Chương 116: Gần như phát điên
-
Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan
- Bán Song Tà Nguyệt
- 1729 chữ
- 2022-02-04 08:50:44
Từ khi nghe nói Lâm Nhữ không bán mình đi, cả người Sùng Huy như tung bay, ánh mắt tung bay, bước chân tung bay, đồ ăn dọn lên bàn kh8i ăn cũng tung bay. Mắt Sùng Huy nhìn Lâm Nhữ cười ngây ngô, hai tay không ngừng gắp đồ ăn nhét vào miệng. Hắn ăn mãi khiến Lâm Nhữ 3sợ hắn ăn đến phình bụng nên đoạt lấy đồ ăn trong đũa hắn. Không có thức ăn thì hắn cứ nhìn Lâm Nhữ mà cười ngây ngô, ánh mắt như dí9nh chặt, con ngươi như muốn mọc rễ trên người Lâm Nhữ.
Chỉ lúc gặp mặt, Giang Sở Trạch mới liếc nhìn Sùng Huy một lần, sau đ6ó chỉ nói chuyện với Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ không biết giới thiệu Sùng Huy thế nào. Nàng không muốn lừa gạt Giang Sở Trạch, lại kh5ông thể nói thật. Giang Sở Trạch không hỏi nên nàng cũng không giới thiệu luôn. Gương mặt xinh đẹp của Sùng Huy khiến ai nhìn thấy cũng phải loạn nhịp ngây người, nhưng Giang Sở Trạch lại không mê muội trước sắc đẹp nên lòng nàng càng thêm tán thưởng Giang Sở Trạch.
Ta biết mà, nàng đã nói rất nhiều lần. Ta chỉ cần được ở bên cạnh nàng là tốt rồi.
Mắt Sùng Huy trợn tròn, trong đôi mắt sáng ngời đó lộ vẻ không hiểu được.
Huynh xem tiểu thuyết thì các tài tử giai nhân trong đó cuối cùng cũng sẽ kết hôn, sau đó sinh con dưỡng cái. Ta không thể kết hôn với huynh, không thể cùng huynh sinh con dưỡng cái.
Lâm Nhữ nói chậm rãi.
Lúc trước nhắc đến mấy lời này đều cảm thấy ngượng ngùng, mà giờ nàng không thể vì xấu hổ mà không nói rõ vấn đề quan trọng nhất trong đó.
Mà nàng cũng biết, bản thân không thể rối loạn thần trí.
Không nói đến bản thân là gái giả trai đảm nhiệm thân phận gia chủ nhà họ Phương, quyết không thể cân nhắc đến tình cảm trai gái, riêng sự quyến luyến không muốn rời xa của Sùng Huy, nàng cũng không thể tin tưởng an lòng.
Hắn ở vườn trúc tía lớn lên ngăn cách với đời, chỉ mới vừa nhập thế nên u mê mơ hồ không muốn rời xa nàng. Cho đến khi hắn hoàn toàn tiếp thu được toàn bộ mọi điều trên trần thế, đánh vỡ chiếc lồng trói buộc hắn, bay đến khung trời rộng lớn, hắn sẽ nhận ra trần thế này rực rỡ muôn màu, vô cùng thú vị. Hắn sẽ không còn thỏa mãn không gian trong gang tấc mà nàng cho hắn. Mặt mày hắn xinh đẹp vô cùng sẽ có rất nhiều thiếu nữ thương thầm hắn, bao người xuất sắc (1), mỗi cô mỗi vẻ (2), hoa thơm cỏ lạ tranh hương, bản thân nàng quá nhỏ nhặt không đáng kể đến.
Ta tiếp tục uống thuốc.
Sùng Huy khấp khởi vui mừng giơ tay lên thề:
Chỉ cần có thể luôn ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta làm gì cũng được!
Lâm Nhữ ngây người, nhìn hắn chằm chằm.
Nàng tin tưởng lời thề của Sùng Huy là lời tận đáy lòng, tâm tình này giống đứa ngốc hệt tờ giấy trắng trơn. Hắn không biết việc tiếp tục uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình thế nào, mà cho dù có biết hắn cũng vẫn lựa chọn uống thuốc, sẽ không có ý định qua loa lấy lệ lừa gạt nàng.
Nàng cũng không muốn lại phải dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân.
Thức trắng một đêm, hôm sau rời giường, quầng mắt của Lâm Nhữ thâm đen.
Bộ dạng quá xấu xí, ở nhà thì được, nàng lại phải đến cửa hàng Giang thị gặp Giang Sở Trạch. Nàng luôn không dặm phấn thoa son cũng chẳng có cách nào, kêu Sùng Huy ra ngoài tìm cửa hàng mua son phấn.
(1) 姚黄魏紫: hai loài hoa nổi tiếng và quý báu nhất là mẫu đơn vàng rực nghìn cánh và mẫu đơn đỏ tươi nghìn cánh. Ở đây ý chỉ những cô gái xinh đẹp rực rỡ và sang trọng quý phái.
(2) 燕瘦环肥: miêu tả vẻ đẹp của những trang quốc sắc thiên hương trong lịch sử nhưng khác biệt nhau về hình thể. Triệu Phi Yến thời Hán nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, trái ngược lại Dương Ngọc Hoàn thời Đường đẹp bởi vẻ đầy đặn, đẫy đà, vóc dáng mập mạp.
Sùng Huy!
Lâm Nhữ nắm cánh tay giơ cao của Sùng Huy, nhìn hắn chằm chằm, một lần nữa nghiêm túc nói rõ:
Sùng Huy, ta gánh vác trách nhiệm của một gia chủ, sẽ không có tình cảm trai gái. Huynh đối với ta mà nói giống như người nhà, hệt Phong nương hay Uyển Sơ và Cảnh Sơ trong lòng ta vậy.
Sùng Huy rất am hiểu son phấn, mỗi ngày trong vườn trúc tía hắn đều phải dặm một hai lần. Lâm Nhữ nhắm mắt yên tâm để hắn trang điểm giúp nàng. Hương phấn nhàn nhạt quẩn quanh, mùi không khó ngửi, xem ra quan điểm chọn son phấn của hắn không tệ. Lâm Nhữ vui trong nỗi khổ khen ngợi:
Tốt lắm, nếu không kinh doanh phường quạt nữa thì chúng ta có thể khai trương cửa hàng son phấn.
Lúc này Sùng Huy không vểnh đuôi tự khen một phen, chỉ im lặng. Trang điểm xong, Lâm Nhữ mở mắt soi gương, không đậm không nhạt, rất phù hợp. Nàng sửa cổ áo rồi ngoắc tay nói:
Đi thôi.
Nhị lang.
Sùng Huy kéo tay nàng, nhìn nàng ân cần:
Việc xảy ra lần này rất nghiêm trọng ư?
Lâm Nhữ đỡ trán:
Trai gái sống chung thì phía gái là đồ chơi.
Nhưng ở bên ngoài nàng là trai ta là gái, có sai đâu!
Sùng Huy càng vui vẻ hơn, ôm càng chặt:
Tốt quá nhị lang, về sau mỗi buổi tối chúng ta có thể ở cạnh nhau.
Lâm Nhữ khóc dở cười dở nói:
Huynh ngưng thuốc rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ thành con trai thật sự, không phải giả làm con gái sẽ là con gái đâu.
Sùng Huy gãi đầu, cau mày suy nghĩ, một lúc sau thì nói:
Ta chỉ muốn ở cạnh nàng. Nàng không đuổi ta đi là được rồi. Có thể cho ta cắn môi thì ta rất vui vẻ, nhưng không muốn để ta cắn thì ta sẽ không cắn.
Nói cả buổi xem như công cốc, giống như lúc trước vậy, ngay cả tâm tình của bản thân mà hắn cũng không hiểu rõ, càng không thể hiểu được ý của nàng.
Lâm Nhữ thở dài, thầm nghĩ cứ từ từ thôi. Hắn mới nhập thế, muốn thấu hiểu hết thảy mọi điều trong cõi đời này là không thể nào.
Việc lần này không phải đùa. Nếu không thể tìm ra nguyên nhân quạt hợp hoan bị mốc thì nàng không thể đền tiền thu hồi quạt lỗi, cũng chẳng thể yên bình hóa giải nguy cơ. Hàng hóa gặp sự cố không thể giải quyết sẽ không đảm bảo được uy tín. Quạt hợp hoan nhà họ Phương đánh mất uy tín thì các nhà buôn cho rằng, không biết sau này đặt quạt hợp hoan nhà họ Phương còn xảy ra vấn đề gì hay không, sẽ không dám đặt hàng.
Gia tộc làm quạt lại không bán được quạt, sụp đổ chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân, có lẽ cũng có thể thoáng níu lại lòng của các nhà buôn, nhưng khó đảm bảo sau này không xảy ra chuyện tương tự như vậy. Nếu chuyện y hệt xảy ra lần nữa, quạt hợp hoan mỹ nhân cũng không thể cứu vãn được nhà họ Phương.
Khách xá ở lại buổi tối vẫn do Sùng Huy lo liệu. Sau khi vào phòng, vẫn như thường ngày, Sùng Huy mang nước nóng đến cho Lâm Nhữ. Nàng rửa mặt xong thì mở cửa, hắn mang nước bẩn ra ngoài. Sùng Huy lại không rời đi, cố chen vào phòng, thở hổn hà hổn hển, nhỏ giọng như tiếng muỗi vo ve:
Nhị lang, ta vui lắm, ta muốn canh chừng cho nàng. Tối nay để ta ở lại đây canh chừng nàng được không?
Trai gái khác biệt. Lúc hắn ở lại nhà đài Sấu Thạch sống trong phòng sách đã không hợp lẽ rồi, nói chi đến sống chung một gian phòng. Lâm Nhữ nhìn hắn một lần, sau khi rửa mặt xõa mái tóc dài, nàng đưa tay vén ra sau tai, chậm rãi nói:
Không phải phu thê lại sống chung một phòng, trừ khi cô gái đó chỉ là một món đồ chơi. Huynh xem ta là gì?
Sùng Huy cau mày, nhìn nàng không hiểu được, mi mắt chớp chớp, đột ngột kinh ngạc vui mừng vô hạn mà hét lớn, nhào qua ôm eo Lâm Nhữ, ánh mắt sáng ngời, nói vội:
Nhị lang, ta làm đồ chơi của nàng, thì về sau chúng ta có thể mỗi tối ở chung một phòng đúng không?
Nàng xua tay nói:
Huynh về phòng đi, ta phiền lòng, đừng để ta phải nói lần thứ hai.
Sùng Huy dẩu môi, đôi mắt to đáng thương trông đợi nhìn Lâm Nhữ. Lâm Nhữ muốn cách xa hắn, quyết không mềm lòng nữa, không nói lời dỗ dành. Sùng Huy chẳng biết làm sao, đi từng bước ra khỏi phòng.
Đêm nay Lâm Nhữ không thể gác hết mọi chuyện qua một bên chìm vào giấc ngủ như lúc trước, nàng trằn trọc trở mình không chợp mắt được.
Đúng thế, nếu không thể giải quyết được, phường quạt của nhà họ Phương phải đóng cửa.
Lâm Nhữ cười hì hì nói.
Nghiêm trọng đến thế ư?
Sùng Huy lẩm bẩm kinh ngạc, hắn nắm cánh tay nàng càng chặt hơn khiến Lâm Nhữ cảm giác được xương cốt muốn kêu răng rắc.
Lâm Nhữ gạt ngón tay hắn ra, xem như không có chuyện gì mà nói:
Không sao, dốc hết sức lực ra, nếu không thể thay đổi được thì chỉ cần người không bị đánh đổ, có thể đợi thời trở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.