Chương 8: Tên tôi
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 2122 chữ
- 2020-05-09 03:09:38
Số từ: 2117
Nguồn: thuquantruyen.com
Trong máu tôi chảy quá nhiều flux. Tôi chay vòng vòng trong mộng trường. Flux làm mộng trường méo mó, khiến các hình thù màu sắc trở nên vỡ vụn. Tôi nghe tim mình đập thình thịch, nghe không khí đốt bỏng cổ họng khi vào qua mũi. Chúng đang giết mình, tôi nghĩ, trong khi vật lộn với tâm não chính mình, nhìn nó lở ra từng mảng như củi thiêu trong lò. Đến lúc rồi. Nashira đã biết tôi là loại gì. Mụ đã đầu độc tôi, và bây giờ tôi đang hấp hối. Cũng chẳng lâu đâu, mộng trường chẳng giữ được nguyên vẹn khi thân xác chết. Rồi dòng suy nghĩ rời rạc và vuột đi, mặc tôi lang thang trong những vùng tối hơn trong đầu.
Rồi tôi cũng tìm thấy nó. Vùng ánh nắng của tôi, nơi trú ngụ là cái đẹp. Sự an toàn. Hơi ấm. Tôi chạy về phía nó, nhưng cứ như chạy trên cát ướt. Những đám mây tối sầm đeo lấy tôi, lôi tôi trở lại giữa mây mù bóng đêm. Tôi vật vã kháng cự lại thuốc flux, hết đá lại quẫy hòng bứt khỏi bàn tay nó trói buộc, rồi lăn như một hạt giống vào ánh nắng, vào cánh đồng đầy hoa. Mỗi người trên thế giới đều có một mộng trường, một hư ảnh tuyệt đẹp náu trong tâm não. Khi nằm mơ, cả các vô minh cũng thấy được vùng ánh nắng của mình, chỉ có điều không thật rõ. Các thấu thị thì có thể nhìn vào tâm não chính mình, có thể sống ở đó đến khi chết đói. Vùng ánh nắng của tôi là một đồng hoa màu đỏ, không ngừng gợn sóng và biến đổi tùy tâm trạng tôi. Tôi nhìn thấy từng thoáng thế giới ngoài thân xác, cảm thấy mặt đất rung chuyển khi dạ dày lộn trái tống hết phần ăn đạm bạc ra ngoài. Nhưng bên trong tâm não, tôi điềm tĩnh ngắm nhìn chất flux đang tàn phá khắp xung quanh. Tôi nằm xuống giữa đồng hoa, chờ kết thúc. ~~
Tôi đã lại ở trong căn phòng Magdalen. Máy quay đĩa đang véo von gần đó. Lại thêm một bài hát cấm ưa thích của Jaxon:
Did you ever see a dream walking?
Tôi đang nằm sấp trên ghế nằm, trần nửa mình trên. Tóc bị cuộn thành búi trên đầu. Tay tôi đưa ngay lên mặt. Đây là da. Da lạnh và ẩm nhớp. Tôi còn sống. Rất đau, phải – nhưng còn sống. Chúng vẫn chưa giết tôi. Mình mẩy đau nhức nằm không yên được. Tôi định ngồi dậy, nhưng cái đầu nặng trịch không ngẩng được quá vài phân. Bả vai phải vẫn như đang bốc cháy dữ dội. Cái nhức âm ỉ nơi háng báo tôi biết vị trí bị tiêm – nhưng lần này có vẻ tổn thương nặng nề hơn.
Flux là một trong số ít hóa chất tiêm vào động mạch lại hiệu quả hơn tĩnh mạch. Bắp đùi tôi sưng lên rất nóng. Ngực đau tức. Cả người cháy bừng bừng. Tên Reph nào làm vụ đó không chỉ vụng tay mà còn cố tình quái ác. Tôi nhớ lờ mờ trước khi ánh sáng vụt tắt còn thấy Suhail cười đểu. Có thể đúng là chúng nó định giết tôi. Có thể là tôi đang chết. Tôi xoay đầu sang bên. Lửa đã thắp trong lò. Trong phòng còn có người: tên gia chủ.
Hắn đang ngồi trong ghế bành, nhìn lò lửa. Tôi nhìn hắn trừng trừng, căm ghết khôn xiết. Tôi vẫn còn cảm thấy bàn tay bóp trên vai kìm mình lại, ngăn không cho tôi cứu Seb. Hắn có thấy tí tẹo ăn năn gì trước vụ giết chóc vô nghĩa ấy không? Hắn có động lòng tí gì trước đám nô lệ tuyệt vọng ở Nhà Vô Minh? Không hiểu hắn có bao giờ động lòng trước bất cứ thứ gì không. Ngay cả cách hắn xử sự với Nashira cũng có vẻ máy móc. Có thứ gì làm tên sinh vật này xúc động? Chắc hắn cảm thấy tôi nhìn, vì lúc này hắn đứng dậy. Tôi nằm im, sợ không dám nhúc nhích. Khắp người chỗ nào cũng đau. Hộ vương quỳ xuống bên ghế nằm. Hắn đưa tay, tôi rúm lại. Hắn áp mặt sau mấy ngón tay lên má tôi bỏng rực. Mắt hắn đã trở lại màu vàng vỏ táo bình thường. Họng tôi đau ran vì sốt.
Vong thằng bé,
tôi bật ra. Nội chuyện nói cũng đã đau đớn.
Nó có thăng không?
Không.
Cố lắm tôi mới giấu được vẻ buồn khổ. Nếu chưa ai niệm câu kinh siêu độ, Seb sẽ buộc phải lưu lại. Nó vẫn còn sợ hãi, vẫn còn cô độc, và tệ hơn hết, vẫn còn bị cầm tù.
Sao bà ta không giết tôi đi?
Mỗi chữ lại làm tôi rát họng.
Sao bà ta không kết liễu đi cho xong?
Hộ vương tảng lờ câu hỏi. Khám vai cho tôi xong, hắn lấy cái cốc có chân trên bàn đầu giường. Cốc đựng đầy một thứ chất lỏng màu đen. Tôi theo dõi. Hắn đưa cốc kề môi tôi, tay kia đỡ đầu tôi. Tôi giãy ra. Tiếng gầm gừ khẽ thoát ra khỏi miệng hắn.
Cái này sẽ làm chân ngươi bớt sưng,
hắn nói.
Uống đi.
Tôi ngoảnh phắt đầu đi. Hộ vương rụt cái cốc lại.
Ngươi không muốn lành à?
Tôi trừng mắt nhìn hắn. Tôi còn sống hẳn là do lỡ tay. Chẳng có lý gì chúng lại không muốn giết tôi cả.
Ngươi vừa bị đóng dấu,
hắn nói.
Ngươi phải để ta chữa thương cho vài ngày, nếu không sẽ nhiễm trùng.
Tôi vặn đầu cố nhìn qua vai, giữ tấm ga che ngực.
Đóng dấu… dấu gì?
Những ngón tay tôi run rẩy lần trên mặt da căng, XX-59-40. Không, không!
Ôi chao – đồ giặc già, đồ giặc già khốn nạn – tôi sẽ giết ông. Cứ đợi… đợi đến lúc ông ngủ…
Họng rát quá. Tôi ngừng nói, thở hổn hển. Hộ vương thoáng nhìn qua mặt tôi, như đang tìm cách đọc một ngôn ngữ lạ. Hắn đâu có ngu. Sao phải nhìn tôi như thế? Chúng đóng dấu lên người tôi, như một con gia súc. Còn thua cả gia súc nữa. Như một con số.
Cảnh im lặng chỉ bị phá vỡ khi tôi thở dốc. Hộ vương đặt bàn tay đi găng lên đầu gối tôi. Tôi rụt chân lại khỏi tay hắn, cái đau lại chạy xuống tận ngón chân.
Đừng động vào tôi.
Chỗ đóng dấu từ sẽ bớt đau,
hắn nói,
nhưng động mạch đùi ngươi thì không bớt được.
Bàn tay hắn trượt xuống thấp, kéo tấm ga giường đang phủ chân tôi. Khi nhìn thấy bắp đùi để trần, tôi suýt phun ra lần nữa. Nó sưng to gấp mấy bình thường, đầy những vết thâm chạy xuống gần đầu gối. Vùng thịt quanh háng đen bầm vằn máu. Hộ vương chỉ mới hơi nhấn tay xuống đó, hầu như chẳng đủ động một cọng lông mà tôi đã đau suýt tắc thở.
Vết thương này không thể tự lành. Thương tích do flux không bao giờ lành nếu không có thuốc giải mạnh hơn.
Tôi sẽ chết nếu hắn ấn mạnh hơn tí nữa.
Cút xuống địa ngục đi,
tôi thều thào.
Không có địa ngục. Chỉ có thanh khí.
Tôi nghiến răng, người run lẩy bẩy vì cố nén khóc. Hộ vương bỏ tay khỏi chân tôi quay đi. Tôi không biết mình nằm rũ ra mê sảng mất bao lâu. Trong đầu chỉ nghĩ một điều là chắc chắn hắn khoái chí tử khi thấy địa vị tự nhiên đã xác lập lại. Lần này đến lượt hắn nắm quyền lực, còn tôi thì không, thứ quyền lực đứng nhìn tôi vật vã tướp mồ hôi. Và lần này đến lượt hắn giữ trong tay thuốc chữa.
Bình minh đến. Đồng hồ kêu. Hộ vương ngồi yên trong ghế cời lửa. Tôi không hiểu hắn đang chờ cái gì. Nếu chờ tôi đổi ý nhận thuốc giải thì hắn cứ việc ngồi mốc mõm ở đấy. Cũng có thể hắn chỉ được lệnh để mắt trông chừng tôi, phòng trường hợp tôi tự xử. Tôi không dám nói mình không có ý nghĩ đó. Cái đau muốn xiên da xiên thịt. Chân trái cứng đờ, chỉ cử động trong cơn co giật. Mặt da sưng căng và bóng nhẫy, như cái nhọt chực vỡ. Từng giờ mỏi mòn qua, Hộ vương đi lại trong phòng: từ cửa sổ sang ghế bành, từ buồng tắm sang bàn viết, quay lại ghế bành. Làm như không có tôi. Có lần hắn ra khỏi phòng rồi quay lại mang theo ổ bánh mì ấm, nhưng tôi gạt ra. Tôi muốn hắn nghĩ mình đang tuyệt thực. Tôi muốn lấy lại quyền lực đối với hắn. Tôi muốn hắn cảm thấy nhỏ nhoi như tôi đang thấy đây. Cơn đau ở đùi không giảm, trái lại còn tăng thêm. Tôi thử ấn mảng da bị đen. Tôi ấn mãi, mỗi lúc một mạnh hơn, đến khi thấy mắt nổ đom đóm. Tôi cứ hy vọng sẽ đau ngất đi để được vài giờ nhẹ nhõm, nhưng kết quả chỉ ọe ra thêm. Hộ vương nhìn tôi thổ mật xanh mật vàng vào chậu. Cái nhìn vô cảm. Hắn đang đợi tôi đầu hàng, đợi tôi van xin.
Tôi đưa cặp mắt lòa dở nhìn vào chậu. Tôi bắt đầu nôn ra máu, từng cục máu đông. Đầu tôi lại lăn ra trên nệm. Chắc cuối cùng tôi cũng ngất lịm. Đến lúc mở mắt, trời đã tối rồi. Julian chắc đang băn khoăn tôi ở đâu, đấy là nếu nó có được ra khỏi phủ. Nhiều phần là không. Mà não tôi chỉ tập trung nghĩ được điều đó là vì đau đớn trong người, không hiểu vì sao, đã biến mất. Cảm giác ở chân cũng vậy.
Tôi sợ lạnh xương sống. Tôi cố ngo ngoe ngón chân, xoay cổ chân, nhưng chẳng ích gì. Hộ vương đã đứng bên cạnh.
Phải nói thêm,
hắn nói,
nễu nhiễm trùng không được chữa, nhiều khả năng ngươi sẽ mất chân. Hoặc mất mạng.
Tôi muốn nhổ vào mặt hắn, nhưng sau cú nôn ọe người tôi đang mất nước. Nên chỉ lắc đầu. Mắt đang mờ đi.
Đừng có ngớ ngẩn.
Hắp chộp lấy đầu tôi, bắt quay nhìn hắn.
Ngươi cần có chân.
Tiến thoái lưỡng nan rồi. Hắn nói đúng: tôi không được để mất chân. Tôi còn phải chạy. Lần này, khi hắn đưa tay đỡ lấy đầu, tôi há miệng uống chất thuốc trong cốc. Vị lờm lợm như trộn đất hay kim loại. Hộ vương gật đầu.
Tốt.
Tôi cũng cố quắc mắt kinh tởm nhìn hắn, nhưng không thành vì tôi còn bận nhẹ người khi cảm thấy chân giần giật bớt đau. Tôi uống cả cặn thứ nước hôi rình, rồi đưa bàn tay đã hết run quệt môi. Hộ vương lại vén ga. Chân tôi đã bắt đầu trở lại kích cỡ bình thường.
Giờ chúng ta hòa,
tôi thì thầm. Họng khô cháy.
Không còn gì nữa. Tôi chữa cho ông, ông chữa cho tôi.
Ngươi chưa bao giờ chữa cho ta.
Tôi ngập ngừng.
Sao?
Ta chưa bao giờ bị thương.
Ông không nhớ à?
Việc đó chưa bao giờ có.
Tôi không hề tin mình đã tưởng tượng ra toàn bộ chuyện đó. Hắn vẫn còn rủ tay áo nên tôi chẳng chỉ ra cho hắn được, nhưng việc đó là có. Hắn có phủ nhận mấy cũng vậy.
Vậy thì chắc tôi nhầm,
tôi nói. Hộ vương không hề rời mắt khỏi tôi. Hắn đang nhìn tôi tò mò. Một vẻ tò mò lạnh lùng, không cảm xúc.
Phải,
hắn đáp.
Ngươi nhầm.
Đấy là lời cảnh cáo cho tôi. Chuông trên tháp đánh. Hộ vương nhìn ra cửa sổ.
Ngươi được phép đi. Tình trạng ngươi đêm nay không thể bắt đầu luyện tập, nhưng ngươi nên tìm thức ăn.
Hắn chỉ về phía bình tro trên bệ lò sưởi.
Ở trong còn nhiều numen. Cần bao nhiêu ngươi cứ lấy.
Tôi không có quần áo.
Đấy là vì ngươi đã được đồng phục mới.
Hắn giơ lên chiếc áo dài màu hồng.
Chúc mừng Paige. Ngươi đã được thăng cấp.
Đấy là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi.