• 757

Chương 181: Tiết lộ bí mật



Biểu ca à, huynh…
Miệng Lâm Nhữ há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt. Biểu ca như khúc gỗ cứng nhắc cũng biết nói lời trêu ghẹo, th8ật là bất ngờ.


Ta xinh đẹp sao? Hà đại lang, huynh đang khen ta xinh đẹp đúng không?
Sùng Huy nhào đến trước giường Hà Lịch, hí hửng 3gặng hỏi, chỉ thiếu điều không vẫy đuôi đắc ý.


Đúng vậy, Sùng Huy rất đẹp, thẹn chết Tống Ngọc, ngượng chết Vệ Giới (1).
Hà Lịch cười9 mỉm.
Chuyện bên này đã giải quyết, còn chuyện ở phường quạt để Phương Thành đảm nhiệm. Có Sơ Đồng ở cùng hắn, tinh thần của hắn mỗi ngày một tốt hơn, gần như đã hoàn toàn bình phục. Lâm Nhữ yên tâm giao việc lại cho Phương Thành, chuyện bên ngoài để Mộc Vũ và Thanh Tuyền lo, nếu không giải quyết được thì đi tìm Hà Lịch. Lâm Nhữ mang Sùng Huy rời khỏi Nhuận Châu.
Quách Thành An nghe đến giá quạt hợp hoan của nhà họ Phương liền chế giễu Lâm Nhữ suy nghĩ hão huyền. Mỗi chiếc quạt hợp hoan không phối thêm chuôi ngọc thấp nhất đã là một trăm văn còn cao cũng phải hai trăm văn.

Không thể xem thường. Phương Lâm Nhữ làm như vậy chắc chắn có mục đích của y, sai người quan sát thử xem.
Phòng thị dặn dò.
Yên La rủ mi khép mắt, yên lặng dọn dẹp.

Mẫu thân, con về rồi đây.
Tiếng nói giòn giã của Tạ Nghi Ninh từ xa truyền đến.

Mau thu dọn sạch sẽ.
Gương mặt Tạ phu nhân thoáng căng thẳng, vội chỉnh lại cổ áo, phủ tay áo xuống, cài lại trâm, hỏi Yên La:
Xem thử búi tóc có chỉnh chu chưa? Không bị rối chứ?

Môi Hà Lịch khẽ nhếch lên, nụ cười kín đáo mà nhạt nhòa, thầm nói trong lòng:
Thế này rất tốt, Nhữ lang vui vẻ là được.

Đi ra ngoài một chuyến chí ít phải mất một tháng. Lâm Nhữ cùng Sùng Huy mang đồ cung ứng đến vườn trúc tía, không nói thật với Lan Tôn, chỉ bảo vẫn đang chú ý phía Trường An, dịp cuối năm quan viên các bộ qua lại đưa lễ thăm viếng. Lâm Nhữ muốn đi Trường An một chuyến lôi kéo mối quan hệ, hỏi thăm tình hình thế nào. Đợi thương tích của Hà Lịch khá hơn là có thể bắt tay vào việc giúp Lan Tôn trả thù cho gia đình. Lâm Nhữ hỏi Lan Tôn có đồng ý không?
Lan Tôn thoáng chần chừ rồi đồng ý, phối thuốc đủ cho nửa tháng để Lâm Nhữ mang về phủ.
(1) Tống Ngọc và Vệ Giới là hai trong bốn đại mỹ nam Trung Quốc.

Ha ha ha… Hà đại lang khen ta đẹp kìa…
Sùng Huy cười l6ớn, huơ tay múa chân như phát điên.
Lâm Nhữ cũng cười không ngừng được, nghĩ ra được kế sách ngăn chặn hành động giảm giá quạt của nhà 5họ Quách làm mây đen nhiều ngày tản hết.

Hơi lỏng rồi.
Yên La đáp, lấy lược ra chải tóc mai giúp Tạ phu nhân. Vừa chải xong, Tạ Nghi Ninh đã vén rèm xe lên nhảy xuống chạy vào trong.

Về rồi à.
Tạ phu nhân cười hiền hòa, kéo tay Tạ Nghi Ninh, sợ hãi than:
Sao lại lạnh như vậy?
Bà áp tay nàng lên môi, yêu thương mà phả hơi vào.

Không sao hết.
Tạ Nghi Ninh dửng dưng, rút tay về phẩy phẩy, lấy một bao bố nhỏ trong tay áo ra:
Mẫu thân, đây là quà Nhữ lang mang từ Kim Lăng về cho mẫu thân. Mấy hôm nay huynh ấy bận nhiều việc không tới được nên kêu con mang về giùm.

Quách Thành An thở dài:
Dùng biết bao tinh lực và tiền tài như vậy mà cứ lần lượt để thua Phương Lâm Nhữ, thật sự khiến người ta không cam lòng.

Tạ phu nhân còn không cam lòng hơn Quách Thành An.
Lần trước muốn Lâm Nhữ mất đi kiện tướng đắc lực trung thành là Phương Vị, ai ngờ Thư Vĩnh Căn chết, Lâm Nhữ không công khai tội trạng còn cho hậu táng ông ta. Phương Vị và Thư cửu nương yên ổn trong nhà họ Phương, mấy ngày nay sức khỏe khá hơn, phu thê hai người lại bận rộn thu xếp cho Phương phủ.
Phòng thị cười khẽ, kéo gã ngồi xuống, vỗ mu bàn tay gã, ôn tồn nói:
Nhưng tình hình vẫn có lợi cho chúng ta, phường quạt bị đốt trụi rồi bay hết tiền lời bao năm của Phương Lâm Nhữ. Tính ra thì chúng ta vẫn thắng.


Còn không phải thế!
Quách Thành An cười vui, hàng mày rậm đang nhíu chặt thoáng thả lỏng rồi lại nhíu:
Sau lễ lớn kế vị chức gia chủ, địa vị Phương Lâm Nhữ vững chắc như núi, khó lòng lay chuyển.


Phương Du Phong ra ngoài hơn hai tháng cũng sắp về rồi, đến lúc đó lại nghĩ cách trên người gã.
Phòng thị an ủi.
Quạt giá thấp ít lợi nhuận, một chiếc quạt giá ba mươi văn cùng lắm bán lợi được thêm mười văn, còn một chiếc quạt giá một hai trăm văn thì bán lợi được ba bốn mươi văn cũng không ai chê đắt. Mùa đông vốn cũng ít người mua quạt, không thể ăn ít lời bán chạy hàng như mùa hè. Tất nhiên họ muốn bán quạt nhà họ Phương để ăn lời nhiều rồi.
Lâm Nhữ và Sùng Huy đi dạo một vòng, các người buôn quạt kêu khóc xin được đặt quạt nhà họ Phương. Tư thái của Lâm Nhữ cao ngạo, yêu cầu các cửa hiệu phải trả đầy đủ tiền đặt hàng, đứng xếp hàng đợi nhà họ Phương phát quạt. Các người buôn ham lời muốn bán quạt nhà họ Phương nên thuận theo ý Lâm Nhữ. Quạt nhà họ Quách bị xếp xó trong góc, quạt đã nhập trước đó không rảnh để bán, về sau cũng không tiếp tục đặt quạt nhà họ Quách nữa.
Sóng gió do đợt này quạt nhà họ Quách giảm giá tạo nên lại trở thành đuôi chó ve vẩy, tục vật thấp kém, không đáng giá một đồng.

Mẫu thân, theo người thấy, chúng ta phải phản kích lại thế nào mới ổn?


Sao có thể phản kích được?
Phòng thị thất thần lẩm bẩm, làn da trắng mũm mĩm chảy xệ xuống, hốc mắt xanh đen, trong tay là một chiếc quạt nhà họ Phương sai người mua về. Trên mặt quạt là một khóm hoa mặc lan, cỏ ngọc lay trong gió, hương thơm thấm vào tâm tỳ. Cho dù không hiểu phối vẽ đan thanh cũng biết kỹ thuật dùng bút vô cùng tuyệt diệu, thế gian hiếm thấy, bức họa cực kì đẹp mắt, tay nghề quá tinh xảo, người tài phụng sự cho gia chủ vô song với lòng thành tuyệt đối, quạt nhà họ Phương như thế làm sao có thể tranh phong. Phòng thị nắm chặt cây quạt, một lúc sau thì giữ bình tĩnh nói:
Giờ đang là mùa đông, lượng quạt bán ra có hạn, chúng ta tạm tránh mũi nhọn, mùa xuân năm sau lại từ từ mưu tính.


Mùa xuân năm sau vào Lập Hạ lại mở một ngày hội đặt quạt của nhà họ Phương, các người buôn quạt vì muốn chứng kiến mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan sẽ tranh nhau đặt hàng, chúng ta càng khó cạnh tranh với nhà họ Phương.
Quách Thành An thở hổn hển đi lại không ngừng. Mấy hôm nay gã nóng nảy bất an, vóc người cường tráng không ốm đi mà còn mập thêm, dường như có thể tranh cao thấp với Phòng thị.
Một chiếc hộp khảm xà cừ, bên trong là son hoa đào hàng đầu của Kim Lăng. Tạ phu nhân liếc nhìn một cái, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Mẫu thân có thích không?
Tạ Nghi Ninh thò đầu nhìn qua, đầu ngón tay chọc vào son, thoa lên mu bàn tay, đặt lên mũi ngửi rồi khen:
Tuyệt quá, màu sắc trơn mịn, mùi thơm nhã nhặn. Nhữ lang thật có thẩm mỹ.

Đâu chỉ có thẩm mỹ tốt. Cho tới giờ, Tạ phu nhân chỉ dùng mấy loại son hoa đào hàng đầu thế này. Lâm Nhữ chỉ gặp bà mấy lần lại chú ý đến vậy, tâm tư vô cùng tỉ mỉ chu đáo, thật khiến người ta vừa hận vừa yêu.
Vốn tưởng trận chiến giá cả lần này có thể chèn ép được nhà họ Phương, ai ngờ Lâm Nhữ nghĩ ra cách hay, chẳng những chuyển bại thành thắng mà còn kiếm được lợi nhuận to.
Trên bàn bày mười mấy chiếc quạt hợp hoan, Tạ phu nhân xem qua từng chiếc, gom lại vừa quăng vừa đập, cao giọng tức giận mắng chửi:
Đây rõ ràng là quạt nhà họ Tạ, lấy đâu ra quạt nhà họ Phương. Tạ Quân Khanh, con là con trai nhà họ Tạ, lại mang tay nghề làm quạt gia truyền chỉ lại cho thợ quạt nhà họ Phương, phản bội tổ tông, đến súc vật cũng không bằng…

Mấy hôm nay không biết bà đã đập bao nhiêu chiếc. Đập xong lại sai người mua, mua về rồi lại đập tiếp. Dáng vẻ nổi điên của Tạ phu nhân có phần giống lúc Tạ Thiên vừa qua đời.
Tin tức từ các nơi lan truyền, gương mặt có lỗ chân lông lớn của Quách Thành An càng thêm đen, sau đó chẳng khác nào một cái nồi quẹt đầy nhọ vậy.
Lâm Nhữ với Sùng Huy đến các nơi làm yến tiệc ngắm hoa ngắm tuyết. Cả hai người mang phong thái tiên nhân, sắc đẹp nghiêng thành khiến thiếu gia và tiểu thư ở các nơi theo đuổi. Vì họ thích người nhà họ Phương nên cũng thích quạt nhà họ Phương, như tổ ong tranh mua quạt hợp hoan nhà họ Phương.
Những chiếc quạt hợp hoan giá cao của nhà họ Phương mới được mang ra bán có hình vẽ trên mặt cực kì đẹp, sử dụng kỹ thuật phối vẽ đan thanh, thêm vào đó cây quạt được chế tạo tinh xảo vượt trội, hoàn toàn không thể vơ đũa cả nắm với những chiếc quạt trước kia. Không chỉ có người mua đánh giá rất cao, các người buôn cũng cực kì sùng bái.
Mà quạt nhà họ Phương vì tăng giá lại thành hoa sen tuyết Cao Lĩnh, trăng sáng giữa trời, rực rỡ chói mắt.
Mùng năm tháng chạp, Lâm Nhữ cùng Sùng Huy về Nhuận Châu. Mấy trăm thợ ở phường quạt nhà họ Phương xếp hàng dài từ ngoài cửa ra đường cái nghênh đón, tiếng hoan hô rung trời. Lâm Nhữ không nhảy xuống mà ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cười tủm tỉm phất tay, bễ nghễ chúng sinh, ý chí hăng hái, tựa như đế vương.
Quách Thành An đau đớn đến mức không thiết sống, không ở nổi phường quạt nữa, chạy về phủ tìm Phòng thị.
Tạ phu nhân bật cười, cất hộp đi, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bà nói:
Nhữ lang với Huy nương ra ngoài lâu như vậy mãi mới trở lại, sao con không nói chuyện với họ thật lâu, về sớm thế.



Thôi, đừng nhắc nữa.
Gương mặt Tạ Nghi Ninh ảo não, ngồi trên bệ sát Tạ phu nhân, ngồi cũng ngồi không thẳng mà nghiêng ngả, bĩu môi nói:
Xe ngựa mệt nhọc, đường sá xa xôi cũng không chịu nghỉ ngơi, bảo có chuyện quan trọng cần làm nên đuổi con ra ngoài. Con đi tìm Hà đại lang thì huynh ấy chẳng biết đang lo lắng chuyện gì, hồn vía lên mây cả. Lúc ăn cơm trưa huynh ấy gắp cả xác nghêu cho vào miệng suýt thì gãy răng. Chuyện này còn chưa là gì đâu. Uyển Sơ múc canh cho huynh ấy thì Hà đại lang lại đổ canh đi rồi múc không khí mà uống. Con nói chuyện với huynh ấy nhưng huynh ấy chẳng thèm nghe gì, còn không thèm hé mắt nhìn con nữa. Chán chết đi được, con chẳng còn đường nào ngoài đi về.



Con không nhìn lầm chứ?
Tạ phu nhân kinh ngạc.

Gặp Hà Lịch vài lần, bà thấy Hà Lịch là người chín chắn, dù lửa sém lông mày cũng không hề run rẩy, có thể khiến hắn lộ ra vẻ khác thường mất hồn mất vía như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan.