• 85

Phần III - Chương 8


Số từ: 1929
Nguồn: downloadsach.com
Tiếng nổ nổi lên từ lòng thành phố. Viên quan năm chỉ huy binh đoàn ngóc đầu khỏi cái chăn tú nghe ngóng. Giường cao su dưới thân hình nặng nề của hắn, phát ra những tiếng kêu, na ná như tiếng con lợn ụt át ủn ỉn… Khi quan viên năm ra khỏi liều bạt, nhìn về phía thành phố cũng là lúc ngọn lửa trong thành phố bốc cao làm sáng rộng cả một góc trời.
Viên quan tư - tham mưu trưởng binh đoàn cũng vừa tới. Hắn muốn kịp đứng nghiêm, chào, thì tên quan năm đã hất hàm hỏi:
- Ông cho tôi biết, lửa gì trong thành phố vậy?
Quan tư tham mưu trưởng:
- Chắc rằng Việt Minh rút khỏi thành phố, đang đốt phá kho tàng.
Viên quan năm vẻ cay cú!
- Tham mưu trưởng quả thông minh: Giá ông thông minh sớm hơn nữa thì chúng ta đã hốt gọn chúng trong thành phố. Bây giờ mà ông còn
chắc rằng…
– giọng nghiêm khắc – Trinh sát ông bố trí ra sao mà không biết địch rút lui?
Thân hình tên quan tư cao lêu đêu như đang run.
- Thưa ông… vòng vây đã kín.
Viên quan năm đanh giọng lại:
- Cấp tốc cho tiểu đoàn X chốt ngay eo núi cây số 9 trên đường 12. Còn các mũi khác, phải chịu trách nhiệm khép thật kín vòng vây của mình. Điện cho ca-nô tuần tiễu thường xuyên trên sông Mê Kông!
Quân địch lại lồng lên trong đêm! Pháo sáng, cái này chưa lụi cái khác đã bay lên tỏa sáng, tưởng soi rõ được cả lốt chân người quanh thành phố. Động cơ xe đi chạy lại chuyển quân rú như sói mất mồi. Dưới sông, đèn pha như ca-no quét ngang, quét dọc kỹ như người cầm đuôi soi ếch. Cả một lực lượng địch hoạt động sôi lên cho tới sáng.
Gà rừng gáy xào xạc ở mấy cánh rừng phía đông thành phố. Bình minh đang rạng dần. Một ngày nữa đầy căng thẳng đang đến giữa hai lực lượng đối địch không cân sức – một bên là 12 tiêu đoàn quân viễn chinh Pháp, một bên là đại đội quân tình nguyện Việt Nam do Liêu chỉ huy và hai trung đội tự vệ thành Thà-khẹt mới đươc thành lập chưa chẵn tháng.
Đúng như kế hoạch Liêu đã vạch, đêm qua anh vờ làm một động tác đốt kho tàng, cốt để đánh lừa, dụ kẻ địch vào thành phố, chủ động nổ súng đánh chúng.
Và, rõ ràng quân địch đã mắc lừa, sáng ra, cà phê xong xuôi, chúng cho một đại đội ung dung tiến vào thành phố, yên trí rằng quân ta đã rút hết trong đêm qua. Đơn vị địch tiến vào thành phố trông khá oai, cũng
Cờ-roa đờ ghe
(1)
Coóc-đông đon-nơ
(2) chói sáng từ vai xuống ngực. Mấy viên sĩ quan hành quân như diễu binh chỉ thiếu có kèn trống quân nhạc…
Sau khi hỏa lực vòng cầu dồn dập bắn thị uy, cánh quân địch vào thành phố đã vượt qua nghĩa địa, tiến vào theo mối đường 13.
Chúng đã hoàn toàn lọt vào trận địa quân ta.
_________________________________
(1) (2) Huân chương và lòng danh dự của quân đội Pháp
Hai khẩu súng máy đặt chính diện bất ngờ khai hỏa! Như bị đập một đòn bất ngờ vào trán, cánh quân địch khựng lại tại chỗ. Gần một tiểu đội địch chết ngay từ loạt đạn đầu.
Tiếp đó là trận địa mìn! Mìn nối nhau nổ long óc, cả một trung đội giặc đi đầu bị tung lên, tan tác.
Lưới lửa của ta đang chéo cánh sẻ, đè đầu hai trung đội đi sau xuống tại chỗ đê cho súng cối cứ thế mà xả vào lưng chúng tới tấp như chày giã gạo nhịp ba, nhịp bốn…
Liêu dã biết dùng đến chiến thuật địa hỏa lực để tiêu diệt sinh lực địch hết sức có hiệu quả, nhất là trong tình huống địch bất ngờ vì quá chủ quan. Cả một đại đội địch bị chặn lại giữa lưới hỏa lực, cứ láo nháo như cua đồng trong cối. Những thằng bị thương nặng nằm tại chỗ kêu cha, la trời, có đứa lầm bầm đọc kinh cầu nguyện. Chỉ còn khúc đùi, chưa đầy hai tiểu đội địch thoát khỏi trận địa hỏa lực, vất cả súng ống tháo chạy bán sống bán chết!
Hẳn rằng, bị mắc mưu quân ta, những viên chỉ huy Pháp đang lồng lên và đang cấp tốc, vội vàng tính chuyện trả đũa.
Trên trời, máy bay như chực sẵn ập đến nhào lộn, oanh tạc, mở màn cho một trận tấn công thật sự. Lửa na-pan đỏ rựng, khói đen ngòm, mùi khét lọt phủ lên một góc phố phía đông, kế đó là bom nổ. Hết máy bay oanh tạc đến máy bay hàng loạt, bốn
bát-tơ-ri
cùng dội vào một lúc, cơ hồ thành phố muốn nát vụn. Trong làn mưa đạn đại bác, tháp chuông nhà thờ lớn như một gã say cứ lảo đảo, lảo đảo…
Bom đạn địch trút xuống trận địa quân ta thật dữ dằn, có những chiến sĩ bị đất vùi chôn sống. Khẩu đội đại liên bố trí phía trái trận địa bị một quả đại bác, cả ba đồng chí hy sinh. Công sự, chiến hào nhiều quãng bị sập, sạt lở. Các chiến sĩ vẫn cắn răng, đứng vững ở vị trí của mình trong khói đạn mịt mù, chờ bộ binh chúng đến. Tàu thủy của chúng giữa sông Mê-kông cũng đang nã đại bác vào phía sau trận địa quân ta.
Sau gần một tiếng đồng hồ dùng máy bay và đại bác đánh hủy trận địa, tưởng rằng đã diệt sạch quân ta bằng hỏa lực phi pháo, bọn chỉ huy Pháp mở một mũi tấn công bằng một tiểu đoàn bộ binh vào phía đông nam thành phố.
Thế là, một trận chiến đấu hết sức quyết liệt đang diễn ra, giữa một tiểu đoàn bộ binh tiến công của quân Pháp với một đại đội quân ta trong cộng sự dã chiến. Súng nổ như xay lúa, không còn phân biệt nổi tiếng súng ta, tiếng súng địch.
Trong khi trận ác chiến đang diễn ra ở góc phố phía đông nam này thì máy bay và pháo binh địch vẫn tiếp tục oanh tạc vùng ngoại vi thành phố, không phải để chặn viện mà cốt đón đường rút lui của quân ta.
Nắng mỗi lúc một gay gắt, hun bỏng thêm trận chiến vốn đã rất nóng.
Súng máy bắn dữ quá đã đỏ cả nòng. Khẩu đại liên số 2 đang hoạt động đắc lực, bỗng nhiên bị tắt tịt.
Liêu đứng vượt chiến hào, thét hỏi:
- Vỹ! Súng tắc rồi sao?
Một giọng trả lời đau xót:
- Anh Vỹ đã hy sinh! Súng bị toác nòng!
Liêu ra lệnh:
- Vọng! Đem ngay khẩu trung liên số bốn sang vị trí đại liên, bắn gãy sườn chúng nó! Nhanh lên!
Trận chiến đấu đang rộ lên tới đỉnh cao khốc liệt, bỗng trở lại yên tĩnh một cách đột ngột. Bị tổn thất khá nặng nề, địch dừng lại để củng cố đội hình và tổ chức đợt chiến đấu mới.
Đơn vị của Liêu có hai khẩu đại liên hoàn toàn không sử dụng được, trung liên cũng đã hết đạn. Vũ khí đơn vị còn lại chỉ có súng trưởng, tiểu liên, lựu đạn và lưỡi lê. Liêu ra lệnh cho anh em tranh thủ thời gian ngưng bắn sửa sang lại công sự, lau chùi vũ khí.
Bây giờ nước uống mới chính là bức thiết. Vừa qua, còn một ít nước, thứ lo tưới nòng súng, thứ lo cho thương binh, cổ họng các chiến sĩ khan như sắp nổ, nước bọt ráo sạch, chỉ còn là chất nhờn đắng khói súng trong miệng mọi người.
Phía gần cuối trận địa, đại đội trưởng Liêu đang cật vấn một chiến sĩ.
- Đồng chí ngửa hai bàn tay ra tôi xem. Nước gì đấy?
Chiến sĩ cuối mặt nói không thành lời.
- Uống nước tiểu hả?
Chiến sĩ trả lời khẽ:
- Báo cáo… khát quá.
- Tôi cũng đang khát. Nhưng gắng chịu, sắp có nước tiếp tế rồi. Uống bậy bạ như vậy, không nên.
Đằng sau trận địa, bỗng ồn ào hẳn lên! Thì ra Gái đã đem nước tiếp tế cho anh em – không chỉ là nước, còn có cả thuốc lá nữa. Nước và thuốc đang được chuyền tay đến từng người qua từng ngóc ngách công sự.
Gái lóp ngóp bò đến bên Liêu, đem thuốc, nước lại còn nhí nhảnh đút vào túi anh một gói kẹo.
- Lẽ ra, em tiếp tế sớm hơn. Chỉ tại… chúng nó bắn rát quá, nước lại sôi lên – Gái khoe với Liêu.
Liêu khen, động viên:
- Em giỏi lắm. Thấy bóng em là cả đơn vị mừng.
Anh lính liên lạc của đại đội gọi sang.
- Cô Gái ơi! Hát một bài cho vui nào!
- Chờ tối liên hoan, giờ còn phải đánh nhau chứ.
Gái cười tạm biệt Liêu, đôi mắt nai non nhìn anh âu yếm, rồi ôm mấy cái túi vải và mấy bình toong nước bò lên phía trước.
Khói thuốc lá loằn ngoằn trên các công sự, cộng với mùi nắng khét và thuốc súng phả ra, nồng nồng, gây gây.
Bất thần một loạt pháo địch trút tới trận địa. Mọi người giật mình nghĩ tới Gái! Họ đứng bật cả dậy trong công sự nhìn ra hướng Gái vừa bò lên tiếp tế. Trong chiến đấu, một loại đạn pháo nổ như vậy có gì đâu mà ai cũng để ý. Riêng ở đây, loạt đạn đã nổ vào chỗ đứa em gái vô cùng đáng yêu của đơn vị vừa bò tới. Mắt ai cũng như đều rách ra, nhìn vào mấy cồn khói bụi hung đỏ.
Liêu thét gọi:
- Gái! Gái ơi! Trở lui! Trở lui ngay!
Không có tiếng trả lời!
Liêu bật nhảy ra khỏi chiến hào, lao mình vào đám khói bụi và phục ngay xuống bên cạnh Gái! Gái đã bị đạn nằm ấp mình lên túi thuốc lá và mấy bình toong nước. Máu từ ngực cô đang tuôn ra lênh láng.
Liêu bế xốc Gái lên tay, chạy băng trở lại chiến hào phía sau giữa những loạt pháo địch bắn tiếp ầm ầm, khói bụi mù mịt. Bê được Gái về chiến hào phía sau đôi cánh tay và ngực Liêu cũng đã bê bết máu của Gái.
Gái đã hoàn toàn tắc thở. Liêu nhìn vào khuôn mặt Gái, không còn tươi sáng nữa, nhợt nhạt. Và, đôi mắt đẹp, ngây thơ, trong suốt như mắt con nai non giờ đã mất thần sắc. Tay Liêu run run, vuốt mắt cho Gái. Đôi mắt nai non đã vĩnh viễn nhắm lại.
Trong chiến hào, trong các cộng sự, chiến sĩ truyền cho nhau tin Gái đã hy sinh. Hoàn cảnh không cho phép họ đến ngay với Gái được, chỉ biết ngồi lặng trong chiến hào, lòng hướng về Gái, thầm gửi những lời nhắc nhở
trả thù cho Gái!
.
Trên trận địa, nắng vẫn như thiêu đốt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa Hoa Dẻ.