• 246

Chương 14: Mặt trời lên


Số từ: 5324
Nguồn: thuquantruyen.com
Mấy đêm tiếp theo Hộ vương và tôi không nói năng gì với nhau, cũng không huấn luyện. Đêm nào tôi cũng đi ngay khi nghe tiếng chuông, bước qua hắn mà không nhìn. Hắn nhìn theo, nhưng chẳng bao giờ ngăn tôi lại. Tôi gần như ước gì hắn làm thế, để có cớ cho cơn giận trong lòng bùng nổ. Một đêm tôi nghĩ đến chuyện đi gặp Liss. Ngoài trời đang mưa, tôi mong được ngồi sưởi ấm bên bếp chị. Nhưng tôi không làm được. Sau chuyện vừa xảy ra với Hộ vương. Sau khi tôi lại giúp kẻ thù, lần thứ hai, tôi không nhìn nổi vào mắt chị nữa. Nhanh chóng tôi tìm được một nơi trú ẩn mới, một chốn cho riêng mình: một cổng vòm khép kín trên các bậc thang nhà Bãi Chim Ưng. Nơi này ngày xưa chắc từng huy hoàng lắm, nhưng bây giờ chính vẻ tráng lệ ấy lại càng gia tăng bi kịch: lạnh lẽo, nặng nề, các mép đang sụt lở, nó chờ đợi một thời đại chắc chẳng bao giờ còn trở lại. Cái cổng vòm trở thành chỗ trú chân cho tôi. Đêm nào tôi cũng đến đó. Thỉnh thoảng, nếu không thấy đứa mót xương nào đi tuần tiễu, tôi lại lẻn vào thư viện bỏ hoang, vác một chồng sách ra cổng vòm. Ở đó có cơ man là tiểu thuyết cấm, khiến tôi ngờ có phải đây là nơi Scion tống khứ sách báo về không. Jax chắc sẽ bán cả linh hồn để được vồ lấy đống sách này. Nếu ông có linh hồn mà bán.
Đã bốn đêm kể từ hôm cắt máu. Tôi vẫn chưa hiểu mình giúp hắn là vì sao. Hắn đang chơi trò bẩn thỉu gì đây chứ? Nghĩ đến máu mình chảy trong người hắn mà tôi muốn ói. Tôi không chịu nổi phải nghĩ về việc mình đã làm. Cửa sổ mở hé. Nếu chúng đến tìm tôi sẽ nghe thấy. Tôi sẽ không để chúng lén lút đến gần tôi như hồi ở I-5 đâu. Tôi vừa tìm được một cuốn tên là The Turn of the Screw, giấu kỹ giữa những giá sách. Mưa nặng hạt, tôi quyết định không ra ngoài trời mà ở lại trong thư viện. Tôi nằm sấp dưới gầm bàn, thắp ngọn đèn dầu nhỏ lấy ánh sáng đọc. Bên ngoài, phố Broad lặng tờ. Phần lớn các hề xiếc đã bắt đầu tập dượt chuẩn bị cho buổi lễ Nhị bách niên. Nghe đồn Đại Pháp Quan sẽ đích thân đến dự. Cần phải gây ấn tượng đẹp về cuộc sống mới của chúng tôi ở đây, nếu không có thể ông ta sẽ không cho phép tiếp tục những thỏa thuận đặc biệt nữa. Dù cũng chẳng phải ông ta có lựa chọn khác. Thế nhưng chúng tôi vẫn phải tỏ ra mình có ích, dù chỉ là có ích vào việc mua vui. Tỏ ra giá trị chúng tôi mang lại lớn hơn chi phí bỏ ra cho chúng tôi xơi món Mơ Êm.
Tôi lấy cái phong bì David đưa. Bên trong là một mẩu giấy vở có chữ viết, đã rách và ngả vàng. Tôi đã đọc kỹ vài lần. Trông có vẻ từng bị nến rơi lên trên: các góc giấy thấm sáp nến cứng lại, chính giữa cháy thủng một lỗ lớn. Góc trang giấy có hình vẽ đã mờ, có lẽ từng là hình khuôn mặt, nhưng giờ đã phai và méo mó. Tôi chỉ đọc được loáng thoáng vài chữ. Rephaite là những sinh vật …… Ở …… gọi là …… bên trong …… ranh giới của …… có khả năng …… những khoảng thời gian ngắn, nhưng …… hình hài mới, mà …… cái đói, không kiểm soát nổi và …… năng lượng bao quanh cái được cho là …… hoa đỏ, loài …… phương pháp duy nhất …… bản chất của …… và chỉ khi đó mới có thể …… Lần nữa tôi thử xâu chuỗi các từ với nhau, tìm xem có mẫu số chung nào không. Không khó liên hệ những đoạn về cái đói và năng lượng, nhưng tôi chịu không đoán nổi hoa đỏ nghĩa là thế nào.
Trong phong bì còn có một thứ khác nữa. Một tấm ảnh chụp Daguerreotype[1] đã phai. Ở góc viết nguệch ngoạc con số 1842. Tôi nhìn hồi lâu, nhưng chẳng nhận ra gì từ những vệt trắng nhòe nhoẹt trên nền đen. Tôi nhét lại phong bì vào áo dài, nhấm mẩu xốp ỉu. Khi mắt mờ đi, tôi thổi tắt ngọn đèn dầu rồi cuộn mình vào tư thế bào thai. [1. Ảnh chụp theo phương pháp của Louis Daguerre. Được công bố rộng rãi vào năm 1839, đây được coi là phương pháp chụp ảnh có thể áp dụng thực tiễn đầu tiên trên thế giới.] Trong đầu tôi bùng nhùng các thông tin không cách giải thích. Hộ vương mình đầy thương tích. Pleione và ống máu của Seb. David hết sức quan tâm chuyện ăn ở của tôi. Và Nashira, với cặp mắt gì cũng thấy.
Tôi buộc mình chỉ nghĩ tới Hộ vương. Tôi vẫn còn tức ứa gan cái hình ảnh máu của Seb đã đóng chai và dán nhãn, chỉ đợi đem ra dùng. Tôi hy vọng chúng đã rút máu thằng bé khi nó còn sống, chứ không phải lấy từ xác nó. Rồi tiếp đến Pleione. Mụ ta mang máu cho hắn, chứng tỏ mụ ta biết hắn sắp bị hoại thư, hoặc ít nhất biết có khả năng hắn sẽ bị. Chắc hẳn mụ đã thu xếp mang máu người đến cho hắn trước khi quá muộn. Thấy mụ chậm trễ, hắn đã uống máu tôi thế vào. Hắn có đang làm việc gì thì mụ cũng đã được tiết lộ trước. Hộ vương có bí mật của mình. Tội cũng vậy. Tôi đang giấu mối liên hệ với thế giới ngầm, một điều hiển nhiên Nashira muốn lật tẩy. Tôi có thể làm ngơ cho hắn, miễn là hắn cũng đáp lại tương đương. Tôi cố vuốt cổ tay quấn băng. Vết thương vẫn không chịu lành. Trước mắt tôi nó cũng xấu xí ngang cái dấu trên lưng. Nếu sau này thành sẹo, tôi sẽ chẳng bao giờ quên nổi cảm giác ê chề và sợ hãi khi làm việc ấy. Chẳng khác gì nỗi sợ khi lần đầu đụng độ với thế giới vong linh. Sợ vì biết tôi là gì. Và có thể trở thành gì.
~~ Chắc tôi vừa gà gật ngủ. Cảm giác đau buốt trên má kéo tôi lại về hiện thực.
Paige!

Liss đang lay người tôi. Mắt tôi sưng phồng nhức nhối.
Paige, em đang làm cái quái gì ở đây thế? Quá bình minh rồi. Bọn mót xương đang đi lùng tìm em đấy.
Tôi ngẩng lên, vẫn chưa hết mê mụ.
Tại sao?


Vì Hộ vương sai chúng nó đi tìm em. Lẽ ra em phải có mặt ở Magdalen cả tiếng trước rồi.
Chị nói đúng: trời đã ngả màu vàng ửng. Liss kéo tôi đứng dậy.
May cho em là chúng không bắt gặp em ở đây. Cái đấy là tuyệt đối cấm.

Làm sao chị tìm được em?


Chính chị cũng từng đến đây.
Chị nắm lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt.
Em sẽ phải xin Hộ vương tha thứ. Nếu em xin thì có thể ông ta sẽ không trừng phạt em.
Tôi suýt phá lên cười.
Xin hắn hả?

Chỉ có cách đó thôi.


Em sẽ không xin hắn bất kỳ thứ gì.

Ông ta sẽ đánh em mất.

Có vậy em cũng không xin. Chúng đi mà bắt em đến chỗ hắn.
Tôi liếc ra cửa sổ.
Nếu chúng bắt được em trong ổ chị thì chị có gặp rắc rối gì không?


Còn hơn là bắt ở đây.
Chị tóm cổ tay tôi.
Đi thôi. Chúng sắp lùng đến đây rồi.
Tôi đá cây đèn dầu và cuốn truyện vào dưới một kệ sách, xóa hết tang chứng. Chúng tôi chạy xuống cầu thang đã tối ra ngoài trời. Không khí mát lạnh như vừa mưa. Liss ngăn không cho tôi ra tới khi bên ngoài đã vắng vẻ. Chúng tôi lẻn qua sân giữa, chui dưới cổng vòm ẩm ướt ra lại phố Broad. Mặt trời tỏa nắng trên các tòa nhà. Liss bẩy hai tấm ván đóng lỏng lẻo ra, chúng tôi chuồn vào xóm Tổ Quạ. Chị dẫn lối cho tôi qua từng tốp nhà trò đứng túm tụm. Ít đồ đạc nhặt nhạnh của họ vứt khắp các hành lang, có vẻ các túp lều vừa bị xới tung. Một thằng con trai nằm tựa vào tường, chảy máu mắt. Họ thì thầm khi tôi đi qua.
Tôi luồn vào trong ổ. Julian đang chờ, bát bọt đặt thăng bằng trên một đầu gối. Nó ngước lên khi chúng tôi chui vào trong túp nhà.
Chào.
Tôi ngồi.
Thấy tao có mừng không?


Chắc có.
Nó mỉm cười với tôi.
Dù chỉ mừng vì nhớ mình cần khẩn cấp một cái đồng hồ báo thức.

Không phải mày cũng đáng phải về phủ rồi à?

Tao sắp đi đấy, nhưng mày ở đây rồi, nếu tao về sẽ bỏ lỡ trò vui mất.


Hai đứa này!
Liss trừng mắt nhìn chúng tôi.
Giới nghiêm được chúng rất coi trọng, Jules. Cả hai đứa em sẽ bị trù tới số cho mà xem.
Tôi lùa tay qua mái tóc ẩm.
Còn bao lâu nữa thì chúng tìm đến?

Chẳng lâu đâu. Chúng sẽ sớm quay lại mấy phòng này thôi.
Chị ngồi xuống.
Sao các em không đi luôn đi?

Mọi cơ bắp trên người chị đều căng lên.
Không sao đâu Liss,
tôi nói.
Em chịu nổi nhiệt mà.

Bọn mót xương tàn bạo lắm. Chúng nó không nghe lý lẽ đâu. Mà nói cho em biết, Hộ vương sẽ giết em nếu…

Em cóc cần biết hắn làm gì.
Liss gục đầu vào tay. Tôi nhìn lại Julian. Trang phục ma mới của nó đã đổi sang áo hồng.
Mày phải làm gì thế?


Nashira hỏi tao là loại nào,
nó đáp.
Tao nói tao xem chỉ tay, nhưng rành rành là tao chả đoán được gì từ tay mụ ta cả. Mụ đem một con bé vô minh vào phòng, trói nó vào ghế. Tao nhớ lại chuyện Seb nên hỏi mụ có cho tao dùng nước làm vũng soi được không.

Mày là khán thủy à?

Không, nhưng tao không muốn mụ biết tao là thứ gì. Chẳng qua là nghĩ đến cái đó đầu tiên.
Nó vò đầu.
Mụ đổ đầy nước vào cái âu vàng rồi bảo tao tìm ai đó tên là Antoinette Carter.

Tôi chau mày. Antoinette Carter từng rất nổi tiếng ở Ireland đầu thập niên 40. Tôi nhớ đó là một bà trung niên, khá gầy, mong manh nhưng lại rất huyền bí. Bà dẫn một chương trình truyền hình, Toni nói lên sự thật, phát mỗi tối thứ Năm. Trên ti vi bà chạm vào tay khách mời rồi kêu là đoán được tương lai họ, đọc tương lai ấy lên bằng giọng trầm và đường hoàng. Chương trình bị hủy sau cuộc Cưỡng chiếm năm 2046, khi Scion chiếm được Ireland, Carter liền đi ẩn náu. Bà vẫn còn quản một tập sách ngoài vòng pháp luật tên là Jack Keo Kiệt[2], chuyên tố cáo những tội ác của duệ thành Scion. [2. Nhân vật trong truyện dân gian Anh, người đã lừa quỷ và sau khi chết, không được lên thiên đàng hay xuống địa ngục mà phải mang mẩu than hồng vĩnh viễn lang thang giữa hai thế giới.] Jaxon, không biết vì lý do gì, từng yêu cầu một tay mạo giấy tờ tên là Leon – chuyên gia gửi thông điệp ra ngoài lãnh thổ Scion – bắt liên lạc với bà ta. Tôi chưa bao giờ biết kết quả thế nào. Leon làm giấy tờ rất giỏi, nhưng muốn qua mặt hệ thống an ninh Scion cũng rất mất thời gian.

Bà ta đang lẩn tránh,
tôi nói.
Xưa bà ta sống ở Ireland.

Ừm, giờ thì bà ta không ở Ireland nữa rồi.

Thế mày thấy gì?
Vẻ mặt nó không làm tôi dễ chịu tí nào.
Mày đã nói gì với mụ?


Mày không thích đâu.
Thấy sắc mặt tôi, nó thở dài.
Tao đã bảo tao thấy đồng hồ mặt trời. Tao nhớ Carl nói đã soi thấy cái đó, và tao nghĩ nhắc lại lời nó sẽ có vẻ đáng tin.
Tôi nhìn đi nơi khác. Nashira đang tìm Jaxon. Sớm muộn gì mụ ta cũng sẽ biết được mấy cái mặt đồng hồ ở chỗ nào.
Xin lỗi mày. Tao chỉ muốn đá cho mình một phát.
Julian bóp bóp trán.
Mấy cái đồng hồ đó có gì mà quan trọng thế?


Tao không nói được. Tao xin lỗi. Nhưng dù có gì xảy ra,
tôi liếc ra cửa vào túp nhà,
cũng không bao giờ được để Nashira nghe về mấy cái đồng hồ đó nữa. Bạn bè tao sẽ có người gặp nguy hiểm.
Liss kéo chăn trùm lên vai.
Paige,
chị nói,
chị nghĩ là bạn bè em đang tìm cách liên lạc với em.

Chị nói thế là sao?


Gomeisa có đưa chị đến Lâu đài một lúc.
Mặt chị đanh lại.
Chị đang ngồi trong xà lim xào bài chuẩn bị bói cho hắn, thì bị hút về lá Người Bị Treo. Khi bốc lên chị mới thấy là lá ngược. Chị thấy thanh khí. Thấy mặt một người đàn ông. Khuôn mặt làm chị nghĩ đến tuyết.
Nick. Bốc sư luôn nói vậy khi nhìn thấy anh, nói anh giống như tuyết.
Anh ấy gửi gì?

Ảnh cái điện thoại. Chị nghĩ anh ấy đang cố tìm xem em ở đâu.

Điện thoại. Tất nhiên rồi – anh đâu biết tôi ở đâu. Cả băng không hề biết tôi đã bị Scion bắt đi, dù chắc đến giờ họ đã đánh hơi ra có gì bất thường rồi. Nick muốn tôi gọi cho anh, muốn nghe tôi báo mình vẫn ổn. Chắc phải nhiều ngày anh mới vạch được lối trong thanh khí. Nếu thử lại lần nữa nhờ cầu vong, có thể anh sẽ gửi được tin cho tôi. Tôi không hiểu sao anh lại gửi cho Liss. Anh biết huyền quang của tôi, tìm tôi phải dễ hơn nhiều chứ. Có thể do mấy viên thuốc, hoặc do bọn Reph dựng rào cản gì đó – nhưng cũng không quan trọng. Anh đã cố tìm đến tôi. Anh sẽ không bỏ cuộc. Giọng Julian cắt qua luồng suy nghĩ của tôi:
Mày có quen cả các xuất thần khác cơ à Paige?
Thấy tôi nhìn, nó nhún vai,
Tao cứ nghĩ đẳng cấp bảy là hiếm gặp nhất.

Xuất thần. Một chữ giàu ý nghĩa. Một đẳng cấp thấu thị, cũng như bốc sư hay chiêm sư. Đấy là đẳng cấp phân loại của tôi: những thấu thị có thể ảnh hưởng tới, hoặc đi vào thanh khí. Jax đã hoàn thành công trình vĩ đại là phân loại các thấu thị vào thập kỷ 30, hồi ở độ tuổi tôi. Tất cả bắt đầu từ Luận về ưu tính giới phi tự nhiên, tập sách nhỏ đã lan nhanh như dịch khắp thế giới ngầm của thấu thị. Trong tập sách ông chia ra bảy đẳng cấp thấu thị: bốc sư, chiêm sư, thanh đồng, ngoại cảm, hung thần, hộ pháp và xuất thần. Ba loại cuối, ông viết, siêu việt hơn hẳn số còn lại. Đấy là cách nhìn nhận rất mới về thấu thị, chưa ai từng thử phân loại như vậy trước đây, nhưng nó gây ra phản ứng rất không hay trong số những đẳng cấp
thấp
. Hỗn chiến băng đảng nổ ra mất hai năm đẫm máu từ khi tập sách ra đời. Cuối cùng phía xuất bản cũng thu hồi tập sách của Jax, nhưng thù hằn thì vẫn không nguội hẳn. Có,
tôi đáp.
Chỉ một thôi. Đấy là một tiên tri.

Vậy chắc mày ở khá cao trên thang nghiệp đoàn.


Khá cao.
Liss múc cho tôi một bát bọt. Có nghĩ gì về tập sách thì chị cũng không nói ra.
Jules,
chị nói,
chị nói chuyện riêng với Paige vài phút được không?

Được chứ,
Julian đáp.
Em sẽ ra canh chừng bọn đó.

Nó ra khỏi túp nhà. Liss nhìn bếp lò.
Có gì không ổn?
tôi hỏi. Chị quấn chăn sát hơn.
Paige,
chị nói,
chị lo cho em lắm.

Lo chuyện gì?


Chị cứ thấy bất an về cái vụ lễ lạt này – em biết đấy, cái Nhị bách niên ấy. Chị thì không phải tiên tri, nhưng chị cũng thấy nhiều thứ.
Chị lấy cỗ bài ra.
Em có muốn để chị bói cho không? Thỉnh thoàng chị bị lên cơn thèm bói khi gặp người nào đó.
Tôi ngần ngừ. Trước giờ tôi chỉ dùng bài để chơi tarrochi.
Nếu chị muốn.

Cảm ơn.
Chị đặt cỗ bài giữa cả hai.
Đã bao giờ có ai bói cho em chưa? Một bốc sư hay chiêm sư chẳng hạn?


Chưa.
Đã rất nhiều lần có người hỏi tôi muốn bói không, nhưng tôi chẳng bao giờ thật tin nhòm ngó vào tương lai là chuyện nên làm cả. Nick thỉnh thoảng cũng buông một hai câu, nhưng thường tôi không cho anh nói rõ hơn.
Được rồi. Chìa tay đây.
Tôi giơ tay phải ra. Liss nắm lấy. Trên mặt chị hiện vẻ tập trung cao độ khi những ngón tay thọc vào cỗ bài. Chị nhặt ra bảy lá, đặt úp xuống sàn.

Chị dùng trải bài ê líp. Chị đọc huyền quang em trước, rồi chọn ra bảy lá bài và giải nghĩa. Không phải cô cậu tú nào cũng giải nghĩa mỗi lá bài giống nhau, nên đừng có phật ý quá nếu nghe phải câu gì không thích nhé.
Chị bỏ tay tôi ra.
Lá đầu tiên là về quá khứ của em. Chị sẽ thấy một phần ký ức của em.

Chị thấy được ký ức á?
Liss tự cho mình thoáng mỉm cười. Đây vẫn còn là thứ để chị tự hào.
Dân bói bài có dùng đồ vật thật, nhưng bọn chị không thực sự nằm trong nhóm nào cả. Ngay Luật ưu tính cũng thừa nhận cái đó. Chị nghĩ đó là điều tốt.

Chị lật quân đầu tiên.
Năm Cốc,
chị nói. Mắt chị nhắm lại.
Em đã mất thứ gì đó từ hồi rất nhỏ. Có một người đàn ông tóc màu hung. Người bị đổ cốc là ông ấy.

Cha em,
tôi nói.
Phải. Em đang đứng đằng sau ông, nói với ông. Ông không trả lời. Ông chỉ nhìn một tấm ảnh.
Vẫn không mở mắt, Liss lật lá thứ hai. Lá này nằm lộn ngược.
Đây là hiện tại,
chị nói.
Vua Gậy ngược.
Đôi môi đỏ bĩu ra.
Người này kiểm soát em. Ngay cả lúc này em cũng không thoát khỏi bị người đó ràng buộc.


Hộ vương à?

Chị không nghĩ thế. Nhưng người đó cũng có quyền lực. Và kỳ vọng quá nhiều ở em. Em sợ người đó.
Jaxon.

Tiếp theo là tương lai.
Liss lật bài. Chị hít mạnh.
Ác Quỷ. Lá này nói lên tuyệt vọng, kiềm tỏa, sợ hãi – nhưng tự em đã đặt mình vào đó. Có một cái bóng đứng sau Ác Quỷ, nhưng chị không nhìn rõ mặt. Dù kẻ này có quyền lực với em đến thế nào, em cũng sẽ thoát được. Kẻ đó sẽ khiến em nghĩ mình bị trói buộc với hắn vĩnh viễn, nhưng không phải. Chỉ là em nghĩ như vậy thôi.

Ý chị là đồng bạn á?
Ngực tôi lạnh toát.
Bạn trai á? Hay đây mới là Hộ vương?

Có thể. Chị không biết.
Chị gượng gạo cười.
Đừng lo. Lá tiếp theo sẽ cho em biết phải làm gì khi tới lúc.

Tôi nhìn xuống lá thứ tư.
Tình Nhân?

Phải.
Giọng chị đã hạ xuống đều đều.
Chị không thấy gì nhiều. Đấu tranh giữa hồn và xác. Quá mạnh.
Những ngón tay bò sang lá bên cạnh.
Ảnh hưởng từ bên ngoài.

Tôi không biết mình có chịu đựng được hơn nữa không. Cho tới giờ mới chỉ có một quân tích cực, mà kể cả vậy cũng sẽ rất đau đớn. Hẳn nhiên tôi không hề nghĩ sẽ gặp Tình Nhân.
Cái Chết ngược. Cái Chết là một quân khá hay gặp với thấu thị. Thường nó xuất hiện ở vị trí quá khứ hoặc hiện tại. Nhưng ở vị trí ảnh hưởng, mà lại ngược – chị không biết nữa.
Mắt chị đảo nhanh sau mí.
Đi xa trong tương lai đến đây thị kiến của chị bị nhiễu mạnh. Mọi thứ khá mù mờ. Chị biết thế giới quanh em sẽ thay đổi, và em sẽ làm tất cả những gì có thể nhằm kháng cự lại. Bản thân cái chết sẽ tác động bằng nhiều cách khác nhau. Kháng cự lại thay đổi cũng có nghĩa là em kéo dài đau đớn của chính mình.
Lá thứ sáu. Hy vọng và sợ hãi của em.
Chị nhặt lên, xoa ngón cái trên mặt bài.
Tám Gươm.

Lá bài vẽ hình một người đàn bà bị trói, giữa một vòng tròn gươm cắm xuống. Bà ta đeo băng bịt mắt. Trên da Liss lấm tấm mồ hôi.
Chị thấy em. Em đang sợ.
Giọng chị run run.
Chị thấy gương mặt em. Em không di chuyển về hướng nào được. Em có thể ở yên một chỗ chịu mắc bẫy, hoặc chịu đau dưới lưỡi gươm.
Đây chắc hẳn là trải bài đen tối nhất chị từng xem trước nay. Tôi không chịu nổi phải thấy lá bài cuối.
Và kết quả sau cùng.
Liss đưa tay tới lá cuối cùng.
Kết luận cho mọi lá bài trước.

Tôi nhắm mắt. Thanh khí rung động. Tôi chẳng được nhìn thấy quân bài đó. Ba kẻ ập vào túp nhà, Liss giật bắn mình. Bọn mót xương đã tìm được tôi.
Á à! Có vẻ chúng ta đã đánh hơi ra kẻ chạy trốn rồi. Và cả đứa đồng lõa nữa chứ.
Một tên túm cổ tay Liss lôi đứng dậy.
Bói bài giải trí cho tân khách đấy à?


Tôi chỉ…

Mày chỉ đang dùng thanh khí. Vào việc riêng.
Giọng nữ rất hằn học.
Mày chỉ được bói cho gia chủ mày thôi, 1.
Tôi đứng dậy.
Tôi nghĩ tôi mới là kẻ mấy người đi tìm.

Cả ba quay lại nhìn tôi. Đứa con gái trông lớn hơn tôi một chút, tóc dài xơ xác, xương mày nhô cao. Hai thằng con trai trông giống nhau đến nỗi hẳn phải là anh em.
Đúng thế. Mày mới là đứa chúng tao tìm.
Thằng cao hơn xô Liss ra.
Mày sẽ ngoan ngoãn đi theo chứ hử, 40?

Tùy xem các người định đưa tôi đi đâu,
tôi nói.

Magdalen, tóc vàng hoe ạ. Bình minh từ lâu rồi.

Tôi sẽ tự đi.

Chúng tao sẽ đưa mày đi. Đấy là lệnh.
Đứa con gái ném cho tôi cái nhìn rất hằn học.
Mày đã phạm luật.


Các người định ngăn tôi lại ư?
Liss lắc đầu, nhưng tôi mặc kệ. Tôi giương mắt nhìn trả đứa con gái. Nó nghiến răng.
Mời anh ra tay, 16.

16 là thằng thấp hơn, nhưng người khá vâm. Nó chộp lấy cổ tay tôi. Nhanh như chớp, tôi ngoặt cánh tay sang phải. Mấy ngón tay nó tuột ra. Tôi phóng nắm đấm vào lõm cổ họng, đẩy nó ngã nhào vào thằng anh.
Tôi đã nói sẽ tự đi.
16 hắng giọng. Thằng kia nhào vào tôi. Tôi hụp tránh tay nó, vung chân đá thẳng vào phần bụng nó đang phơi ra. Mũi ủng cắm lún vào mỡ mềm, khiến nó hộc lên. Đứa con gái nhân lúc bất ngờ tóm được tôi: nó nắm tóc tôi giật mạnh. Đầu tôi đập sầm vào tường sắt. 16 hí lên cười còn thằng anh ghì tôi xuống sàn.

Tao nghĩ là mày nên học cách kính trên,
nó nói. Nó bịt tay vào mồm tôi, thở hồng hộc.
Gia chủ của mày chẳng bận tâm nếu tao dạy cho mày một bài học đâu. Ông ta chẳng phải lúc nào cũng có mặt.
Bàn tay kia sờ soạng trên ngực tôi. Nó tưởng đang gặp một con mồi dễ xơi, một con bé bất lực. Nhưng với một đồng tử thì đừng hòng. Tôi húc trán thẳng vào mũi nó. Nó chửi thề. Đứa con gái chộp hai tay tôi. Tôi cắn vào tay nó, nó ré lên.
Đồ điếm thối!

Buông nó ra, Kathryn!
Liss chộp lấy áo nó, lôi nó khỏi mình tôi.
Cậu ăn phải bả gì vậy? Kraz đã biến cậu thành tàn nhẫn thế này à?


Tao lớn lên rồi. Tao không muốn giống như mày, cả đời sống trong xú uế.
Kathryn nhổ bọt về phía chị.
Mày đúng là thảm hại. Đồ hề xiếc thảm hại mạt rệp.
Kẻ tấn công tôi đang chảy máu mũi đầm đìa, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc. Máu nó nhỏ lên mặt tôi. Nó giật áo dài của tôi, toạc cả đường chỉ. Tôi xô lên ngực nó, hồn bức bối sắp nhào ra ngoài. Tôi cố cưỡng lại ý muốn tấn công, cố đến nỗi ứa cả nước mắt. Rồi Julian đã xuất hiện. Mắt nó vằn máu, má mới bị cắt một vệt. Chắc chúng đã phải đấu với nó mới vào được trong nhà. Nó quàng tay ghì cổ thằng kia.
Đám mót xương chúng mày lấy hứng bằng cách đó hả?
Lần đầu tiên tôi chứng kiến nó nổi điên.
Chỉ thích đứa nào đang vùng vẫy thôi hả?


Mày sắp ra xương rồi, 26,
thằng tấn công tôi đáp nghèn nghẹt.
Cứ đợi đến lúc gia chủ mày nghe chuyện này.

Cứ mách đi. Tao thách mày đấy.
Tôi vuốt áo dài xuống, tay run lẩy bẩy. Thằng đỏ giơ hai tay tự vệ. Chỉ đúng một cú đấm móc hung bạo, Julian táng thẳng vào quai hàm nó. Máu vấy ra khắp áo dài nó làm màu đỏ càng thêm sẫm. Một mẩu răng trong miệng rơi ra.
Kathryn nhào tới. Mu bàn tay nó giáng vào má Liss, làm chị bật kêu to. Tiếng kêu khiến tôi giật nảy. Hệt như tiếng kêu của Seb trước đây – nhưng lần này vẫn còn chưa muộn. Tôi bẩy người khỏi sàn, định phi tới Kathryn, nhưng 16 đã ôm ngang người xô tôi ngã. Nó là thanh đồng, nhưng nó không chơi vong. Nó muốn thấy máu.
Suhail,
nó rống lên. Cảnh đánh lộn đã thu hút một nhóm hề xiếc đến gần. Giữa cả đám có một đứa áo trắng. Tôi nhận ra nó: thằng bé tết tóc trên sọ, thằng khướu.
Gọi Suhail về đây, nhãi ranh,
Kathryn quát lên. Nó đang nắm tóc Liss.
Gọi ngài về đây, ngay lập tức!

Thằng bé đứng yên. Mắt nó to và đen, mi mắt rất dài. Cả hai mắt đều đã khỏi nhiễm trùng. Tôi nhìn nó lắc đầu.
Không,
nó nói. 16 gầm lên.
Quân phản bội!

Vài đứa nhà trò chạy trốn khỏi đám đông. Tôi xô mạnh 16, mồ hôi chảy đầm đìa trên da dưới lớp áo. Có ánh sáng bùng lên ở khóe mắt. Cái bếp. Tôi tròn mắt nhìn lưỡi lửa đang liếm vào vách gỗ. Liss vật lộn thoát khỏi tay Kathryn. Chị đẩy mạnh 16. Julian lôi nó ra khỏi cả hai chúng tôi.
Một luồng khói mờ tràn ngập túp nhà. Liss chạy tới nhặt các lá bài, những ngón tay vun cỗ bài lại. Kathryn ấn đầu chị xuống không cho nhúc nhích. Tiếng thét nghèn nghẹt bật ra.
Nhìn này.
Kathryn giơ một lá cho tôi xem.
Tao nghĩ đây là lá của mày đấy, XX-40 ạ.
Hình trên đó là một người đàn ông nằm sấp, mười thanh gươm xuyên qua người. Liss cố giật lại.
Không! Đấy không phải…


Ngậm mõm lại!
Kathryn đè chị xuống. Tôi vùng vẫy cố thoát khỏi 16, nhưng nó đã kẹp cổ tôi.
Con giẻ rách bốc phét vô dụng. Mày nghĩ mày sống vất vả lắm à? Mày nghĩ nhảy múa cho họ xem là vất vả à, trong khi chúng tao ở trong rừng bị bọn Vo Ve nhai sống?

Cậu đâu có cần quay lại, Kathy à…

Câm miệng!
Kathryn dộng đầu chị xuống sàn. Nó đã tức điên lên chẳng để ý gì đến lửa nữa.
Đêm nào tao cũng ở trong rừng nhìn người khác bị rứt tay rứt chân, chỉ để ngăn bọn Emite khỏi vào đây cắt cổ họng bọn vô dụng chúng mày. Chỉ để mày được ngồi mát ị bát vàng mà múa máy lụa với bài hả. Tao sẽ không bao giờ sống như mày nữa, mày nghe rõ chưa? Các Reph thấy tao đáng giá HƠN!

Julian lôi 16 ra ngoài. Tôi định chộp lấy bộ bài, nhưng Kathryn đã nhanh hơn.
Ý hay lắm, 40,
nó quát, như đã phát khùng vì điên giận.
Hãy dạy con áo vàng giẻ rách này một bài học!
Nó vứt cả bộ bài vào đống lửa. Hậu quả đến ngay tức khắc. Liss thét lên một tiếng rợn người xé ruột. Tôi chưa bao giờ nghe con người nào phát ra tiếng gào như vậy bao giờ. Tóc tôi dựng ngược. Những lá bài cháy thiêu như lá khô. Chị cố tóm lấy một lá nhưng tôi nắm cổ tay chị ngăn lại.
Muộn rồi Liss!

Nhưng chị không nghe. Chị bới cả hai tay vào lửa, cứ nghẹn ngào nhắc lại
không, không, không, không
. Ngoài chỗ dầu đổ chẳng có gì cháy, đống lửa cũng nhanh chóng lụi. Liss ngồi quỳ trên sàn, hai bàn tay sáng đỏ lên, thần người nhìn đống tàn tro còn lại. Mặt chị dính nhọ xám, môi thâm tím. Chị nấc lên từng đợt não lòng, ngồi xổm lắc lư liên tục. Tôi ôm lấy chị cho ngả vào mình, đờ đẫn nhìn ngọn lửa. Thân thể gầy nhỏ của chị thổn thức. Không có cỗ bài, Liss không thể tiếp xúc với thanh khí được nữa. Chị phải mạnh mẽ lắm mới có thể sống qua cú sốc này.
Kathryn chộp vai tôi.
Mày đi với chúng tao thì đã không có chuyện này.
Nó chùi cái mũi đổ máu.
Đứng dậy.
Tôi nhìn Kathryn, đẩy hồn quệt rất khẽ vào tâm não nó. Nó rúm người lùi lại.
Tránh ra,
tôi nói.
Khói hun mắt nhức nhối, nhưng tôi không ngoảnh đi. Kathryn cố cười lớn, nhưng mũi nó đã bắt đầu chảy máu.
Mày đúng là quái thai. Mày là thứ gì vậy, hung thần loại gì đó à?

Hung thần không tác động được vào thanh khí.
Nó thôi cười cợt.
Tiếng thét vẳng đến từ bên ngoài. Suhail xô cửa đi vào, qua đám nhà trò khiếp vía. Hắn đảo mắt một vòng: đám khói, cảnh lộn xộn. Kathryn phủ phục xuống quỳ một chân, cúi đầu. Tôi đứng lặng phắc. Suhail phóng tay chộp lấy tóc tôi, lôi sát mặt tôi lại gần mình.
Mi,
hắn nói,
sẽ chết ngày hôm nay.
Mắt hắn chuyển màu đỏ.
Và lúc đó tôi biết hắn định tâm đúng vậy...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.