Chương 71
-
Một Quá Khứ Kinh Hoàng
- Mary Higgins Clark
- 1359 chữ
- 2020-05-09 01:54:45
Số từ: 1349
Người dịch: Võ Liên Phương
NXB Văn Học
Tiếng thì thầm ở phía hành lang làm cho Laurie thức dậy. Đây là một âm thanh trợ lực, một âm thanh mà cô đã nghe từ ba tháng nay. Tháng Hai. Tháng Ba. Tháng Tư. Và tháng Năm đang chõ mũi đến. Ở bên ngoài, trước khi đến đây, dù cho là ở ngoài đường hay trong ký túc xá hoặc ngay cả trong nhà đi nữa, cô luôn cảm thấy bị lạc lõng, như thể cô đang rơi tự do mà không thể nào ngừng lại được. Tại trong bệnh viện này, cô có cảm tưởng như đang bị treo lơ lửng trong thời gian. Sức rơi đã chậm lại nhiều và cô đang thưởng thức niềm vui đó dẫu biết rằng cuối cùng rồi cũng không một ai có thể cứu mình được.
Cô ngồi dậy từ từ, hai tay ôm lấy đôi chân. Đây là một trong những thời khắc đẹp nhất của một ngày, khi cô thức dậy để nhận thấy cơn ác mộng con dao đã không đánh thức cô lúc đêm tối, rằng lời hăm dọa đó đã thất bại.
Đó là loại ý nghĩ mà người ta yêu cầu cô viết vào trong nhật ký. Cô kiếm cuốn tập và cây viết để trên chiếc bàn ngủ. Cô có đủ thời giờ để viết lại vài suy nghĩ trước khi thay quần áo để đi ăn sáng. Cô tựa lưng vào chiếc gối, ngồi cho thẳng lên và mở cuốn tập ra.
Trong các trang đầy những hàng chữ đen thui mà hôm qua không có. Một tuồng chữ trẻ nít viết nguệch ngoạc
Con muốn má của con. Con muốn về nhà
.
Rất lâu sau trong buổi sáng, khi cô ngồi cùng Sarah trước bàn làm việc của Justin Donnelly, Laurie ngắm nhìn ông bác sĩ thật kỹ trong khi anh ta đọc cuốn nhật ký của cô. Sao anh ta cao lớn đến thế, cô thầm nghĩ, với đôi vai rộng, các cánh tay khỏe mạnh và mớ tóc đen tuyền kia. Cô thích cặp mắt anh ta, nó có một màu xanh thẫm. Thường thì cô không thích đàn ông có ria mép nhưng ria của anh ta hợp với anh lắm, nhất là với hàm răng trắng tinh và đều đặn. Cô cũng thích đôi tay của anh nữa, lớn nhưng với các ngón dài, sạm nắng nhưng không có lông tơ trên đó. Kể cũng khôi hài thật, trong khi cô thích ria mép của bác sĩ Donnelly nhưng cô lại ghét lông tơ trên mu bàn tay hay cánh tay của đàn ông. Cô lại nghe mình thốt lên ý nghĩ đó.
Donnelly nhìn cô
Cái gì thế Laurie?
Cô nhún vai.
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nói như thế!
- Cô có thể nào lặp lại cho tôi được không?
- Tôi nói là tôi ghét lông trên bàn tay hay trên cánh tay của đàn ông.
- Nhưng tại sao ý nghĩ đó lại đến với cô như thế?
- Nó sẽ không trả lời câu hỏi đó đâu.
Bây giờ Sarah bắt đầu nhận ra giọng nói của Kate rồi.
Justin không tỏ gì bối rối cả.
- Cứ tự nhiên đi Kate, anh vui vẻ nói. Cô không thể nào bình thản được nếu cô cứ tiếp tục áp chế Laurie như thế. Cô ấy muốn nói chuyện với tôi hay đúng ra là Debbie muốn. Tôi nghĩ chính Debbie đã viết trong cuốn nhật ký hồi đêm qua vì tuồng chữ giống của cô quá.
- Dù sao thì đó không phải là chữ của tôi. Sau ba tháng, giọng nói của cô không còn the thé như trước nữa và dường như đã có một sự thỏa thuận thận trọng được thiết lập giữa Justin và nhân cách mang tên Kate.
- Vậy bây giờ tôi có thể nói chuyện với Debbie được chưa?
- Nếu như ông muốn, nhưng ông không được làm cho nó khóc nữa đó nghe. Tôi quá chán cái tính mít ướt của nó.
- Kate à! cô định bịp tôi đấy phải không? Chúng ta biết rõ là cô luôn che chở cho Laurie và Debbie mà, nhưng cô phải để cho tôi giúp cô vì nhiệm vụ đó quá nặng nề đối với cô.
Mớ tóc hất phủ ra phía trước là dấu hiệu thông thường. Tim của Sarah thắt lại mỗi khi chị nghe tiếng khóc của đứa trẻ hoảng sợ mang tên Debbie. Laurie đã như thế đó suốt hai năm trời khi bị mất tích, lúc nào cũng khóc và khiếp sợ, luôn gọi tên những người thân yêu.
- Xin chào Debbie, Justin nói. Thế cô bé lớn của chúng ta hôm nay ra sao rồi?
- Khỏe hơn nhiều, cám ơn!
- Này Debbie, tôi rất mừng là cô vẫn còn viết nhật ký của mình. Thế cô có biết hôm qua cô đã viết những gì không?
- Tôi biết là trong cuốn tập không có gì hết. Trước đó tôi đã giũ nó kỹ lắm.
- Cô đã giũ cuốn tập à? Cô sợ tìm thấy gì trong đó vậy?
- Tôi không biết.
- Cô sợ tìm thấy gì trong đó vậy Debbie?
- Mấy tấm hình khác, cô thì thầm. Thôi tôi phải đi đây, họ đang chờ tôi.
- Ai thế, ai đang chờ cô vậy?
Nhưng cô đã đi rồi.
Một giọng cười uể oải, Laurie vừa bắt chéo hai chân, cô hơi thụt người xuống chiếc ghế bành. Với một cử chỉ thách thức có chủ ý, cô lùa tay vào trong tóc.
- Nó lại bỏ đi nữa đấy, đang đi trốn, không muốn cho bọn chúng tìm thấy nó.
Sarah trân mình. Chính là Leona, đúng nhân cách đã viết thư cho Allan Grant, con người khinh khỉnh đã giết chết ông ta. Nó chỉ xuất hiện có hai lần trong suốt ba tháng trời.
- Chào Leona, Justin lên tiếng, anh cúi người chồm qua cái bàn làm việc với vẻ nịnh bợ. Tôi luôn hy vọng là cô sẽ đến thăm tôi.
- Ô, thì người ta vẫn phải sống chứ! Người ta đâu thể nào cứ lẩn trốn suốt đời như thế được. Anh có điếu thuốc nào đó không?
- Có chứ! Anh lục trong ngăn tủ, lấy ra một gói và đốt cho cô một điếu. Thế cô đang lẩn trốn phải không Leona?
Một cái nhún vai.
- Ồ, anh biết chuyện gì đang xảy ra kia mà. Tôi say đắm tên đẹp trai đó!
- Allan Grant có phải không?
- Đúng vậy, nhưng anh hãy nghe đây, chuyện đó đã kết thúc rồi, được chưa? Tôi rất tiếc cho hắn ta nhưng đó là chuyện thường tình thôi mà.
- Chuyện gì?
- Tôi muốn nói đến việc ông ta tố cáo tôi với tên chuyên gia tâm lý và ông khoa trưởng của trường đại học đó.
- Và cô đã giận ông ta vì chuyện đó, phải không?
- Phải nói là phẫn nộ mới đúng. Và cả Laurie nữa nhưng vì nhiều lý do khác. Cô ấy đã gây với ông ta một trận kịch liệt nơi hành lang.
Mình phải bào chữa có tội thôi, Sarah tự nhủ. Nếu cái nhân cách này xuất hiện trên ghế bị cáo và không một mảy may tỏ ra ân hận về cái chết của Allan Grant…
- Cô biết Allan Grant đã chết rồi chứ?
- Tôi bắt đầu quen với việc đó rồi, nhưng dù sao thì cũng là một cú sốc đấy!
- Cô có biết ông ta chết bằng cách nào không?
- Đương nhiên là biết chứ, ông ta bị đâm bằng một con dao bếp. Giọng nói thách thức đó chìm trong câu nói. Tôi muốn đánh đổi tất cả khi cất cái vật đó trong phòng của tôi lúc tôi đến nhà của Allan trong đêm đó. Tôi thật sự điên cuồng vì ông ta, ông có biết không?