng bộ, đón đinh vọt tới.
Trong tiếng gào của Kỷ Nhan, toàn thân Kỷ Học ghim đầy đinh, nhưng đồng thời ông cũng vọt tới trước mặt Lê Chính.
"Thật đúng là không sợ chết." Lý Khác đứng ở trên cao cười lạnh nói.
Cơ hồ là cùng lúc, Kỷ Học rút ra huyết kiếm, gọt tay trái của Lê Chính, song Lê Chính chẳng chút cảm giác đau, tựa như không phải cánh tay của anh ta vậy. Phần bị gọt đứt đang khống chế chậm rãi đổi màu, sau đó như bùn đất nứt nẻ ra, từng mảnh vụn cũng nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Lý Khác.
Cuối cùng Kỷ Học ngã xuống, ngã xuống trước mặt Lê Chính.
Kỷ Nhan lớn tiếng la lên chú, chạy tới, tôi cũng đi tới, nhưng Kỷ Học đã té trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt. Lê Chính lạnh lùng nhìn chúng tôi.
"Ta sẽ giết ngươi." Kỷ Nhan đặt cơ thể Kỷ Học xuống, đứng trước mặt Lê Chính, Lê Chính không để ý đến cánh tay cụt của mình, cũng không để ý đến Kỷ Nhan, mà nhìn Lý Đa vẫn nằm trong lòng Lạc Lôi.
"Nếu muốn giết ta, chờ một chút cũng không vội." Lê Chính cắm tay còn lại kia vào trong mái tóc bạc của mình, tiếp theo ngửa đầu cao giọng cười, sau đó vỗ vỗ vai Kỷ Nhan. Tôi và Kỷ Nhan khó hiểu nhìn anh ta.
"Lê Chính, ngươi đang làm gì thế?" Lý Khác khó hiểu chất vấn. Tôi nhìn thấy mảnh vụn cánh tay cụt ban đầu lơ lửng bên cạnh y rõ ràng đang tự mình hoạt động, tiếp theo kết hợp với nhau, thành một sợi thừng, bao bọc trên Phản Hồn Hương.
"Tôi nói rồi, Khống Thi trùng có thể dựa theo ý nguyện của tôi biến thành bất kỳ hình dáng nào, quay về đây." Cánh tay cụt của Lê Chính từ từ mọc ra, phần trước đó bị chém tựa như nam châm hút vậy, dần dần trở về, bao gồm cả phần bọc Phản Hồn Hương. Mà đinh trên người Kỷ Học cũng mềm nhũn ra, toàn bộ trở lại trên cơ thể Lê Chính, Kỷ Học một chút thương tích cũng không có, khỏe mạnh bò dậy, chỉ hơi kinh ngạc.
"Vừa nãy dường như đã hôn mê." Kỷ Học nhìn sang cơ thể mình, Kỷ Nhan vừa mừng vừa sợ.
Lý Khác mặt không đổi nhìn người phía dưới.
"Đừng quên, ta còn có Cửu Vĩ Hồ." Lý Khác lạnh lùng cười nói.
"Ồ? Hình như tôi vừa nghe thấy, người có Phản Hồn Hương mới có tư cách đàm phán với Cửu Vĩ mà?" Tay Lê Chính đã hoàn toàn phục hồi như cũ, cầm trong tay khối Phản Hồn Hương trọn vẹn chân chính kia. Hơn nữa trả lại nó cho Kỷ Nhan.
"Hóa ra là giả vờ." Kỷ Nhan cười.
"Không hoàn toàn đâu, có lúc, thật sự rất muốn giết cậu. Thậm chí mấy giây trước thôi, nhưng mà, tôi không phải đối thủ của y, nhất định phải động não chút," Lê Chính cười cười, lập tức nói thêm, "Hơn nữa vì em gái, tôi sẽ không làm như vậy."
"Các ngươi dường như vui mừng quá sớm." Hạc giấy của Lý Khác rốt cuộc bay xuống, hoàng tử cao cao tại thượng lại nói chuyện với chúng tôi tại cùng một vị trí.
"Nhìn cánh tay ngươi xem, Lê Chính." Lý Khác chỉ vào cánh tay đang phục hồi của Lê Chính, "Khi ngươi dùng xác cuốn Phản Hồn Hương qua, ta đã đưa kèm cả con dao giấy qua."
Lê Chính giơ tay lên, quả nhiên, một con dao giấy màu trắng từ trong bắp thịt đâm thủng ra, trực tiếp cắm vào trái tim, Lê Chính hự cũng không kịp hự một tiếng, ngã xuống.
"Ta căn bản không quan tâm Phản Hồn Hương bị các ngươi lấy đi, bởi vì chỉ cần giết sạch các ngươi, cái này dĩ nhiên là của ta. Đáng tiếc, Lê Chính, ta vốn muốn cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi đã bỏ lỡ, chớ có trách ta, người họ Lê các ngươi vốn là hoàng nô, giống như tổ tiên ngươi, không tận trung cho tốt với cương vị, kết cục vẫn là khinh suất như vậy." Lý Khác cao ngạo nói.
"Anh." Tôi nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Lý Đa, hóa ra cô đã tỉnh dậy, hơn nữa dường như trí nhớ trước kia cũng khôi phục. Cô khóc ôm cơ thể Lê Chính, người nọ hô hấp đã rất mỏng manh, nhưng anh ta vẫn cười vươn tay vuốt ve mặt Lý Đa.
"Rất cảm động nha, trước khi chết có thể nghe được một tiếng gọi của em gái cũng đủ rồi nhỉ, không giống ta, huynh đệ tỷ muội ta cả ngày đều nghĩ cách làm sao gạt bỏ ta, giết chết ta, đề phòng ta." Lời Lý Khác nói đột nhiên lộ ra sự bi thương.
"Chuyện của phàm nhân các ngươi quá phiền toái." Cửu Vĩ đứng lên, nhếch nhếch miệng, lộ ra răng nanh đều đặn. "Sự kiên nhẫn của ta có hạn."
Lý Khác nhíu mày.
"Các ngươi nên biết, thân phận khác của ta là Abe no Seimei bản thân có năng lực khống chế yêu quái, nếu đã như vậy, chớ có trách ta." Lý Khác ngẩng cao đầu, hai tay chắp giữa ngực, trong mắt y đã không còn nhìn thấy đồng tử, tản ra ngoài ám quang màu đen, miệng không biết đang niệm cái gì.
"Kẻ ký kết khế ước cùng yêu quái sẽ cùng chung sức mạnh và sinh mệnh với yêu quái, Lê Chính, nếu Khống Thi trùng của ngươi biến mất, ngươi cũng sẽ biến mất, tuy cơ thể ngươi sẽ không bị giết chết, nhưng căn nguyên bị diệt, ngươi cũng không thể nào nương nhờ nữa!" Lý Khác hô lớn.
Mắt tôi bắt đầu đau đớn kịch liệt, tựa như có gì đó muốn nhảy ra vậy, tôi đau đớn gào to một tiếng, tiếp theo Kính Yêu từ trong mắt tôi nhảy ra ngoài.
Trạng thái của nó thật không tốt, giống như sắp chết vậy, mà tôi cũng phát hiện, một mắt mình cũng đã mù.
"Âu Dương, cậu không sao chứ?" Lạc Lôi đỡ lấy tôi, tôi lắc đầu, chỉ che mắt.
"Hóa ra trong mắt ngươi cũng có à, tên nhóc kia chết đi, mắt của ngươi cũng phải vĩnh viễn mù lòa!" Lý Khác tiếp tục cười nói. Tôi dùng mắt còn lại nhìn đám Kỷ Nhan, Lê Chính cơ hồ đã gần kề cận cái chết, cơ thể anh ta như cành cây khô héo, bắt đầu tàn lụi, nứt nẻ, sắc mặt Kỷ Học đỏ bừng, chỉ có Kỷ Nhan và Lý Đa không hề đáng ngại, mà Lạc Lôi cũng vô sự.
"Toàn bộ chết hết đi." Tia sáng trong mắt Lý Khác càng thêm mãnh liệt.
Lý Đa đứng lên.
"Anh Kỷ Nhan, đưa dao găm của anh cho em." Cô đi tới bên cạnh Kỷ Nhan, Kỷ Nhan chần chừ, đưa dao găm cho cô.
"Huyết kiếm của anh, cần máu có linh lực đúng không." Lý Đa chậm rãi đi tới trước mặt Kỷ Nhan, lại nhìn Lê Chính nằm dưới đất. Kỷ Nhan khó hiểu đưa dao găm cho cô, Lý Đa mang theo ánh mắt thưởng thức ngắm nghía dao găm.
"Giúp em chăm sóc anh hai, anh ấy thật sự rất đáng thương." Nói xong, Lý Đa mỉm cười lần cuối với chúng tôi, Kỷ Nhan dường như phát hiện ra gì đó.
Tiếc rằng đã quá muộn, Lý Đa đã cắm dao găm vào trong cơ thể, máu tươi phun ra, Lạc Lôi khóc chạy tới đỡ lấy cô cố gắng đứng yên.
"Rút, rút ra, đừng để anh tôi và mọi người cứ thế mà chết." Môi Lý Đa tái nhợt lắp bắp vài cái, khó khăn nói ra mấy chữ.
Kỷ Nhan run rẩy cầm dao găm còn chưa hoàn toàn vào trong cơ thể, rốt cuộc nhắm mắt lại, rút dao găm ra. Theo đó Lý Đa ngất đi.
"Không ngờ dùng máu tươi của người yêu đúc kiếm, đây là truyền thống của Kỷ gia các ngươi sao? Dường như giống cha của ngươi? Ha ha ha ha!" Lý Khác cười nói.
Kỷ Nhan ngẩn người, nhưng huyết kiếm trong tay tựa hồ khác biệt trước đây, đỏ hơn, sáng hơn.
"Đến đây nào, để xem huyết kiếm của ngươi có đâm thủng được cơ thể ta hay không, xem là ta chết trước hay các ngươi chết trước!" Toàn thân Lý Khác bao phủ ánh sáng trắng, che lấp cơ thể. Kỷ Nhan cầm kiếm vọt tới, hướng cơ thể chính của Lý Khác đâm xuống.
Tôi chờ mong một kiếm này có thể đâm thủng cơ thể Lý Khác, một khắc kia tựa như thời gian cũng đình chỉ.
Thế nhưng sau một luồng cường quang, thân thể Lý Khác xác thực bị đâm xuyên qua.
Nhưng đâm thủng cơ thể y cũng không phải là kiếm của Kỷ Nhan, huyết kiếm nọ vẫn như cũ biến mất, bốc lên từng sợi huyết sắc, sương mù, vây lượn bên cạnh hai người.
Kỷ Nhan và Lý Khác đều rất kinh ngạc, bởi vì đâm thủng cơ thể Lý Khác, lại là móng vuốt dài mà sắc bén của Cửu Vĩ.
"Thật là nhàm chán, để ta nhanh chóng giải quyết cho." Cửu Vĩ rút móng vuốt ra, cơ thể Lý Khác bắt đầu phun máu tươi ra ngoài. Y như còn không phục nhìn Cửu Vĩ.
"Vì sao? Vì sao lại làm như vậy? Không phải ta đã triệu hồi ngươi ra sao? Không phải ta đã cho ngươi thoát khỏi hơn một ngàn năm trói buộc sao? Ước hẹn của ta và ngươi thì sao đây? Giao dịch thì sao đây?" Lý Khác tuyệt vọng rống to.
"Đừng kích động, trước tiên nói cho ngươi biết, nếu như ta muốn ra ngoài, không ai có thể ngăn cản, ta cũng không cần bất kỳ trợ giúp nào, về phần ước định giữa ta và ngươi hoặc là giao dịch gì đó, ngươi hẳn phải rõ ràng, ta không phải ban cho ngươi hai lần tái sinh mệnh rồi sao? Nên thỏa mãn chứ, hơn nữa ta chỉ dựa theo dựa theo ý mình mà tùy ý làm việc, lúc nào ta muốn xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện, giống như vừa rồi, có thể chỉ trong tích tắc, kẻ ta tiêu diệt chính là Kỷ Nhan chứ không phải ngươi, tóm lại ta cũng không biết một giây kế tiếp ta sẽ làm gì, muốn trách, thì trách vận mệnh của ngươi thôi, Lý Khác, số phận ngươi không cách nào thay đổi. Từ lúc ngươi chết khi đó, tất cả mọi thứ đều đã không cách nào thay đổi." Cử Vĩ đi tới trước mặt Lê Chính, Phản Hồn Hương bay lên, mãi cho đến bên hốc mắt nó.
Cửu Vĩ Hồ mở con mắt vẫn luôn nhắm lại kia ra.
Đó là một hốc mắt trống trơn, hóa ra, khối đồ này lại chính là tròng mắt nó.
"Phản Hồn Hương không phải là bảo vật cao tăng Ấn Độ kia hỏa táng mà có sao?" Kỷ Nhan kinh ngạc hỏi.
"Nực cười, đó chẳng qua là ta vì báo đáp hắn mà gửi lại, nhưng loài người lòng tham không đáy lại muốn làm của riêng, tên kia dùng pháp khí chia tròng mắt ta làm ba khối, còn nuốt vào, cho nên ta chẳng qua là muốn lấy lại đồ của mình mà thôi." Cửu Vĩ chớp mắt một cái, dường như đang thích ứng.
"Được rồi, kết thúc rồi, chuyện của các ngươi ta không muốn để ý tới nữa, tóm lại, ta đã lấy được thứ ta muốn, đương nhiên, đường truy tìm mấy nghìn năm này có đám người thấp kém các ngươi làm bạn khiến ta ngược lại có chút thú vị, có lẽ, ta sẽ còn tìm tới các ngươi." Cửu Vĩ trừng to mắt, mỉm cười chậm rãi tan biến trong sương mù màu đỏ vờn quanh, giống như ngọn nến đã cháy hết, phụt tắt.
Lê Chính và Kỷ Học cũng rất nhanh khôi phục lại, đi tới bên cạnh Lý Khác nằm dưới đất. Ngực y hở toác, hô hấp cũng rất gian nan.
"Ta tốn bao sức lực, học nhiều pháp thuật như vậy, chỉ để giữ gìn cơ thể và linh hồn này, chờ cơ hội trở về, tính toán suốt hơn một ngàn năm, lại dẫn tới loại kết cục này, vì sao, vì sao." Lý Khác hộc máu tươi.
"Nói cho chúng tôi biết, những đứa trẻ bị ngươi thôi miên kia chữ mấu chốt là gì." Kỷ Nhan đi tới, đỡ lấy vai y, Lý Khác cười cười, ánh mắt lại đang nhìn bầu trời.
"Mẹ, con vẫn chưa thể trở thành hoàng đế, vì sao mẹ không mỉm cười với con nữa? Con làm tất cả mọi thứ, cũng vì có thể trông thấy nụ cười của mẹ, mong mỏi chúng ta vốn thân là hoàng tộc không cần chịu những kẻ thấp hèn kia chèn ép, lẽ nào, cái này, cũng là sai sao, hay nói, thật sự vận mệnh của con, cũng sớm đã được định sẵn rồi?" Giọng Lý Khác càng ngày càng yếu ớt.
"Đừng chết chứ, nói cho tôi biết chữ mấu chốt là gì!" Kỷ Nhan lớn tiếng hét.
"Hồi Đường." Lý Khác khó khăn nói xong, nhắm hai mắt lại, cơ thể y cũng nhanh chóng lạnh đi cứng đờ, nhanh chóng thối rữa hóa thành cát bụi.
Kính Yêu lại trở về mắt tôi, khi tôi mở mắt, kinh ngạc phát hiện, chỗ Lý Khác chết đứng lên một bé trai khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, mặc một thân Đường trang, còn bên cạnh thì đi tới một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khí chất cao quý, mặc phục sức phu nhân Đường triều, mỉm cười nắm tay cậu bé, đi về hướng xa, bóng lưng hai người chậm rãi biến mất, hòa vào nhau.
Lý Khác không hề gạt chúng tôi, những đứa bé kia tỉnh lại, kêu khóc tìm cha mẹ khắp nơi, chúng tôi đành phải gọi điện thoại cho đồn cảnh sát, tiếp theo trước khi cảnh sát tới lặng lẽ rời khỏi trường học kia. Về sau Lê Chính nói cho chúng tôi biết, ông già giữ cửa chỉ bị anh ta đánh ngất xỉu, người kia chẳng qua là một thi thể của tên lưu manh bị hổ giấy giết chết mà thôi.
Vết thương của Lý Đa không đáng ngại, song cần nán lại bệnh viện một thời gian, nhưng cô bình thường quấn lấy Kỷ Nhan, tôi và Lạc Lôi tới nhiều nhưng không nhìn thấy nữa. Lê Chính như cũ rời đi, anh ta để lại tờ giấy nói cho chúng tôi biết, tuy rằng Lý Khác đã hoàn toàn biến mất, nhưng cơ thể y vẫn như cũ không phải người thường, anh ta quyết định du lịch khắp nơi, tin rằng nhất định có biện pháp có thể sửa cơ thể mình, đương nhiên, chúng tôi chân thành chúc phúc cho anh ta.
Tôi và Lạc Lôi nhìn nhau cười, ra khỏi phòng bệnh.
"Tớ không hiểu, vì sao phải dẫn những đứa bé kia đi." Dọc đường Lạc Lôi hỏi tôi.
"Cậu biết Từ Phúc không? Năm đó Tần Thủy Hoàng cho hắn năm trăm đôi đồng nam đồng nữ, bảo hắn ra khơi tìm kiếm tiên đan, nghe đâu, người Nhật Bản có thể là con cháu của những người này, đương nhiên, chỉ là truyền thuyết mà thôi." Tôi cười nói. Lạc Lôi mở to mắt, không hiểu nhìn tôi.
"Cậu nghĩ xem, nếu trở về quá khứ, mọi người chúng ta đều sẽ bị biến đổi, có lẽ tớ cậu bao gồm của tổ tiên chúng ta đều sẽ hoàn toàn biến mất, nói như thế, trình độ của toàn bộ chúng ta đều sẽ bị hủy diệt, mà Lý Khác có lẽ cho rằng, y mang những đứa bé kia đi, có thể kéo dài sinh mệnh của thời đại này, cũng có lẽ y muốn từ nơi này chọn lựa ra một nhóm trẻ em, sáng tạo ra xã hội viễn vông thuộc về riêng y, thuộc về đại Đường của riêng y." Lạc Lôi nghe xong, ồ một tiếng.
"Kỳ thực tớ cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, đến tột cùng y muốn làm gì tớ không biết, nhưng có vài thứ có thể khẳng định, y so với bất cứ ai trong chúng ta, đều muốn một lần nữa trông thấy thịnh Đường lần nữa trở lại trên thế giới này, chỉ có điều, có thể phương pháp của y sai lầm rồi. Thế giới này quả thực có thể bẩn thỉu, phức tạp hơn trước kia, nhưng đồng thời cũng đang tiến bộ phát triển, những mặt xấu đó không thể tránh khỏi, chúng ta chỉ có thể tối thiểu hóa nó, nỗ lực khống chế trong phạm vi nhất định thôi." Tôi lại tiếp tục nói.
"Cậu nói nghe rất giống lão tiên sinh dạy học đang giảng bài nha." Lạc Lôi nháy mắt cười nói. Tôi lắc đầu.
"Có lẽ vậy, dù sao nếu quả thật kẻ sinh thời như chúng ta muốn chứng kiến thịnh Đường thứ hai, vậy cần nhờ bản thân chúng ta cố gắng khai thác, đi thôi, tòa soạn còn rất nhiều nhiệm vụ đang chờ đó." Tôi kéo tay Lạc Lôi, đi về hướng ngã rẽ sang con đường kế tiếp.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị.