• 757

Chương 53: NHƯ ĐÃ GẶP QUA


Ngân Hạnh và Thúy Kiều hỏi bà muốn chọn món gì thì bà lại không nói.

Hai người họ không biết phải làm sao, họ nhìn nhau lại vào phò8ng kho lấy ra trà mới của hồ Trảo nhuận sương vùng Nhạc Châu, Phương Khương thị vẫn lắc đầu, chau mày bảo:
Không ổn.


Lâm Nhữ ở m3ột bên quan sát, nhạy bén mà cười nói:
Năm ấy họ Tạ cũng là nhà giàu sang, của cải không kém gì, những thứ này Tạ phu nhân gặp qua nhiều 9rồi nên cũng không hiếm lạ, nay họ Tạ suy sụp, nếu chúng ta mang lễ vật như vật khác nào có ý khoe khoang, Tạ phu nhân chỉ có một cô con g6ái hẳn thương yêu vô cùng, theo ta nghĩ thì không cần tìm thêm nữa, qua chỗ lầu Thuật Hương lấy mấy món đồ chơi đầy một rương lúc trước ta5 mang về cho Phong nương, rồi ta dẫn mẫu thân cùng đi.

Lâm Nhữ lạnh mắt nhìn ở một bên, Tạ phu nhân không nói nhiều, nhưng câu nào cũng tạc vào đáy lòng của Phương Khương thị, chẳng trách mẫu thân lại thích bà ta như vậy.
Bên ngoài nhìn Tạ phủ lụn bại, bên trong cũng chẳng khác mấy, lối vào rải đá dăm, bức trướng xiên vẹo, dây mây che ánh sáng rọi vào, nóc vẽ, cột sơn, tường đỏ, ngói xanh, không lộng lẫy như họ Phương nhưng vẫn mang nét lịch sự và tao nhã riêng, cho thấy gia chủ là một người thoát tục xuất trần.
Cả đường đi không thấy nô tỳ hay nô bộc nào cả, Lâm Nhữ thầm thấy kỳ quái, sau khi vào phòng khách, Tạ phu nhân ngồi xuống, Lâm Nhữ cười nói:
Ngày giỗ của Tạ lão gia thì Nhữ thân là vãn bối muốn đích thân bái tế, phiền phu nhân dẫn đường.

Lâm Nhữ tự giới thiệu, bên trong yên lặng một chút rồi cửa mở.
Liếc thấy Tạ phu nhân, Lâm Nhữ ngây người.
Cả người Tạ phu nhân mặc áo vải bố màu đen, kiểu tóc mỏ quạ không cài trang sức, trên mặt cũng không thoa son dặm phấn, mi mắt tối tăm, già nua tiều tụy, không thấy được sự ung dung tao nhã trong đêm gặp ở Phương phủ, con người cao ngạo phong hoa tuyệt đại kia tựa hồ như chỉ là ảo giác của nàng.
Sân nhỏ cách sảnh chính không xa vô cùng tinh tế và tao nhã, hẳn là nơi ở của Tạ phu nhân, Lâm Nhữ theo bà vào sảnh liền cứng người.
Treo trên cao trong sảnh là bức phướn đen cùng cờ trắng như trong tang lễ, giữa phòng là linh vị, trước linh kê một tấm nệm quỳ, trên mặt lụa gấm đen tuyền có dấu vết mài mòn cho thấy Tạ phụ nhân thường quỳ trên đó.
Tạ Thiên đã qua đời mười bốn năm mà bà vẫn nặng tình như vậy, Lâm Nhữ cảm thấy bội phục không ngừng, nàng đốt nhang quỳ lạy thật cung kính mới cắm nhang vào lư.
Một thoáng do dự của nàng mà bà cũng đã nhìn thấu được, quả là người nhạy bén.
Lâm Nhữ thầm khen ngợi, hành lễ với bà, áy náy nói:
Không biết hôm nay là ngày giỗ của Tạ lão gia, đã trót mạo muội, Nhữ xin cùng mẫu thân cáo từ, ngày khác quay lại viếng thăm phu nhân.


Cũng đã mười bốn năm rồi, không cần phải thế.
Tạ phu nhân bật cười, rủ chân mày, đáy mắt lạnh lẽo.
Chẳng lẽ nhà họ Tạ không có người hỗ trợ nào?
Lâm Nhữ há miệng, muốn đưa tiền tài và vật tiếp tế nhưng lại sợ tổn hại đến mặt mũi của Tạ phu nhân nên do dự.

Chỗ của quả phụ ta không có lụa là lẫn trang sức đẹp, chỉ có vải bố thô kệch vì hôm nay là ngày giỗ của phu quân đã mất.
Tạ phu nhân khẽ nói.
Cổng chính nhà họ Tạ cũng có hai con sư tử đá uy mãnh như những thế gia vọng tộc khác ở thành Nhuận Châu, kiểu nhà có cửa chính rất lớn, hùng vĩ khí phách mà lại cực kỳ trang nghiêm, nóc nhà cong lợp ngói ống khiến hai bên sườn chạy dọc như hình con lươn bò, khung cửa bên trên sơn màu đỏ chót, cách mười mấy bước còn có một cánh cửa nhỏ theo lối cửa xây áp vào tường viện, cho cả ngựa xe ra vào.
Lúc trước là gia tộc vinh hiển có cuộc sống xa hoa (1), vô số nô bộc hầu hạ, khách khứa nhiều như mây, nay đóng chặt cửa, cả cửa hông cũng không mở, mấy chỗ lồi lõm trên cửa lớn là do mấy năm trước Hà Dư cùng đám công tử nhà giàu gây chuyện kiếm cớ đập phá mà ra.
(1) 玉堂金马: Ngọc đường là dinh thự của các quan lại thời Hán, Kim mã là chỗ các bậc học sĩ chờ chiếu chỉ của vua thời Hán. Ý nói đến cuộc sống xa hoa sang trọng của các gia tộc vinh hiển.

Con trai cưng của mẫu thân ư?
Tạ phu nhân lẩm bẩm, lệ châu chảy xuống từ khóe mắt yêu kiều.
Lâm Nhữ ngây người, không biết mình đã chạm vào chỗ đau lòng của Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân rủ mi, lúc ngẩng đầu lên đã cất đi sự đau lòng, khẽ cười nói:
Muội muội ngồi chờ ở đây, tỷ mang Nhữ lang đi một lát sẽ về ngay.

Phương Khương thị ở trong xe ngựa nghe tiếng nói chuyện, bà xuống xe, Tạ phu nhân nghênh đón, hốc mắt đỏ bừng, buồn bã nói:
Từ khi phu quân mất, cửa nẻo chỉ có chim chóc ghé, muội muội chịu đến khiến lòng tỷ vui thay.


Muội luôn ngưỡng mộ phu nhân, nhưng thấy không tiện làm phiền, nếu sớm biết như vậy trước kia đã thường lui đến.
Phương Khương thị cũng đỏ hốc mắt.
Hai người tay trong tay vào trong, trên đường huyên thuyên không dứt.
Phương Khương thị chau mày ngẫm nghĩ thật cẩn thận, mừng rỡ nói:
Vẫn là con suy nghĩ chu đáo, chi bằng cứ tặng mấy món đó đi, mấy thứ con mang về nhà mình đều là đồ cổ thú vị và mới lạ, chớ nói Phong nương mà cả mẫu thân cũng rất ưng, con gái nhà họ Tạ tuổi cũng xấp xỉ mấy đứa nên hẳn sẽ thích.

Hai mẫu tử ra cửa, Phương Khương thị ngồi xe ngựa, Lâm Nhữ cưỡi ngựa, lúc trước Tạ phu nhân đến thăm đều không mang theo nô tỳ, nên Phương Khương thị cũng không dẫn Ngân Hạnh và Thúy Kiều theo.
Họ Tạ ở phía nam của thành, đã từng là gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu, phủ đệ của họ Tạ không thua kém gì với phủ họ Phương, cả phố Nhai Thạch đều là địa giới của họ Tạ, trước phố cũng có cổng ngoài giống như họ Phương vậy, nay chỉ có bốn tảng đá trụ lớn.
Lúc ra khỏi phòng, nhìn thấy trên tường phía đông có treo một bức bích họa, Lâm Nhữ liền dừng chân.

Đấy là phu quân đã mất.
Tạ phu nhân nhỏ giọng nói.
Tạ Thiên là người đẹp nhất thành Nhuận Châu, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là một bức bích họa đã khiến cho người khác phải sáng mắt, quên đi cõi trần tục này. Cái đẹp này rất khó để nói rõ, giống như ngọc trắng thượng đẳng trơn mượt nhẵn nhụi, lại giống như mai đỏ trong tuyết giá, là một chấm đỏ tươi tuyệt đẹp giữa một vùng trắng xóa, hay như phượng hoàng bay lượn chín tầng trời vô cùng cao quý hoa lệ. Không cần mở miệng mà cười, không nói lời nào cũng khiến kẻ khác mê mẩn, ẩn chứa sự sinh động, là người đẹp nhất trên thế gian.
Con ngươi của Tạ phu nhân lóe lên, nhìn Phương Khương thị, nói sâu xa:
Đúng là người có nhân phẩm cao thượng hơn đời, phong thái lanh lợi, miệng lưỡi nhạy bén, lễ nghi chu toàn, muội muội có được người con trai như vậy, đời này không còn tiếc nuối gì nữa.

Phương Khương thị đắc ý cười nói:
Nhữ lang từ nhỏ đã giỏi giang, lúc phu quân của muội còn sống cũng thường khen…
Bà chợt dừng lời, Phương Đức Thanh thường khen nếu Nhữ nương là con trai thì tốt rồi, không thể nói ra được nên bà đành cười ngượng ngùng.

Con trai cưng của mẫu thân, dù cho có ngốc như heo, thì trong mắt vẫn giỏi giang vô vàn.
Lâm Nhữ cười nói giải vây cho Phương Khương thị.
Năm ấy Lâm Nhữ nghe qua chuyện này, trong lòng cũng oán Hà Dư, nay chính mắt nhìn thấy dấu vết lưu lại việc y bắt nạt quả phụ yếu ớt, nàng đồng cảm cho Tạ phu nhân ngày ấy không có chỗ dựa nên càng thêm tức giận cực kì.
Người đánh xe tiến lên gõ cửa, hồi lâu sau không có tiếng người đáp lại.
Lâm Nhữ đến gần, qua chấn song nhìn vào trong, bên trong có ván đệm xem ra có người canh cửa, chắc là chỉ trực đêm nên ban ngày không ở đây, hoặc là tránh đi chỗ khác rồi.
Mấy năm trước có một đám con nhà giàu cưỡi ngựa qua đây, một tên không kịp ghìm cương nên chạm phải tảng đá trụ mà té xuống ngựa gãy chân, tự mình làm sai mà lại trách cứ họ Tạ, một đám đập tảng đá trụ, đập cả cửa nhà, còn đến trước cửa nhà kêu la đòi Tạ phu nhân bồi thường.
Tạ phu nhân là quả phụ, trong nhà không có đàn ông làm chỗ dựa, người trong tộc vì chuyện bà không nhận con trai thừa tự mà không lui tới cùng bà, cũng không làm chỗ dựa cho bà, cho nên bà khá chật vật, sau đó là do Phương Đức Thanh biết chuyện, bởi vì kẻ đứng đầu đám ăn chơi nhà giàu này là Hà Dư nên trách phạt y một phen, lại thuyết phục nhà của đám nhà giàu kia mới bưng bít được mọi chuyện.
Sau chuyện này Phương Đức Thanh vô cùng áy náy, muốn bỏ tiền ra xây lại cổng phố Nhai Thạch lẫn cửa nhà họ Tạ nhưng Tạ phu nhân lại không đồng ý, nói lời cự tuyệt chắc chắn nên Phương Đức Thanh chỉ có thể từ bỏ.
Lâm Nhữ nhìn chăm chú, ánh mắt nheo lại soi xét.

Phu quân của ta đẹp lắm ư?
Tạ phu nhân nói sâu xa.
Lâm Nhữ gật đầu, xuất thần nói:
Rất đẹp.
Mắt nàng híp lại, cau mày gắng nghĩ:
Lúc Tạ lão gia qua đời thì vãn bối mới ba tuổi, cho dù có gặp qua hẳn đã quên, sao lại thấy quen mắt vô cùng nhỉ?

Không có tiếng ai đáp lại, nếu chỉ là thăm hỏi bình thường thì Lâm Nhữ đã khuyên Phương Khương thị về, nhưng hôm nay đến vì có chuyện quan trọng nên nghĩ một lát lại gõ cánh cửa áp tường.
Đã sớm chuẩn bị tâm tư trở về, không ngờ lại có tiếng người đáp.
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng sắc bén của Tạ phụ nhân.

Quen mắt? Phải chăng cháu đã nhìn thấy người có bộ dạng giống phu quân của ta?
Tạ phụ nhân bỗng nhiên biến sắc mặt, nắm lấy cánh tay của Lâm Nhữ, dùng lực lớn như muốn bóp nát cánh tay nàng, đôi mắt bà mở to, sáng dị thường.

Gặp qua ư? Lâm Nhữ nghĩ thật cẩn thận, rồi lắc đầu.

Tạ phu nhân buông nàng ra, ánh mắt tối sầm, mỉm cười buồn bã, tinh thần trông hơi bất thường.

Lâm Nhữ có phần kinh ngạc mà hỏi:
Phải chăng phu nhân muốn tìm ai đó?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan.