• 335

CHƯƠNG 5


Số từ: 12029
Dịch giả: Lâm Đặng Cam Thảo
Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Thanh Niên
Quy tắc tham chiến

Thứ Tư, ngày 15 tháng Bảy năm 1992
Quần đảo Dodecanese, Hy Lạp

Và rồi một ngày nào đó bạn thức dậy và mọi thứ trở nên hoàn hảo.
Đó là một ngày Thánh Swithin nắng đẹp, họ nằm dưới bầu trời xanh mênh mông không một gợn mây, trên boong của chiếc phà đang di chuyển chậm chạp qua sông Aegean. Trong áo quần mùa hè và đeo kính râm, họ nằm ngủ cạnh nhau dưới ánh nắng sớm mai cho giã rượu trận say đêm qua. Ngày thứ hai của kỳ nghỉ mười ngày trên đảo, và Luật chiến tranh vẫn được duy trì.
Như một kiểu Hiệp định Geneva tinh thần, Quy tắc tham chiến này là tập hợp những điều cấm cơ bản được đưa ra trước lúc khởi hành nhằm đảm bảo rằng kỳ nghỉ đó không trở nên
phức tạp
. Emma lại trở về trạng thái độc thân; mối quan hệ ngắn ngủi không có gì đặc biệt với Spike, một thợ sửa xe đạp với những ngón tay lúc nào cũng đầy mùi dầu nhớt WD40, đã kết thúc mà không ai trong số hai người phải băn khoăn, nhưng ít ra nó đã giúp cô tự tin hơn. Và chiếc xe đạp của cô chưa bao giờ lại chạy tốt đến thế.
Về phần mình, Dexter đã không còn qua lại với Naomi bởi, như cậu nói, mối quan hệ
ngày càng trở nên quá mãnh liệt,
hay bất kỳ hàm ý
nào mà cậu muốn nói. Kể từ đó, cậu đã gặp gỡ nào là Avril, Mary, nào là Sara, rồi Sarah,hay Sandra và Yolande trước khi dừng lại với Ingrid - một người mẫu dữ dằn đã chuyển sang làm stylist thời trang do bắt buộc phải bỏ nghề - mà theo như cô ta kể với Emma bằng một thái độ nghiêm túc,
là bởi ngực cô ta quá nên không phù hợp với sàn catwalk,
và cô ta nói điều đó như thể nó sẽ khiến cho Dexter nhảy cẫng lên vì hãnh diện.
Ingrid là kiểu người tự tin về vẻ bề ngoài của mình, cô ta mặc áo ngực trồi lên trong áo sơ mi, và mặc dù chẳng có lý do gì khiến cô ta phải sợ Emma hay bất kỳ người nào trên trái đất này, nhưng các bên vẫn quyết định sẽ tốt hơn nếu nói rõ một vài điều trước khi những bộ đồ tắm được phơi ra và những ly cocktail được uống. Không hẳn là sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi cửa sổ cơ hội đã đóng lại từ vài năm trước và hiện cả hai đều
miễn dịch
với nhau, an toàn trong phạm vi tình bạn bền chặt. Tuy nhiên, vào tối thứ Sáu của tháng Sáu, Dexter và Emma ngồi bên ngoài quán rượu ở công viên Hampstead Heath và soạn ra những quy tắc này.
Quy tắc thứ nhất: ngủ phòng riêng. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, sẽ không có chuyện ngủ cùng giường, dù là giường đôi hay giường đơn, không vuốt ve hay ôm ấp khi say; họ không còn là sinh viên nữa.
Dù sao thì mình thấy ôm nhau cũng chả ích gì,
Dexter nói.
Ôm ấp chỉ làm cho cậu bị chuột rút,
Emma đã đồng ý và bổ sung thêm:

Quy tắc thứ hai: Không tán tỉnh.


Ừ, mình không tán tỉnh, vì thế…
Dexter vừa nói vừa cọ cọ bàn chân mình vào bắp chân cô.

Nghiêm túc nào, không uống vài ly rồi nghịch ngợm.


Nghịch ngợm?


Cậu hiểu ý mình mà. Không chơi bời.


Gì, với cậu hả?


Với mình hoặc với bất kỳ ai. Thật ra đó là Quy tắc thứ ba. Mình không muốn ngồi đó như một đứa vô dụng trong khi cậu xoa dầu bóng da cho một em nóng bỏng.


Em, điều đó sẽ không xảy ra.


Đúng, nó sẽ không xảy ra vì đó là một Quy tắc.

Quy tắc thứ tư, thể theo sự cương quyết của Emma, là không được khỏa thân. Không được bơi khỏa thân: luôn thận trọng và tránh phơi bày da thịt. Cô không muốn nhìn thấy Dexter trong tình trạng độc có quần lót hoặc đang tắm táp, hoặc, lạy Chúa, đang đi vệ sinh. Đổi lại điều này, Dexter đề xuất Quy tắc thứ năm: Không chơi trò xếp chữ. Đám bạn cậu ngày càng thích thú trò này, theo một cách mỉa mai cố ý của những kẻ khao khát được nhân ba số điểm, nhưng đối với cậu, nó giống như một trò chơi được thiết kế ra để khiến cậu cảm thấy ngu ngốc và chán nản. Không chơi trò xếp chữ và Không nói nước đôi; cậu vẫn chưa chết.
Bây giờ là Ngày thứ hai, với bộ Luật vẫn còn hiệu lực, họ nằm trên boong chiếc phà cũ kỹ lấm chấm han gỉ đang chạy chậm rì từ đảo Rhodes hướng đến khu đảo Dodecanese nhỏ hơn. Họ đã trải qua đêm đầu tiên tại Old Town, uống cocktail ngọt lừ đựng trong quả dứa khoét sâu, không ngừng cười toe toét với nhau vì sự mới lạ của nó. Chuyến phà rời Rhodes khi trời vẫn còn tối và lúc này đã là chín giờ sáng, họ nằm im lặng cho giã rượu, cảm nhận được những tiếng ùng ục đang vang lên từ cái bụng chứa đầy nước của mình, rồi ăn cam, lặng lẽ đọc sách, lặng lẽ phơi nắng, và hoàn toàn hạnh phúc trong sự im lặng của nhau.
Dexter là người lên tiếng trước, thở dài và đặt cuốn sách lên ngực: cuốn Lolita
của Nabokov, một món quà từ Emma - người có nhiệm vụ chọn lựa những thứ cần đọc trong suốt kỳ nghỉ này, một đống sách cao ngất trời, một thư viện di động chiếm hết chỗ trong chiếc va li của cô.
Một phút trôi qua. Cậu lại thở dài, và điều đó đã có tác dụng.

Cậu sao thế?
Emma hỏi, mắt vẫn không rời khỏi cuốn Thằng Ngốc
của Dostoyevsky.

Mình không thể nuốt được.


Nó là một kiệt tác đấy.


Nó khiến mình đau đầu.


Đúng ra mình nên mang thứ gì có hình ảnh hoặc tranh đính kèm.


Ồ, mình sẽ thích đấy…


Bộ truyện tranh Con sâu bướm đói ngấu
hoặc đại loại thế…


Mình thấy Lolita
hơi tăm tối quá. Từ đầu đến cuối chỉ toàn chuyện một gã cứ lảm nhảm mãi rằng gã hứng tình thế nào.


Mình nghĩ như thế sẽ gây xúc động.
Cô nâng mắt kính lên.
Đó là một cuốn sách rất gợi cảm, Dex.


Nếu cậu là một cô gái mới lớn thôi.


Nói lại cho mình biết xem, vì sao cậu bị đuổi khỏi trường Ngoại ngữ ở Rome?


Mình nói với cậu rồi mà Em, cô ấy đã hai mươi ba tuổi.


Thế thì đi ngủ vậy.
Cô nhặt cuốn tiểu thuyết tiếng Nga của mình lên.
Philistine.

Cậu lại ngả đầu lên ba lô của mình, nhưng lúc này đã xuất hiện hai người bên cạnh, bóng họ đổ xuống mặt cậu. Cô gái trông xinh xắn và căng thẳng, còn cậu con trai thì to lớn và có nước da trắng xanh, gần như trong suốt dưới ánh nắng ban mai.

Xin lỗi!
cô gái nói bằng giọng miền Trung.
Dexter che mắt và nhìn họ mỉm cười cởi mở.
Xin chào.


Anh có phải là người xuất hiện trên truyền hình không?


Có lẽ thế,
Dexter nói, ngồi dậy tháo kính ra kèm theo cái hất đầu điệu nghệ. Emma rên thầm.

Chương trình đó gọi là gì nhỉ? largin’ it!

Tên của chương trình truyền hình đó luôn được viết bằng chữ thường, tại thời điểm này chữ thường thời trang hơn so với chữ hoa.
Dexter đưa tay lên.
Chính tôi!

Emma khịt mũi cười và Dexter liếc cô một cái.
Đoạn này buồn cười,
cô giải thích, gật đầu chỉ vào cuốn sách của Dostoyevsky.

Tôi biết ngay là đã nhìn thấy anh trên ti vi mà!
Cô gái thúc khuỷu tay vào cậu bạn trai.
Tớ đã bảo mà?

Cậu con trai có làn da tái tỏ vẻ lúng túng và lầm bầm trong miệng, sau đó im lặng. Dexter nhận ra tiếng bình bịch của động cơ và cuốn Lolita
đang nằm phơi trên ngực mình. Cậu khẽ khàng nhét nó vào ba lô.
Hai bạn đi nghỉ mát à?
cậu hỏi. Câu hỏi đó rõ ràng là thừa, nhưng nó giúp cậu lấy lại tư thế của nhân vật được yêu thích trên truyền hình, một con người thực tế và rất tuyệt vời mà họ vừa gặp ở quán rượu.

Vâng, đi nghỉ mát,
cậu con trai lí nhí đáp.
Thêm một lúc im lặng.
Đây là bạn tôi, Emma.

Emma hé mắt nhìn qua cặp kính râm.
Xin chào.

Cô gái liếc mắt về phía cô.
Chị cũng xuất hiện trên ti vi à?


Tôi hả? Chúa ơi, không.
Cô mở to mắt.
Dù đó là mơ ước của tôi.


Emma làm việc cho Tổ chức Ân xá Quốc tế,
Dexter đáp một cách đầy tự hào, một tay đặt lên vai cô.

Bán thời gian thôi. Chủ yêu tôi làm việc trong nhà hàng.


Làm quản lý. Nhưng cô ấy sắp nghỉ làm ở đó rồi. Cô ấy đang tham gia khóa đào tạo để trở thành giáo viên vào tháng Chín này, phải không Em?

Emma điềm tĩnh nhìn cậu ta.
Sao cậu lại nói như thế?


Như thế nào?
Dexter cười một cách bướng bỉnh, nhưng đôi bạn trẻ kia đang bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cậu con trai nhìn sang một bên con tàu như thể đang cân nhắc có nên nhảy xuống đó không. Dexter quyết định kết thúc cuộc phỏng vấn.
Thế chúng ta sẽ gặp nhau ở bãi biển nhé? Có lẽ cùng uống bia hoặc gì đó?
Đôi bạn trẻ mỉm cười và quay lại chỗ của họ.
Dexter chưa bao giờ nghĩ đến việc trở nên nổi tiếng, mặc dù cậu luôn muốn thành công, nhưng thành công mà không ai biết đến thì có ích gì? Mọi người cần phải biết. Giờ đây, danh tiếng đã đến với cậu và đúng là nó mang lại một ý nghĩa nhất định, như thể danh tiếng là điều tự nhiên xảy đến sau thời sinh viên lừng lẫy. Cậu cũng không có ý định trở thành người dẫn chương trình truyền hình - có ai định trước như vậy không? - nhưng rất vui vì được mọi người nói rằng cậu có năng khiếu bẩm sinh. Việc xuất hiện trước ống kính máy quay giống như lần đầu tiên chơi piano và phát hiện ra mình là nghệ sĩ bậc thầy. Chương trình đó không dựa trên các vấn đề thực tế như những chương trình cậu từng tham gia, mà thực chất chỉ là sự tổng hợp của các ban nhạc sống, các video độc quyền, phỏng vấn những người nổi tiếng, và đúng, nó chẳng đòi hỏi gì nhiều, tất cả những gì cậu cần làm là nhìn vào máy quay mà hét
Xin một tràng pháo tay đi ạ!
Nhưng cậu đã làm rất tốt, rất lôi cuốn bằng một thái độ nghênh ngang và sức quyến rũ vốn có của bản thân.
Nhưng việc được mọi người nhận ra ở chốn công cộng vẫn là một trải nghiệm mới mẻ. Cậu đủ tỉnh táo để biết rằng mình sở hữu một thứ mà Emma gọi là
thái độ khinh khỉnh
và, với suy nghĩ đó, cậu đã đầu tư một ít nỗ lực vào việc làm tăng sự nổi bật của khuôn mặt. Lo rằng mình sẽ xuất hiện thiếu tự nhiên, vênh váo hay giả tạo, cậu đã nghĩ ra một cách thể hiện vẻ
này, chẳng có gì to tát sất, đó chỉ là một chương trình truyền hình thôi,

và cậu đang sử dụng kiểu thể hiện đó lúc này, đeo kính râm vào và quay trở lại với cuốn sách.
Emma cảm thấy thích thú khi được thưởng thức màn biểu diễn đó; sự căng thẳng vì cố tỏ vẻ thờ ơ, sự phình nhẹ của hai cánh mũi, nụ cười thoáng qua ở khóe miệng cậu. Cô đẩy kính lên trán mình.

Điều đó sẽ không khiến cậu thay đổi chứ?


Điều gì?


Trở nên hơi hơi hơi hơi nổi tiếng một chút.


Mình ghét từ đó. 'Nổi tiếng'.


Ồ, vậy thì cậu thích từ nào? 'Được nhiều người biết đến' sao?


'Khét tiếng', cậu thấy sao?
Cậu nhe răng ra cười.

Hay là 'khó chịu'? Cậu nghĩ từ 'khó chịu' thế nào?


Cậu thôi đi được không?


Vậy cậu bỏ nó đi được không?


Điều gì?


Chất giọng kiểu dân lao động ở Luân Đôn đó. Vì Chúa, cậu đã học ở trường Winchester mà.


Mình không nói giọng kiểu dân lao động Luân Đôn.


Khi cậu lên ti vi, cậu đã nói giọng đó đấy. Giống như cậu đã thoát khỏi túp lều nhỏ của mình để đến thực hiện chương trình truyền hình hào nhoáng này.


Còn cậu nói giọng Yorkshire!


Bởi vì mình là
dân Yorkshire.

Dexter nhún vai,
Mình phải nói như thế, nếu không sẽ xa lạ với khán giả.


Nhưng nếu nó xa lạ với mình thì sao?


Mình biết chắc là vậy, nhưng cậu không phải là một trong hai triệu người xem chương trình của mình.


Ồ, giờ nó là chương trình của cậu
sao?


Chương trình truyền hình mà mình tham gia.

Cô cười và trở lại với cuốn sách. Một lúc sau, Dexter lại nói.

Vậy cậu có không?


Có gì?


Xem mình? Trên largin'it
đó?


Có lẽ mình đã từng bật nó lên. Một hoặc hai lần gì đó, trong khi đang cân đối sổ sách.


Vậy cậu nghĩ gì?

Cô thở dài và dán mắt vào cuốn sách.
Đó không phải là việc của mình, Dex.


Cứ nói thử xem nào.


Mình không biết gì về truyền hình.


Chỉ cần nói ra những gì cậu nghĩ thôi.


Được thôi, mình nghĩ chương trình đó giống như được hét lên suốt một tiếng đồng hồ bởi một gã say rượu với thứ ánh sáng nhấp nháy, nhưng như mình đã nói...


Được, đã hiểu.
Cậu liếc nhìn cuốn sách trên tay, sau đó nhìn qua Emma.
Thế còn về mình?


Cậu thì sao?


Ừ... mình có chút khả năng nào không? Để làm người dẫn chương trình ấy?

Cô tháo kính ra.
Dexter, có lẽ cậu là người dẫn chương trình truyền hình tuyệt vời nhất của Youth TV mà đất nước này từng có, và mình không suy nghĩ hời hợt khi nói ra điều này.

Một cách tự hào, cậu chống một khuỷu tay lên.
Thật ra, mình thích nghĩ rằng mình là một phóng viên.

Emma mỉm cười và lật trang sách.
Mình chắc là cậu nghĩ thế.


Bởi thực chất công việc đó là như thế mà, làm báo ấy. Mình phải nghiên cứu, định hình cuộc phỏng vấn, đưa ra những câu hỏi phù hợp...

Cô giữ cằm giữa ngón cái và ngón trỏ.
Đúng, đúng, hình như có lần mình đã xem cậu trong chương trình rất dài về M.C.Hammer(16). Rất sắc sảo, rất khiêu khích...

16. Nghệ danh của Stanley Kirk Burrell. Một ca sĩ ngôi sao giải trí, vũ công, diễn viên Mỹ nổi tiếng cuối thập niên 1980.


Thôi ngay, Em…


Không, nói nghiêm túc đấy, cái cách cậu chọc ngoáy M.C., nguồn cảm hứng âm nhạc, và chiếc quần của anh ta. Đúng là… nằm ngoài mọi bình luận.

Cậu đập cuốn sách vào cô.
Im đi và đọc sách đi được không?
Cậu nằm xuống và nhắm mắt lại. Emma liếc qua xem cậu thế nào, thấy cậu đang mỉm cười, và cô cũng mỉm cười theo.
Lúc này đã gần trưa và trong khi Dexter đang ngủ, Emma đã thấy hình ảnh đầu tiên của nơi họ sẽ đến: một quần thể đá granit màu xanh dương xám nổi lên từ mặt nước trong nhất mà cô từng thấy. Cô luôn nghĩ rằng màu nước biển chỉ là một sự bịa đặt của những cuốn sách du lịch, được tạo ra từ các công cụ lọc hình ảnh, nhưng nó đang hiện ra trước mắt cô, một màu lục ngọc sáng lấp lánh. Mới nhìn qua, hòn đảo trông như không có người ở ngoại trừ một vài ngôi nhà nằm rải rác từ bến tàu, những tòa nhà màu kem dừa. Cô thấy mình thầm bật cười trước khung cảnh này. Cho đến lúc này, du lịch vẫn luôn là một việc đầy rắc rối. Khoảng thời gian trước khi cô tròn mười sáu tuổi, hàng năm, cô phải trải qua hai tuần trong căn nhà lưu động tại Filey, cãi nhau với em gái trong khi bố mẹ cô điềm nhiên ngồi uống rượu và nhìn trời mưa, một kiểu thử nghiệm khắc nghiệt trong giới hạn về không gian dành cho bốn người. Thời đại học, cô phải đi cắm trại ở Cairngorms cùng với Tilly Killick, sáu ngày trong một cái lều đầy mùi xúp ăn liền, một kỳ nghỉ vui vẻ, thú vị khủng khiếp đến mức đã kết thúc một cách đầy khủng khiếp.
Giờ đây, khi đang đứng cạnh lan can nhìn thành phố trên đảo trở nên rõ nét hơn, cô bắt đầu hiểu được ý nghĩa của việc du lịch: cô chưa bao giờ đi quá xa hiệu giặt là tự động, tầng trên cùng của chuyến xe buýt đêm về nhà, và căn phòng hộp của Tilly. Cứ như thể không khí ở đây có phần nào khác biệt; không chỉ về mùi vị và hương vị mà chính là môi trường nơi đây. Ở Luân Đôn, không khí là thứ bạn phải chăm chú nhìn xuyên qua mới thấy thứ khác, giống như một chiếc bể cá bị bỏ quên. Còn ở đây, mọi thứ đều sáng sủa và rõ nét, sạch sẽ và trong lành.
Cô nghe tiếng chớp của máy ảnh và quay lại đúng lúc Dexter sắp chụp cô thêm kiểu nữa.
Trông mình phát khiếp,
cô nói theo phản xạ, mặc dù có lẽ cô không tệ đến thế. Dexter đến đứng cạnh, hai tay vòng qua thắt lưng cô để đặt lên lan can.

Thật đẹp phải không?


Đúng thế,
cô nói, không thể nào nhớ được thời điểm mình từng cảm thấy hạnh phúc hơn lúc này.
Họ lên bờ - lần đầu tiên cô nhận ra rằng cô chưa từng lên bờ
- và lập tức bắt gặp hình ảnh nhộn nhịp trên bến cảng khi du khách thường và du khách ba lô bắt đầu tranh nhau tìm một chỗ ở tốt nhất.

Vậy giờ thế nào đây?


Mình sẽ tìm cho chúng ta một chỗ nào đó. Cậu cứ đợi trong quán café đằng kia, mình sẽ quay lại đón cậu.


Nơi nào có ban công nhé…


Vâng, thưa quý bà.


Và có thể nhìn ra biển. Và một cái bàn nữa.


Mình biết phải làm gì mà,
và lạch bạch đôi xăng đan, cậu đi về phía đám đông trên bến cảng.
Cô hét với theo:
Và đừng quên nhé!

Cậu quay lại nhìn cô đang đứng trên cầu cảng, tay giữ chặt chiếc mũ rộng vành trên đầu, cơn gió chiều ấm áp khiến cho chiếc váy màu xanh dương nhạt dính sát vào cơ thể cô. Cô không còn đeo kính nữa, và có một vài nốt tàn nhang trên phần ngực trần mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây, phần da thịt đó chuyển từ màu hồng sang màu nâu khi mất hút dưới đường viền cổ.

Các Quy tắc,
cô nói.

Chúng thì sao?


Chúng ta cần hai
phòng. Nhé?


Chắc chắn rồi. Hai phòng.

Cậu mỉm cười và thẳng tiến tới phía đám đông. Emma đứng nhìn theo, sau đó kéo hai chiếc ba lô dọc bến cảng đến một quán café nhỏ lộng gió. Tại đó, cô rút từ trong túi ra một cây bút và một cuốn sổ, loại đắt tiền, gáy bằng vải, dùng làm nhật ký chuyến đi.
Cô mở trang giấy trắng đầu tiên và cố nghĩ ra điều gì đó để viết, một sự hiểu biết sâu sắc hoặc một quan sát nào đó thay vì nói rằng mọi thứ đều tuyệt. Mọi thứ đều tuyệt, và cô có được một trải nghiệm mới mẻ, hiếm hoi về đúng nơi mà cô thật sự muốn đến.
Dexter và bà chủ nhà nghỉ đứng giữa căn phòng trống: những bức tường trắng và nền đá mát lạnh, vừa đủ chỗ cho chiếc giường đôi thật to có khung sắt, một chiếc bàn viết nhỏ, một chiếc ghế, và một ít hoa khô trong lọ. Cậu đi qua hai cánh cửa phòng có mái bên trên để bước ra ban công rộng lớn được sơn tiệp màu với màu trời, nhìn xuống khu vịnh bên dưới. Cậu cảm tưởng như mình đang bước vào một khung cảnh vô cùng nên thơ.

Cậu có mấy người?
bà chủ nhà nghỉ khoảng hơn ba mươi tuổi và rất quyến rũ hỏi.

Hai người.


Hai người sẽ ở bao lâu?


Tôi không chắc lắm, năm đêm và có thể hơn?


Vậy thì tôi nghĩ nơi này hoàn toàn phù hợp đấy.

Dexter ngồi lên chiếc giường đôi, vỗ vỗ vào nó một cách thăm dò.
Nhưng chúng tôi chỉ là, à, chỉ là bạn tốt. Chúng tôi cần hai phòng được không?


Ồ, được. Tôi còn có một phòng nữa.

Emma có những nốt tàn nhang lấm chấm khắp ngực ngay trên đường viền cổ mà mình chưa nhìn thấy bao giờ.


Vậy là chị có hai phòng phải không?


Vâng dĩ nhiên, tôi có hai phòng.


Có một tin tốt và một tin xấu.


Nói đi,
Emma vừa nói vừa gập cuốn sổ tay lại.

Mình đã tìm thấy một nơi tuyệt vời, nhìn ra biển, có ban công, ở mạn trên của ngôi làng, yên tĩnh để cậu có thể viết lách, còn có một cái bàn nhỏ, và chưa ai đặt phòng đó trong năm ngày tới, chúng ta có thể ở lâu hơn nếu muốn.


Thế còn tin xấu?


Chỉ có một giường.


À.


À.


Mình hiểu.


Xin lỗi.


Thật không?
cô nói một cách nghi ngờ.
Chỉ có một phòng ngủ trên cả hòn đảo này?


Đây là mùa cao điểm, Em à! Mình đã tìm khắp nơi!
Bình tĩnh, đừng gào lên. Có lẽ nên đánh vào lòng thương.

Nhưng nếu cậu muốn mình tiếp tục tìm kiếm…
Vẻ mệt mỏi, cậu đứng lên khỏi ghế.
Cô đặt tay lên cánh tay cậu.
Giường đơn hay đôi?

Lời nói dối dường như có tác dụng. Cậu lại ngồi xuống.
Đôi. Một cái giường đôi to đùng.


Nó hẳn là một chiếc giường khá to đúng không? Để phù hợp với Quy tắc ấy mà.


À,
Dexter nhún vai,
chắc mình chỉ muốn coi mấy quy tắc đó là những chỉ dẫn không buộc phải tuân theo.

Emma cau mày.

Em à, ý mình là mình sẽ không phiền nếu cậu không phiền.


Không, mình biết là cậu không phiền.


Nhưng nếu cậu thật sự không nghĩ rằng cậu có thể không chạm đến mình…


Ồ, mình có thể, mình chỉ lo cho cậu thôi…


Vì nói cho cậu biết, nếu cậu chạm một ngón tay lên người mình…

Emma rất thích căn phòng. Cô đứng trên ban công và lắng nghe tiếng ve kêu, một âm thanh mà trước đây cô chỉ được nghe trên phim ảnh và bán tín bán nghi đó chỉ là hư cấu. Cô cũng rất thích thú được nhìn thấy những quả chanh mọc trong vườn; những quả chanh thật sự, trên cây; cứ như thể chúng được dính vào đó. Để không tỏ ra là một cô gái tỉnh lẻ, cô không thể hiện những suy nghĩ này ra ngoài, chỉ nói,
Tốt thôi, chúng ta sẽ ở đây.
Sau đó, trong khi Dexter làm thủ tục thuê phòng với chủ nhà, cô chui vào phòng tắm để đánh vật với cặp mắt kính áp tròng của mình.
Hồi đại học, Emma luôn duy trì niềm tin vững chắc về sự phù phiếm của những mắt kính áp tròng, cô ôm ấp suy nghĩ rằng chúng tạo ra những khái niệm truyền thống về vẻ đẹp phụ nữ lý tưởng. Một cặp kính cứng cáp, trung thực, vì lợi ích người tiêu dùng theo đúng tiêu chuẩn của Bộ Y tế Quốc gia sẽ chứng tỏ rằng bạn không quan tâm đến những việc nhỏ nhặt tầm thường như để trông dễ nhìn, bởi tâm trí bạn phải tập trung vào những thứ to tát hơn. Nhưng trong những năm kể từ sau khi tốt nghiệp, niềm tin này trở nên trừu tượng và hời hợt đến mức rốt cuộc cô không còn phản kháng trước sự mè nheo của Dexter và đã sử dụng những chiếc mắt kính chết tiệt này, và nhận ra được một cách quá muộn rằng những gì cô thật sự né tránh trong suốt những năm tháng đó là khoảnh khắc tuyệt vời chỉ có trên phim ảnh: người thủ thư gỡ cặp kính của cô ra và xõa nhẹ mái tóc cô.
Nhưng cô Morley à, cô thật xinh đẹp.

Nhìn vào gương lúc này, cô thấy một khuôn mặt xa lạ, xơ xác và được phơi bày như thể cô chỉ mới tháo kính ra trong chín tháng qua. Mắt kính áp tròng khiến cô tình cờ phơi bày những biểu hiện cảm xúc của nét mặt, những cái chớp mắt rẻ tiền. Chúng dính vào ngón tay và mặt cô như những chiếc vảy cá hoặc, như lúc này, trượt vào dưới mi mắt cô và chôn xác luôn nơi tận cùng não cô. Sau một hồi vật lộn dữ dội và trải qua cảm giác như phẫu thuật, cô đã tìm lại được mảnh kính đó, bước ra khỏi nhà tắm,hai mắt đỏ ngầu và chớp mắt liên hồi.
Dexter đang ngồi trên giường, áo sơ mi không cài khuy.
Em. Cậu khóc đấy à?


Không. Nhưng trời vẫn còn sớm.

Họ ra ngoài giữa cái nóng ngột ngạt của buổi trưa, đi về phía con đường cát trắng hình trăng lưỡi liềm trải dài khoảng hơn một dặm từ ngôi làng, và đã đến lúc phơi bày những bộ đồ tắm. Emma đã suy nghĩ nhiều, có lẽ hơi quá nhiều, về đồ tắm của mình, để rồi cuối cùng quyết định chọn loại một mảnh trơn màu đen của John Lewis mà thực ra hoàn toàn có thể gắn mác trang phục thời vua Edward. Khi cởi chiếc đầm qua đầu, cô tự hỏi không biết Dexter có nghĩ rằng cô hơi e ngại khi không mặc bikini, như thể đồ tắm một mảnh chỉ đi kèm với mắt kính, giày ống và những chiếc mũ bảo hiểm - những thứ có phần đoan trang, thận trọng và không thật nữ tính. Không phải cô quan tâm lắm đâu, nhưng khi cởi áo đầm ra, cô đã tự hỏi liệu có bắt gặp ánh mắt cậu ấy đang nhìn về phía cô không. Dù gì thì cô cũng vui khi thấy cậu ấy mặc một chiếc quần soọc rộng. Một tuần nằm cạnh Dexter mặc đồ bơi Speedos sẽ khó chịu hơn những gì cô có thể chịu đựng.

Xin lỗi,
cậu nói,
nhưng chẳng phải cô là Cô gái đến từ Ipanema sao?


Không, tôi là dì của cô ấy.
Cô đang ngồi bôi kem chống nắng vào chân trong tư thế giữ cho hai đùi không bị rung lên.

Đó là gì vậy?


Kem chống nắng.


Như thế khác nào cậu nằm dưới một cái chăn.


Mình không muốn lạm dụng nó vào ngày thứ hai.


Giống như sơn mà.


Mình không quen với ánh nắng. Không như cậu, cậu là kẻ lang thang khắp thế giới. Có muốn dùng không?


Mình không hợp với kem chống nắng.


Dexter, cậu thật là
khó nhằn
.

Cậu mỉm cười, và tiếp tục quan sát cô từ sau cặp kính mắt, để ý cách cô nâng cánh tay lên khiến phần ngực bên dưới lớp vải đen của bộ đồ tắm cũng nhô lên, phần da thịt mềm mại quanh đường viền cổ. Có cả điều gì đó thú vị ở cử chỉ, cái nghiêng đầu và kéo tóc ra đằng sau khi xoa kem vào cổ, và cậu cảm thấy tâm trạng nôn nao dễ chịu kèm theo một sự khao khát. Ôi Chúa, cậu thầm nghĩ, tám ngày nữa trong tình trạng thế này. Bộ đồ tắm của cô được khoét sâu ở phần lưng và cô không thể nào với tay tới được chỗ thấp nhất.
Cần mình giúp không?
cậu nói. Việc đề nghị bôi kem chống nắng cho phụ nữ là một kiểu cũ rích, thật sự không phải là cách của cậu, và cậu nghĩ tốt nhất nên lái nó qua mục đích là sự quan tâm đến sức khỏe.
Cậu không muốn bị cháy nắng đúng không?


Được, giúp mình đi.
Emma nhấc người và ngồi giữa hai chân cậu, đầu tựa lên đầu gối. Cậu bắt đầu thoa kem, khuôn mặt cậu gí sát đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở cậu trên cổ cô, cả hai đang cố gắng với suy nghĩ rằng đây là chuyện thường ngày và không thể nào là hành động vi phạm các quy tắc số hai và số bốn - cấm Tán tỉnh và Phơi bày da thịt.

Khoét hơi sâu phải không?
cậu nói, vẫn ý thức được các ngón tay của mình đang ở phần thắt lưng cô.

Tốt, mình không tài nào bôi được từ phần lưng trở xuống!
cô nói và sau đó là một khoảng im lặng trong khi cả hai đều nghĩ Ôi Chúa, ôi Chúa, ôi Chúa, ôi Chúa.

Để đỡ bối rối, cô đặt tay lên mắt cá chân cậu và kéo mạnh về phía trước.
Cái gì đây?


Hình xăm. Từ hồi còn ở Ấn Độ.
Cô lấy ngón tay xoa xoa vào nó như thể muốn lau sạch.
Nó đã phai một ít rồi. Đó là biểu tượng âm dương,
cậu giải thích.

Trông như biển chỉ dẫn đi đường.


Nó có nghĩa là sự hài hòa giữa các điểm đối lập.


Nó có nghĩa là ‘điểm cuối của giới hạn tốc độ’. Nó có nghĩa là hãy đi tất vào.

Cậu cười to và đặt tay lên hai lưng cô, hai ngón cái thẳng hàng với phần lõm của cầu vai cô. Một phút trôi qua.
Rồi!
cậu nói hân hoan.
Đã xong phần trét sơn cho cậu. Giờ thì đi bơi nào!

Và cứ thế ngày dài nóng nực uể oải trôi qua. Họ bơi, ngủ và đọc sách, và khi cái nóng cháy da cháy thịt dịu dần và bãi biển trở nên đông người hơn, có một vấn đề xuất hiện. Dexter là người đầu tiên phát hiện ra nó.

Chỉ mỗi mình mình hay…


Gì thế?


Có phải mọi người trên bãi biển đều trần truồng không nhỉ?

Emma nhìn lên.
Ồ, đúng thế.
Cô quay trở lại cuốn sách.
Đừng liếc mắt
, Dexter!


Mình không liếc mắt, mình đang quan sát. Mình là một chuyên gia nhân loại học, nhớ không?


Hạng ba chứ gì?


Hạng hai trên ba. Nhìn kìa, đó là những người bạn của chúng ta.


Bạn nào?


Lúc lên phà ấy. Ở đằng kia kìa. Đang nướng thịt.
Cách đó hai mươi mét, cậu con trai trần truồng xanh xao đang cúi xuống chiếc khay nhôm bốc khói như để tìm hơi ấm, trong khi cô gái đang nhón chân và vẫy tay, hai tam giác màu trắng, một tam giác màu đen. Dexter vui vẻ đưa tay vẫy lại:

Cô ta không mặc đồồồồồ!

Emma ngoảnh mặt đi.
Cậu biết không. Mình không thể làm được điều đó.


Làm gì?


Tiệc nướng khỏa thân.


Em, cậu thật là cổ lỗ sĩ.


Đó không phải là cổ lỗ sĩ, đó là vấn đề sức khỏe và an toàn. Đó là vệ sinh thực phẩm.


Mình sẽ tham gia tiệc nướng khỏa thân.


Vì đó là sự khác biệt giữa chúng ta, Dex, cậu thật đen tối, thật phức tạp.


Có lẽ chúng ta nên đến chào.


Không.


Chỉ là chào hỏi thôi.


Với một tay cầm đùi gà và một tay cầm ‘cái kia’? Không, cảm ơn, chẳng phải như thế là vi phạm quy tắc cấm phơi bày da thịt hay sao?


Là sao?


Nói chuyện với ai đó đang khỏa thân còn chúng ta thì không.


Mình không biết, hóa ra thế à?


Tập trung vào cuốn sách của cậu đi, được không?
Cô nhìn về phía hàng cây, nhưng nhiều năm qua, cô đã đạt đến trình độ là có thể hiểu rõ được khi nào có thể đưa một ý tưởng vào đầu của Dex, giống như ném một hòn đá vào bùn, và chắc chắn là như thế:

Thế cậu nghĩ gì?


Nghĩ gì?


Chúng ta có nên không?


Nên cái gì?


Cởi hết quần áo ra?


Không, chúng ta không nên cởi hết quần áo mình ra.


Mọi người đều thế mà.


Đó không phải lý do! Thế còn Quy tắc thứ tư?


Không phải là quy tắc, đó chỉ là một hướng dẫn.


Không, đó là quy tắc.


Thế thì sao? Chúng ta có thể uốn cong nó.


Nếu cậu uốn cong nó thì nó không còn là luật nữa.

Một cách hờn dỗi, cậu lại nằm bịch xuống đất.
Chỉ là có vẻ hơi mất lịch sự một chút, thế thôi.


Tốt thôi, vậy cậu cứ việc làm đi. Mình sẽ cố gắng nhìn đi chỗ khác.


Chả có nghĩa lý gì nếu chỉ mỗi mình mình làm,
cậu lầm bầm giận dỗi.
Cô cũng thả lưng xuống cát.
Dexter, cái quái quỷ gì khiến cậu muốn mình cởi đồ đến thế?


Mình chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể sẽ thoải mái hơn khi không có quần áo.


Không thể tin được, đúng là không thể tin được…


Cậu không nghĩ rằng cậu sẽ thoải mái hơn?


KHÔNG!


Vì sao?


Chả cần biết sao với giăng gì hết! Vả lại, mình không nghĩ rằng bạn gái của cậu sẽ thích thú điều này đâu.


Ingrid sẽ không quan tâm. Cô ấy rất phóng khoáng. Cô ấy đã cởi áo tại cửa hàng WH Smiths ở sân bay.


À, mình xin lỗi vì khiến cậu thất vọng, Dex.


Cậu không làm mình thất vọng…


Nhưng có một sự khác biệt…


Khác biệt nào?


Trước hết Ingrid đã từng là người mẫu…


Thế thì sao? Cậu cũng có thể làm người mẫu.

Emma cười sặc sụa.
Ồ, Dexter, cậu thật sự nghĩ thế à?


Cho các cuốn catalogue hoặc đại loại thế. Cậu có một thân hình đáng yêu đấy chứ.


‘Một thân hình đáng yêu’, lạy Chúa tôi.


Tất cả những điều mình đang nói là hoàn toàn khách quan, cậu là một cô gái rất quyến rũ…


… luôn mặc quần áo trên người! Nếu cậu quá khao khát được phơi của quý của cậu, tốt thôi, xin cứ tự nhiên. Giờ chúng ta có thể chuyển đề tài chứ?

Cậu quay người nằm xuống sát bên cạnh cô, gối đầu lên hai cánh tay mình, khuỷu tay họ chạm vào nhau, và một lần nữa, cô có thể nghe được những dòng suy nghĩ trong đầu cậu. Cậu thúc khuỷu tay vào cô.

Dĩ nhiên đó không phải là thứ chúng ta chưa nhìn thấy bao giờ.

Một cách chậm rãi, cô đặt cuốn sách xuống, đẩy kính râm lên trán, khuôn mặt tựa lên cánh tay, giống hệt Dexter.

Nhắc lại xem?


Mình vừa nói là không ai trong chúng ta có cái gì mà người kia chưa nhìn thấy bao giờ. Tình trạng khỏa thân.
Cô nhìn trừng trừng.
Đêm đó, còn nhớ không? Sau bữa tiệc tốt nghiệp ấy? Chẳng phải chúng ta đã có một đêm yêu đương hay sao?


Dexter?


Mình chỉ muốn nói rằng, về mặt sinh học, chúng ta chả có vẻ gì là phải ngạc nhiên cả.


Mình nghĩ mình sắp nôn đây…


Cậu biết ý mình nói gì…


Nó xảy ra cách đây đã lâu…


Không lâu đến thế. Nếu nhắm mắt lại, mình có thể hình dung ra nó.


Đừng làm thế…


Đúng, mình thấy cậu rồi…


Lúc đó tối…


Không tối đến thế…


Mình say rượu…


Đó là những gì người ta thường nói…


Người ta
? Người ta
là ai?


Và cậu không say đến thế….


Đủ say để hạ tiêu chuẩn của mình. Hơn nữa, theo mình nhớ thì không có gì xảy ra hết.


Ồ, mình sẽ không gọi nó là không có gì
, nhất là từ chỗ mình đang nằm.


Lúc đó mình còn trẻ. Mình không hiểu hết. Thực ra, mình đã xóa sạch nó, giống như một vụ tông xe vậy.


Còn mình thì không. Nếu nhắm mắt lại, mình có thể hình dung được cậu ngay lúc này, bóng cậu đổ xuống trong nắng sớm mai, bộ quần áo yếm đã bỏ đi của cậu nằm khiêu khích trên thảm trải sàn.

Cô cầm cuốn sách đập thật mạnh vào mũi cậu.

Ái!


Nghe đây, mình sẽ không cởi quần áo, rõ chưa? Và mình không mặc quần áo yếm, trong đời mình, mình chưa bao giờ mặc quần áo yếm.
Cô nhặt lại cuốn sách và bắt đầu tự cười một mình.

Có gì vui à?
cậu hỏi.

Thảm trải sàn.
Cô cười ha hả và nhìn cậu một cách trìu mến.
Đôi khi cậu làm mình buồn cười muốn chết.


Vậy à?


Thỉnh thoảng. Cậu nên xuất hiện trên truyền hình.

Cảm thấy hài lòng, cậu mỉm cười và nhắm mắt lại. Thực ra, cậu luôn giữ trong đầu hình ảnh sống động của Emma đêm hôm đó, nằm trên chiếc giường đơn, chẳng mặc gì ngoài một chiếc váy quanh thắt lưng, hai tay đưa lên đầu khi họ hôn nhau. Cậu nghĩ về điều này, và cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Vào chiều tối, họ quay trở lại phòng trọ, mệt mỏi, nhớp nháp và ngứa ngáy bởi cái nắng trong ngày, và rồi vấn đề đó đã quay trở lại: chiếc giường. Họ đi vòng quanh nó và bước ra ngoài ban công nhìn ra biển, mặt biển lúc này đã mờ sương vì bầu trời đã ngả từ màu xanh sang màu hồng của chiều tối.

Vậy giờ ai muốn tắm trước?


Cậu tắm trước đi. Mình muốn ngồi đây đọc một lúc.

Trong bóng chiều, cô nằm trên chiếc giường xếp, lắng nghe tiếng nước chảy và cố gắng tập trung vào những dòng chữ nhỏ của cuốn tiểu thuyết tiếng Nga mà dường như đang trở nên nhỏ dần sau mỗi trang. Bỗng cô đứng dậy và tiến đến chiếc tủ lạnh đã được chất đầy bia và nước lọc, lấy ra một lon và thấy cửa phòng tắm đã mở toang từ bao giờ.
Không có rèm che, và cô có thể nhìn thấy Dexter đang đứng nghiêng bên dưới vòi nước mát lạnh, mắt nhắm để nước không chảy vào, đầu ngửa ra sau, và hai cánh tay đưa lên. Cô nhìn thấy hai cầu vai của cậu, tấm lưng dài nhỏ màu trắng. Nhưng ôi Chúa ơi, lúc này cậu xoay người lại, và lon bia trượt khỏi tay cô rơi xuống tạo ra tiếng xì xì và sủi bọt lăn tăn, lăn lông lốc khắp sàn nhà. Cô ném vội chiếc khăn tắm lên trên nó như thể đang đi bắt một loài gặm nhấm nào đó, để rồi nhìn lên thấy Dexter, người bạn thuần khiết của cô, không mảnh vải che thân ngoại trừ phần quần áo mà cậu đang cầm hờ hững phía trước.
Nó trượt khỏi tay mình!
cô nói, vừa giậm khăn vào chỗ bọt bia vừa nghĩ tám ngày đêm nữa mà cứ như thế này thì mình sẽ tự thiêu mất.

Sau đó đến phiên cô tắm. Cô đóng cửa, rửa sạch phần bia dính ở tay, sau đó vặn vẹo người để cởi áo trong căn phòng tắm nhỏ ẩm ướt vẫn còn mùi kem cạo râu của Dexter.
Nếu tuân theo Quy tắc số bốn, Dexter phải đi ra đứng ở ban công trong khi cô lau người và mặc đồ, nhưng sau một hồi nghiên cứu, cậu phát hiện ra rằng nếu đeo kính râm và xoay đầu đúng chỗ, cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô trong cửa kính khi cô loay hoay tìm cách xoa kem vào phần da mới rám nắng ngay dưới thắt lưng. Cậu quan sát cách cô uốn hông khi kéo chiếc quần lót lên, đường cong ở lưng và hai vai khi cô cài khóa ở ngực, hai cánh tay đưa lên và chiếc váy mùa hè màu xanh dương rủ xuống giống như tấm màn.
Cô bước ra ban công còn đứng cạnh cậu.

Có lẽ chúng ta nên ở đây,
cậu nói.
Thay vì thăm thú khắp khu đảo, hãy ở đây một tuần, sau đó trở lại Rhodes và về nhà.

Cô mỉm cười.
Được. Có lẽ thế.


Không nghĩ là cậu sẽ chán ư?


Mình không nghĩ thế.


Vui không?


Mặt mình cảm giác như quả cà chua nướng, nhưng ngoài điều đó ra…


Đưa mình xem.

Nhắm mắt lại, cô xoay mặt về phía cậu, ngước cằm lên, tóc cô vẫn còn ướt và được chải ngược ra sau, được gội sạch sẽ và sáng sủa. Đó là Emma, nhưng tất cả trông đều mới mẻ. Cô bừng sáng, và cậu nghĩ đến những từ ngữ như nụ hôn của mặt trời, sau đó là suy nghĩ hãy hôn cô ấy, giữ lấy khuôn mặt cô ấy và hôn cô ấy.

Bỗng cô mở choàng mắt ra.
Giờ thì sao?
cô hỏi.

Cậu muốn gì cũng được.


Chơi ghép chữ nhé?


Mình có nguyên tắc của mình.


Được thôi, vậy đi ăn tối nhé. Hình như họ có món gì đó gọi là xa lát Hy Lạp.

Những nhà hàng ở thành phố nhỏ này có đặc điểm là đều giống hệt nhau. Không khí tràn ngập mùi sườn cừu nướng, và họ ngồi ở một nơi yên tĩnh cuối bến cảng, nơi bờ biển bắt đầu uốn cong thành hình bán nguyệt, và uống loại rượu có vị dứa.

Cây thông noel,
Dexter nói.

Chất khử trùng,
Emma nói.
Tiếng nhạc vọng ra từ những chiếc loa được giấu bên dưới những cây nho nhựa, bài hát
Get into the Groove
của Madonna được thể hiện bằng đàn tranh Đông Âu. Họ ăn bánh mì, sườn cừu nướng, xa lát trộn giấm, và tất cả đều có vị tạm ổn. Sau một lúc, ngay cả rượu cũng trở nên ngon tuyệt, giống như một loại nước súc miệng tê tê, và chẳng bao lâu Emma cảm thấy sắp phá vỡ Quy tắc số hai. Không tán tỉnh.
Cô chưa bao giờ là người giỏi tán tỉnh. Những hành động làm duyên làm dáng như mèo con của cô vừa vô duyên vừa tẻ nhạt, giống như cuộc đối thoại bình thường trên giày patin. Nhưng sự kết hợp giữa loại rượu vang Hy Lạp và ánh nắng mặt trời khiến Emma trở nên ủy mị và thiếu tự chủ. Cô bắt đầu hành động theo kiểu đứng trên giày patin của mình.

Mình có một ý tưởng.


Nói đi.


Nếu ở đây trong tám ngày, chúng ta sẽ chẳng còn điều gì để nói với nhau, phải không?


Không hẳn thế.


Nhưng để an toàn.
Cô chồm người tới, đặt tay mình lên cổ tay cậu.
Mình nghĩ chúng ta sẽ nói cho nhau nghe thứ gì đó mà người kia không biết.


Gì cơ, giống như một bí mật à?


Chính xác, một bí mật, một thứ gì đó khiến người kia phải ngạc nhiên, mỗi đêm một thứ cho đến cuối kỳ nghỉ.


Kiểu như trò xoay chai à?
Mắt cậu sáng lên. Dexter tự cho mình là một tay chơi trò xoay chai tầm cỡ thế giới.
Được thôi. Cậu nói trước.


Không, cậu nói trước.


Sao lại là mình?


Vì cậu có nhiều thứ để lựa chọn.

Đúng là thế, cậu có vô số bí mật. Cậu có thể nói rằng cậu đã nhìn thấy cô mặc đồ tối hôm đó, hoặc rằng cậu đã cố ý mở cửa phòng tắm khi tắm. Cậu có thể kể với cô rằng cậu đã hít heroin với Naomi, hoặc rằng trước Giáng sinh, cậu đã có một lần quan hệ chóng vánh và chẳng thú vị gì với Tilly Killick, bạn cùng phòng của Emma; một lần xoa bóp chân đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cả hai người trong khi Emma đang ở Woolworths để mua đèn treo cây thông. Nhưng có lẽ tốt hơn hết là nói ra những thứ không bộc lộ cậu là một người nông cạn hay đáng khinh, dối trá hay kiêu căng tự phụ.
Cậu suy nghĩ một lúc.

Được, bắt đầu đây.
Cậu hắng giọng.
Cách đây vài tuần tại một câu lạc bộ, mình đã qua lại với một gã này.

Emma há hốc mồm.
Một gã con trai?
và cô cười phá lên.
Xin ngả mũ chào thua cậu, Dex. Cậu thật sự đầy những bất ngờ…


Chẳng có gì to tát, chỉ hôn hít thôi, và mình thật sự đã say đứ đừ…


Đó là những gì người ta thường nói. Vậy hãy nói xem… điều gì đã xảy ra tiếp đó?


Ừ, đó là một đêm nhạc hardcore dành cho đồng tính nam, gọi là Sexface, tại một câu lạc bộ có tên là Strap in Vauxhall.


Sexface tại Strap! Điều gì đã xảy ra với các vũ trường được gọi là ‘Roxy’ hay ‘Manhattan’ gì đó?


Đó không phải là vũ trường, đó là câu lạc bộ dành cho giới đồng tính nam.


Vậy cậu làm gì ở đó?


Bọn mình hay tới đó. Nhạc ở đó hay hơn. Nhiều hardcore, ít thể loại nhạc happy house vô nghĩa…


Đồ thần kinh



Dù sao đi nữa thì mình cũng đã ở đó với Ingrid và các bạn của cô ấy và khi mình đang nhảy thì gã này bước tới và bắt đầu hôn mình và mình cho rằng, cậu biết đó, chỉ cần hôn lại.


Và cậu đã làm…


Cái gì?


Thích chứ?


Bình thường. Chỉ là một nụ hôn thôi mà. Cái miệng chỉ là cái miệng, phải không nào?

Một lần nữa, Emma lại cười lớn.
Dexter, cậu đúng là có tâm hồn thơ ca. ‘Cái miệng chỉ là cái miệng.’ Ồ, thế mà hay, đáng yêu lắm. Chẳng phải câu ấy trong bài hát ‘As thời gian goes by’ hay sao?


Cậu biết ý mình là gì mà.


Cái miệng chỉ là cái miệng. Họ nên khắc câu đó trên bia mộ cậu. Thế Ingrid nói gì?


Cô ấy chỉ cười khoái chí. Cô ấy chẳng bận tâm, cô ấy rất thích chuyện đó.
Cậu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Dù sao thì Ingrid cũng là người lưỡng tính…

Emma tròn mắt.
Dĩ nhiên
cô ấy là người lưỡng tính,
và Dexter mỉm cười như thể trạng thái lưỡng tính của Ingrid là do cậu nghĩ ra.

Này, chẳng có gì to tát, phải không? Chúng ta chỉ thử nghiệm tình dục ở tuổi của mình thôi.


Chúng ta ư? Chẳng ai nói với mình điều gì cả.


Cậu nên bắt đầu làm điều gì đó đại loại thế.


Mình đã từng để đèn sáng, nhưng sẽ không lặp lại điều đó nữa.


Cậu nên tiếp tục, Em à. Hãy dỡ bỏ các giới hạn đi.


Ồ Dex, cậu thật đúng là chuyên gia về chuyện ấy
. Thế anh ta mặc gì, người bạn ở The Strap đó?


Không phải The
Strap, chỉ là Strap. Một bộ dây an toàn và quần da. Một kỹ sư viễn thông người Anh tên là Stewart.


Cậu có nghĩ sẽ gặp lại Stewart không?


Chỉ khi nào điện thoại của mình bị hỏng. Anh ta không phải là đối tượng của mình.


Có vẻ mọi người đều là đối tượng của cậu.


Đó chỉ là một giai đoạn khám phá trong cuộc đời, thế thôi. Có gì vui à?


Chỉ là trông cậu quááááá ư tự mãn.


Không, mình không thế! Mình sợ những người đồng tính.
Cậu bắt đầu nhìn qua vai cô.

Này, cậu đang tán tỉnh người phục vụ phải không?


Mình chỉ đang định gọi thêm đồ uống. Giờ đến lượt cậu. Bí mật của cậu.


Ồ, mình xin thua. Mình không thể cạnh tranh với kiểu bí mật đó.


Không có mối quan hệ bạn gái với bạn gái gì sao?

Cô lắc đầu chào thua.
Cậu biết không, một ngày nào đó, khi cậu nói những điều tương tự như thế với một phụ nữ đồng tính thật sự thể nào họ cũng sẽ đập vỡ mồm cậu.


Thế cậu chưa từng bị hấp dẫn bởi một…


Đừng có lâm ly thế Dexter. Giờ cậu có muốn nghe bí mật của mình hay không?

Người phục vụ mang đến loại rượu mạnh Hy Lạp, thứ chỉ có thể cho không. Emma uống một ngụm và nhăn mặt, sau đó cẩn thận tựa cằm lên tay theo cách thể hiện sự thân mật trong trạng thái chếnh choáng.
Một bí mật. Để xem nào.
Cô gõ gõ ngón tay lên cằm. Cô có thể kể rằng cô đã nhìn thấy cậu đang tắm, hoặc giả cô đã biết tất cả những gì xảy ra giữa cậu và Tilly Killick vào lễ Giáng sinh, một lần xoa bóp chân khiến cả hai hoàn toàn mất kiểm soát. Cô thậm chí có thể kể với cậu rằng vào năm 1983, cô đã hôn Polly Dawson trong phòng ngủ của mình, nhưng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi kể xong chuyện. Hơn nữa, cô đã biết được những gì mình định kể tối nay. Khi đàn tranh Đông Âu chơi bài
Like a Prayer
, cô liếm môi và tạo ra ánh mắt gợi tình kèm theo một vài điều chỉnh nhỏ, cho đến khi đạt được vẻ mặt mà cô tin là quyến rũ và xinh đẹp nhất, kiểu mà cô hay dùng khi chụp ảnh.

Khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở trường đại học, trước khi chúng ta trở thành bạn thân, mình đã phải lòng cậu một chút. Không phải một chút mà thật ra là chết mê cậu. Trong một thời gian dài. Mình còn làm thơ và nhiều thứ khác.


Làm thơ? Thật hả?


Mình không tự hào về mình.


Mình hiểu, mình hiểu.
Cậu khoanh tay lại, đặt lên mép bàn và nhìn xuống.
Xin lỗi, Em, nhưng điều đó không tính.


Sao không?


Bởi vì cậu nói đó phải là thứ gì đó mình không biết.
Cậu đang cười toe toét, và một lần nữa cô nhớ lại khả năng gần như vô hạn của cậu trong việc khiến người khác thất vọng.

Chúa ơi, cậu thật phiền phức!
Cô dùng mu bàn tay đập vào phần cháy nắng nhất của cậu.

Ái!


Sao cậu biết?


Tilly kể với mình.


Được đấy, Tilly.


Thế điều gì đã xảy ra?

Cô nhìn vào đáy cốc.
Mình nghĩ đó là thứ mà ta sẽ quên theo thời gian. Giống như bệnh zona vậy.


Không hẳn thế, điều gì đã xảy ra?


Mình bắt đầu hiểu cậu. Nhưng chính cậu đã giúp mình không còn bị ám ảnh về cậu nữa.


Mình muốn đọc những bài thơ này. Những vần nào ăn với ‘Dexter’?


‘Tên rất trơ’. Đó là vần phụ.


Nói nghiêm túc thì điều gì đã xảy ra với chúng?


Mình đã hủy hết rồi. Mình đã đốt chúng, cách đây nhiều năm rồi.
Cảm thấy chán nản và ngốc nghếch, cô uống thêm một ít rượu nữa từ chiếc ly rỗng.
Chúng ta uống quá nhiều rượu mạnh rồi. Chúng ta nên đi thôi.
Cô bắt đầu điên cuồng tìm kiếm người phục vụ, và Dexter cũng bắt đầu cảm thấy ngốc nghếch. Có quá nhiều điều để cậu có thể nói, vậy sao lại thiển cận, liến thoắng và hẹp hòi đến thế? Để bù đắp lại, cậu thúc khuỷu tay vào cô.
Vậy ta đi dạo nhé?

Cô do dự.
Được. Đi dạo nào.

Họ đi dọc theo khu vịnh ngang qua các ngôi làng đang xây dở bên bờ biển, một khu phát triển du lịch mới mà họ đã chỉ trích theo cách truyền thống, và trong khi nói chuyện, Emma thầm quyết tâm là về sau sẽ suy nghĩ chín chắn hơn. Tính hấp tấp và tùy tiện không thật sự phù hợp với cô, cô không thể xoay xở tốt với nó, những gì vừa xảy ra không bao giờ là thứ cô mong đợi. Việc cô vừa thú nhận với Dexter giống như hành động cuồng nhiệt vẫy chào một quả bóng, nhìn nó bay vút vào không trung và lúc sau thì nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ. Trong thời gian còn lại của kỳ nghỉ, cô quyết định sẽ luôn điềm đạm, tỉnh táo và ghi nhớ bộ Quy tắc. Nhớ rằng Ingrid, cô gái lưỡng tính xinh đẹp đang chờ cậu ấy ở Luân Đôn. Sẽ không có bất kỳ sự thú nhận không phù hợp nào nữa. Thay vào đó, cô chỉ cần duy trì những cuộc đối thoại ngốc nghếch, kiểu như giấy vệ sinh dính vào gót giày của cô.
Lúc này họ đã đi khá xa thành phố, và Dexter nắm lấy tay đỡ cô khi họ loạng choạng trợt chân trên các đụn cát khô, vẫn còn hơi ẩm của ánh nắng ban chiều. Họ tiến về phía biển nơi cát vẫn còn ướt và rắn chắc, và Emma thấy cậu vẫn còn nắm tay cô.

Chúng ta đang đi đâu đây?
cô hỏi, nhận thấy giọng mình cứ ríu lại.

Mình đi bơi. Cậu có đi không?


Cậu điên rồi.


Thôi nào!


Mình sẽ chết đuối.


Cậu sẽ không chết đuối. Nhìn kìa, đẹp quá trời.
Mặt biển không một gợn sóng và trong vắt giống như một khu thủy viên tuyệt đẹp, lấp lánh những tia sáng lân tinh màu ngọc bích; nếu hớt nó lên, nó sẽ sáng lấp lánh trong tay bạn. Áo sơ mi của cậu qua khỏi đầu.
Nào, nó sẽ giúp chúng ta tỉnh rượu.


Nhưng mình không có đồ bơi…
Nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó.
Ồ, mình hiểu rồi,
cô cười phá lên.
Mình hiểu điều gì đang diễn ra ở đây rồi…


Điều gì?


Mình đã quay về đúng chỗ phải không?


Chỗ nào?


Trò tắm truồng cũ rích. Kiếm một cô gái say rượu và tìm hồ nước gần nhất để bơi.


Emma, cậu thật hay cả thẹn. Sao lại cả thẹn đến thế chứ?


Cậu cứ tắm đi. Mình sẽ ngồi đây chờ.


Tốt thôi, nhưng cậu sẽ hối tiếc cho mà xem.
Lúc này cậu đã quay lưng về phía cô, cởi bỏ quần ngoài và sau đó là quần lót.

Nhớ mặc quần lót vào,
Emma hét với theo, nhìn tấm lưng dài màu nâu và cặp mông trắng khi cậu sải bước xuống biển.
Cậu biết đây không phải là Sexface mà!
Cậu lao xuống mặt nước và cô đứng đó, lảo đảo người,cảm thấy đơn độc và ngốc nghếch. Chẳng phải đây chính là một trong những trải nghiệm mà cô khao khát có được? Sao cô không thể liều lĩnh mà cư xử tự nhiên hơn? Nếu cô quá sợ hãi đến mức không dám tắm truồng, vậy làm cách nào cô có thể đủ can đảm nói với một người đàn ông rằng cô muốn hôn anh ta? Trước khi nghĩ xong, cô đã đưa tay xuống, nắm lấy mép chiếc đầm và chỉ với một động tác đơn giản, cô đã kéo tuột nó khỏi đầu. Cô cởi quần lót, dùng chân đá nó vào không khí, để nó rơi đâu tùy thích, và bắt đầu chạy về phía rìa nước, vừa cười vừa tự nguyền rủa chính mình.
Đứng bằng đầu ngón chân ở chỗ nước xa nhất có thể, Dexter gạt nước biển ra khỏi mắt, nhìn quanh và tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sự nôn nao; cậu bắt đầu cảm thấy nôn nao trong người. Có một tình huống đã xuất hiện, và chẳng phải trước đó cậu đã quyết định sẽ cố né tránh các Tình huống một thời gian hay sao, để mình bớt liều lĩnh và bộc phát hơn? Dù gì thì đây cũng là Emma, và Em là người bạn quý giá, có lẽ là người bạn thân nhất của cậu. Thế còn Ingrid, còn có biệt danh là Ingrid đáng sợ? Cậu nghe thấy một tiếng hét đầy phấn khích khó hiểu từ bãi biển và khi quay mặt lại chỉ kịp nhìn thấy Emma loạng choạng ngã xuống nước trong trạng thái trần truồng như thể bị ai đẩy từ phía sau. Thẳng thắn và bộc trực, đây sẽ là khẩu hiệu của cậu. Cô đập nước trườn về phía cậu một cách khó nhọc, và để tạo ra sự thay đổi cậu quyết định lúc này sẽ thẳng thắn và bộc trực xem điều gì sẽ xảy ra.
Emma đã đến gần, thở hổn hển. Bỗng ý thức được sự trong vắt của nước biển, cô tìm cách làm cho nước bắn tung với một cánh tay vòng trước ngực.
Vậy ra nó là thế này đây!


Cái gì?


Tắm truồng ấy!


Đúng vậy. Cậu thấy sao?


Mình nghĩ là được. Rất vui. Vậy giờ mình phải làm gì, chỉ chơi quanh quanh hay hất nước vào cậu hay làm gì?
Cô khum tay lấy một vốc nước và hất nhẹ vào mặt cậu.
Mình làm thế này đúng không?
Trước khi cậu hất nước lại thì một làn sóng đã hất cô lên và đẩy về phía Dexter, lúc này đang đứng chạm chân dưới đáy biển. Cậu chộp lấy cô, chân họ đan vào nhau giống như những ngón tay đan lại, hai cơ thể chạm vào nhau sau đó lùi ra xa tựa như hai người đang khiêu vũ.

Đó là một khuôn mặt đầy cảm xúc,
cô nói để phá vỡ sự im lặng.
Này, cậu không tè vào trong nước đó chứ?


Không…


Thế thì sao?


Dù sao thì những gì mình muốn nói là xin lỗi cậu. Về những gì mình đã nói…


Khi nào?


Lúc ở trong nhà hàng, vì mình đã hơi liến thoắng hay vì gì cũng được.


Không sao. Mình quen rồi.


Và cũng muốn nói rằng mình đã nghĩ giống cậu. Vào lúc đó. Ý mình là mình cũng thích cậu, ý mình là ‘kiểu tình cảm lãng mạn’ ấy mà. Ý mình là mình không làm thơ hay bất cứ thứ gì, nhưng mình đã nghĩ về cậu, giờ vẫn nghĩ về cậu, mình và cậu. Ý mình là mình muốn cậu.


Thật sao? Ồ thật sao? Đúng. Ồ, đúng vậy.
Dù gì thì nó cũng sắp xảy ra, cô thầm nghĩ, ngay tại đây và vào lúc này, đứng trần truồng trong lòng biển Aegean.


Vấn đề của mình là…
và cậu thở dài và cười nhếch mép.
Mình nghĩ mình đã mơ tưởng khá nhiều về mọi người
!


Mình biết,
là tất cả những gì cô có thể nói.

… thật sự là bất kỳ người nào đi ngang qua, giống như cậu đã nói, mọi người đều là đối tượng của mình. Đó là một cơn ác mộng.


Tội nghiệp cậu,
cô nói một cách thẳng thừng.

Ý mình là muốn nói là mình không nghĩ rằng mình đã-sẵn-sàng-cho, cậu biết đó, mối quan hệ Bạn trai Bạn gái. Mình nghĩ chúng ta muốn nhiều thứ khác nhau. Từ một mối quan hệ.


Bởi vì… cậu là một anh chàng đồng tính?


Mình đang nghiêm túc đấy, Em?


Thật sao? Mình không thể nào biết được.


Cậu vẫn còn giận mình sao?


Không! Mình không quan tâm! Mình đã nói với cậu rồi, điều đó xảy ra cách đây rất lâu, rất lâu rồi.


Tuy nhiên!
dưới nước, cậu đặt tay lên eo của cô và giữ chặt.
Tuy nhiên, nếu cậu muốn vui vẻ một chút…


Vui vẻ?


Hãy phá bỏ các Quy tắc…


Để chơi trò xếp chữ ư?


Cậu biết ý mình rồi còn gì. Một lần bù khú. Chỉ trong thời gian chúng ta đi nghỉ mát này, rồi sau đó không ràng buộc, không nghĩa vụ, không một lời nào với Ingrid. Đó chỉ là bí mật nhỏ của chúng ta. Bởi vì mình đã sẵn sàng đón nhận nó. Tất cả là thế.

Cô tạo ra một âm thanh trong cổ họng, nửa như tiếng cười nửa như tiếng gầm gừ. Sẵn sàng đón nhận nó
ư. Cậu ta đang mỉm cười vẻ tràn đầy hy vọng như một tay bán hàng đang chào mời các hợp đồng tài chính. Bí mật nhỏ của chúng ta
ư, để góp thêm vào tất cả những điều được cho là bí mật khác sao. Cô bỗng nhớ đến câu: cái miệng chỉ là cái miệng. Chỉ có một điều duy nhất cô có thể làm lúc này, và quên khuấy trạng thái trần truồng của mình, cô nhảy lên khỏi mặt nước, với tất cả sức nặng của mình, cô ấn đầu cậu xuống nước và cứ giữ ở đó. Cô bắt đầu đếm chậm rãi. Một, hai, ba…
Cái đồ kiêu căng, tự mãn…

Bốn, năm, sáu…
Cái đồ con gái ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc vì quan tâm, ngu ngốc vì nghĩ rằng cậu ta quan tâm…

Bảy, tám, chín…
Lúc này, tay chân cậu ta đang khua khoắng lung tung, tốt hơn hết là cho cậu ta lên, làm một trò cười, lấy đó làm trò cười.

Mười, và cô thả tay ra khỏi đầu cậu để cậu nổi lên. Cậu đang cười sằng sặc, lắc đầu cho nước bắn ra khỏi tóc và mắt và cô cũng cười theo, một tiếng cười ha hả gượng gạo.

Mình sẽ xem đó là câu trả lời không,
cuối cùng cậu nói, xì mũi cho nước chảy ra.

Mình nghĩ thế. Mình nghĩ giây phút của chúng ta đã trôi qua lâu rồi.


Ồ, thật vậy sao. Cậu có chắc không? Bởi mình nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu làm theo cách khác thường.


Làm theo cách khác thường?


Mình chỉ nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy gần gũi hơn. Như những người bạn.


Cậu lo lắng rằng nếu không
ngủ với nhau sẽ làm hỏng tình bạn của chúng ta sao?


Mình không diễn đạt được đúng những gì mình nghĩ…


Dexter, mình hiểu cậu rất rõ, đó chính là vấn đề…


Nếu cậu sợ Ingrid…


Mình không sợ cô ta, mình chỉ không làm điều đó
chỉ để có thể nói rằng chúng ta đã làm
. Và mình sẽ không làm điều đó
nếu câu đầu tiên cậu nói ngay sau đó là ‘đừng nói với ai’ hoặc ‘hãy xem như nó chưa từng xảy ra’. Nếu cậu phải giữ bí mật một điều gì đó, tốt hơn hết là ngay từ đầu cậu không nên làm nó.

Nhưng cậu đang nhìn về phía bờ biển, mắt nheo lại, và cô cũng quay đầu lại kịp nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy gò đang di chuyển rất nhanh trên bãi cát, đội thứ gì đó trên đầu như một chiến lợi phẩm, giống như một cái cờ thắng trận: một chiếc áo sơ mi và một cái quần.

Ôiiiiiiiiiiiii!
Dexter hét lên, lúc này đang hùng hục lao vào bờ, hét to từ cái miệng đầy nước; sau đó bắt đầu chạy những bước dài trên bãi biển, đuổi theo tên trộm đã lấy mất quần áo của cậu.
Lúc cậu quay lại chỗ Emma, thở không ra hơi và giận sôi người, cô đang ngồi trên bãi biển, đã mặc quần áo xong xuôi và hoàn toàn tỉnh táo.

Có dấu vết nào của chúng không?


Không! Chẳng có gì hết!
cậu nói vẻ thê lương.
Chúng đã biến mất tăm
. Một cơn gió nhẹ khiến cậu nhớ lại trạng thái trần truồng của mình, và cậu giận dữ chụp tay vào giữa hai chân.

Hắn ta lấy mất ví của cậu hả?
cô vừa hỏi vừa cười nhăn nhở.

Không, chỉ một ít tiền mặt. Mình không rõ lắm, khoảng mười, mười lăm bảng gì đấy, cái thằng chết tiệt.


Mình nghĩ đó chỉ là một trong những mối nguy hiểm của việc tắm truồng,
cô lẩm bẩm, khóe miệng giật giật.

Mình chỉ tiếc cái quần. Đó là đồ Helmut Lang! Đồ lót thì hiệu Prada. Những ba mươi bảng xương máu cho một cái đấy. Có chuyện gì với cậu thế?
Nhưng Emma cười sặc sụa đến mức không thể nói được.
Chẳng có gì buồn cười ở đây cả Em! Mình vừa bị cướp đấy!


Mình biết, mình xin lỗi…


Cái quần đó của Helmut Lang, Em ạ!


Mình biết! Chỉ là cậu… quá giận dữ, và… không có quần áo…
Cô cúi người xuống, hai nắm tay và trán ấn vào cát rồi ngã nhào xuống một bên.

Thôi đi Em. Đó không phải là chuyện cười. Emma? Emma! Đủ rồi đấy!

Khi cô có thể đứng lên trở lại, họ bắt đầu đi bộ trong im lặng một lúc, Dexter bỗng trở nên rất lạnh lùng và cách biệt, Emma thận trọng bước về phía trước, nhìn xuống cát và cố gắng kiềm chế bản thân.
Cái loại chết tiệt gì lại đi ăn cắp quần lót của người khác?
Dexter lầm bầm.
Có biết mình sẽ tìm cái thằng quỷ nhỏ đó như thế nào không? Mình sẽ tìm cái tên xấu xa duy nhất ăn mặc bảnh bao trên cả cái hòn đảo chết tiệt này!
và một lần nữa, Emma lại sụp người xuống cát, cúi đầu giữa hai đầu gối.
Khi việc tìm kiếm không đem lại kết quả, họ phải xin quần áo của những người sống lang thang trên bờ biển. Emma tìm được một cái bao nhựa dày dặn màu xanh dương. Dexter quấn nó gọn gàng quanh thắt lưng như một chiếc váy ngắn trong khi Emma gợi ý nên xé chúng thành những dải tua rua để tạo thành một chiếc đầm gi lê, rồi sau đó lại sụp người xuống cười.
Đoạn đường trở về nhà nghỉ họ phải đi qua mặt trước khu cảng.
Đông đúc hơn mình nghĩ,
Emma nói. Dexter tạo một vẻ mặt coi thường đến khôi hài và đi qua quán café trên vỉa hè, mắt dán về phía trước, lờ đi những tiếng huýt sáo trêu chọc. Họ hướng vào thành phố,và khi đi đến một con hẻm nhỏ, họ bất ngờ đối mặt với đôi bạn trẻ ở bãi biển, mặt mũi đỏ bừng do say rượu và ánh nắng mặt trời, đang hướng đến bến cảng. Họ nhìn chăm chăm, sửng sốt khi thấy chiếc váy ngắn màu xanh da trời làm bằng bao nhựa của Dexter.

Ai đó lấy mất quần của tôi,
cậu giải thích cộc lốc.
Đôi bạn trẻ gật đầu một cách thông cảm và siết chặt nhau bước qua họ, cô gái dừng bước để quay đầu lại và hét lên.

Chiếc váy đẹp đấy!


Của Helmut Lang đấy,
Emma nói và Dexter nheo mắt trước hành động trêu chọc đó của cô.
Sự hờn dỗi diễn ra suốt đoạn đường dài về nhà trọ, và đến khi họ bước vào phòng, việc ngủ chung giường đã phần nào mất đi ý nghĩa của nó. Emma bước vào nhà tắm để thay chiếc áo thun xám cũ.. Khi cô bước ra, chiếc váy bằng bao nhựa xanh đang nằm trên sàn nhà ngay dưới chân giường.
Cậu phải treo nó lên chứ,
cô nói, đá đá ngón chân vào cái bao.
Nó sẽ nhàu mất đấy.


Ha,
cậu nói, lúc này đang nằm trên giường trong chiếc quần lót mới.

Vậy nó đó hả?


Cái gì?


Cái loại quần lót ba mươi bảng nổi tiếng đó. Chúng thế nào, có viền lông chồn hả?


Thôi đi ngủ đi! Vậy… bên nào đây?


Bên này.

Họ nằm song song trên giường, Emma thích thú với cảm giác mát lạnh của tấm chăn mỏng mềm mại.

Một ngày tốt đẹp,
cô nói.

Cho đến khi xảy ra vụ vừa rồi,
cậu lầm bầm.
Cô xoay người về phía cậu, khuôn mặt cậu nhìn nghiêng, đang chăm chú ngó lên trần nhà một cách hờn dỗi. Cô dùng chân mình đá vào chân cậu.
Chỉ là một cái quần ngoài và một chiếc quần lót thôi mà. Mình sẽ mua cho cậu thứ gì đó thật mới và đẹp. Ba bịch quần soóc bằng cotton.
Dexter khịt mũi và cô nắm lấy tay cậu bên dưới tấm chăn, bóp chặt cho đến khi cậu quay mặt về phía cô.
Nói nghiêm túc đấy Dex,
cô mỉm cười.
Mình thật sự rất vui khở đây. Mình đang có một khoảng thời gian quả là rất thú vị.


Ừ, mình cũng thế,
cậu lầm bầm.

Còn tám ngày nữa,
cô nói.

Tám ngày nữa.


Cậu nghĩ có thể cầm cự được không?


Ai mà biết được?
Cậu trìu mến mỉm cười, dù tốt xấu thế nào thì mọi thứ đã trở về đúng như trạng thái trước đó.
Thế tối nay chúng ta đã phá vỡ bao nhiêu Quy tắc rồi?

Cô suy nghĩ một lúc.
Một, Hai và Bốn.


Ít ra thì chúng ta đã không chơi trò xếp chữ.


Vẫn còn ngày mai mà.
Cô với tay lên đầu và tắt đèn, sau đó nằm nghiêng người xoay lưng về phía cậu. Mọi thứ trở về đúng như trước đây, và cô không rõ mình cảm thấy thế nào về điều này. Lúc đầu, cô lo lắng rằng mình sẽ không tài nào ngủ được, nhưng sau khi thả lỏng người, cô đã chiến thắng cùng với sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ bắt đầu ngấm vào từng mạch máu như thuốc mê.
Dexter nằm đó nhìn lên trần nhà trong ánh đèn xanh dương, cảm thấy tối nay cậu không được thoải mái. Ở bên cạnh Emma đòi hỏi phải có cách hành xử nhất định, mà cậu lại luôn có những hành động không hay ho cho lắm. Nhìn qua Emma, tóc cô trượt khỏi gáy, phần da mới rám nắng tương phản với màu trắng của tấm chăn, cậu nghĩ đến việc chạm vào vai cô để xin lỗi.

Ngủ ngon, Dex,
cô thì thầm trong khi còn có thể nói được.

Ngủ ngon, Em,
cậu đáp, nhưng cô đã chìm vào giấc ngủ.
Còn tám ngày nữa, cậu thầm nghĩ, sẽ là tám ngày dài. Hầu như mọi thứ đều có thể xảy ra trong tám ngày.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Một Ngày.