• 16

Chương 1: Xuyên Lên Thuyền Tặc




Anh trai, làm ơn xuất trình giấy tờ!


Đồng chí, đồng chí làm tôi cảm động quá. Nửa đêm mưa tầm tã thế này mà đồng chí vẫn chịu khó canh gác giấc ngủ bình an cho nhân dân.


Anh trai, làm ơn xuất trình giấy tờ!


Đồng chí cho tôi xin bức hình đồng chí đang tác nghiệp để tôi về up lên facebook, cho bạn bè, cho nhân dân thấy được hình ảnh đẹp của người chiến sĩ công an nhân dân đang ngày đêm cống hiến vì bình yên của xã hội.


Anh trai, giấy tờ của anh đâu? Không có thì mời anh cho xe về đồn.


Đồng chí, tôi là người lương thiện. Suốt mười hai năm học phổ thông, năm nào tôi cũng đạt hạnh kiểm tốt. Ngày thường tôi lấy việc giúp người làm niềm vui. Nửa đêm về sáng, bất kể mưa gió bão bùng, bất kể địa điểm xa mấy, cứ khi nào có người gọi điện tới là tôi sẵn sàng nhảy lên xe tới tận nơi thỏa mãn nhu cầu của họ.


Anh trai, tôi nhắc lại lần cuối, giấy tờ xe, bằng lái, bảo hiểm, chứng minh thư của anh đâu?


Đồng chí, đây là địa chỉ cửa hàng phục vụ ăn đêm online của chúng tôi. Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, chúng tôi cũng sẵn sàng phục vụ. Riêng với các đồng chí, chúng tôi sẽ giảm giá 10% trên mỗi hóa đơn tổng từ 100k trở lên.

Mẩu đối thoại quen thuộc trên diễn ra ở một ngã tư đường, lúc 2 giờ 30 sáng một đêm mưa gió đầu tháng Tư, dưới ngọn đèn đường lung linh huyền ảo. Đêm đã khuya, nhà bốn bên tám hướng đều đóng cửa, chỉ còn lại những biển hàng nhấp nháy như con mắt gợi tình của mấy cô gái…

Ôi đệt. Giờ này làm chó gì có tâm tình suy nghĩ vẩn vơ. Đêm hôm hộc mặt gần bẩy cây số, giao mấy cái bánh mì trị giá 100k, cuối cùng bị
thịt luộc
mất nửa chai. Xin bã bọt mép mà thằng Pikachu đứng chốt kiên quyết không bớt một xu. Đúng là xã hội càng ngày càng thiếu thốn tình người.

Nhấp nhổm trên con cub tuổi đời còn hơn cả tuổi mình, Kỳ Phong, 20 tuổi, vừa đi vừa trách trời chửi người, oán hận xã hội bạc bẽo, lão chủ quán bất công. Hôm nay buổi sáng rơi mất ví, trưa lão chủ báo chậm lương, đêm mưa bay gió lạnh trên giường ngồi ôm máy tính lên net luyện tu chân thì nhận được đơn hàng, lại phải nhảy lên xe hùng hục như chó lao ra ngoài đường vì sinh kế.
Mà cái sinh kế này không ổn.
Hắn bây giờ đã 20. Không học vấn. Không nghề nghiệp ổn định. Bố mẹ mất trong một vụ tai nạn khi hắn sắp tốt nghiệp lớp 12, từ đó hắn sống một mình. Vốn thù ghét Bộ Giáo Dục, hắn từ chối học tiếp lên đại học. Tính thích ăn ngon, lại bị mấy tiểu thuyết mạng ẩm thực đầu độc, sau hai năm ngồi không ăn bám trù tính chuyện tương lai, hắn bám theo một đầu bếp vốn từng là bếp trưởng trong nhà hàng khách sạn 3 sao học nghề.
Sư phụ của hắn là một lão đầu bếp tính tình gàn bướng, thích làm theo ý mình, hứng lên rượu vào thường đậu đen rau muống, pk cả quản lý lẫn khách hàng. Nhân ngày đẹp trời khách sạn cơ cấu lại nhân sự, quản lý cũ rơi đài, thằng quản lý mới lên thay thực hiện đúng quy trình
Vua nào triều thần nấy
, lót tay lá chuối tống lão ra đường. Giận người bạc bẽo, trách mình quá thiện lương không lường lòng người sâu cạn, lão đầu bếp xoay ra tự mở cửa hàng, mong muốn tự làm chủ vận mệnh của mình. Tuy tay nghề cao nhưng lão đầu bếp nhân phẩm rất có vấn đề, thế nên cửa hàng dưới sự lãnh đạo của lão phát triển theo xu hướng phú quý thụt lùi, thoi thóp vất vưởng mấy năm, gần đây xoay ra có điều hấp hối.
Lão đầu bếp không con, vợ sau khi càn quét hết tiền vàng tiết kiệm dưỡng già cũng quất ngựa theo trai trẻ, bỏ lại lão bơ vơ không người bầu bạn, chỉ biết đều đặn mỗi cuối tháng lên mạng gia nhập Thiên địa hội xin pass, vung tay quá trán
ngàn vàng đổi một trận cười
.
Lúc đầu bái sư học nghệ, lão làm Kỳ Phong có cảm tưởng gặp cao nhân thất thế không gặp thời, sau dần, mỗi ngày trước khi đi ngủ, lúc thức dậy, trước mỗi bữa ăn, hắn đều trong nội tâm cầu khẩn lão đầu bếp đánh bạc bị công an bắt, ra đường tìm gái bị xe đâm hay bị kết án nhầm giam cho mười năm tám tháng. Lão đầu bếp thường nói coi hắn như con (ở), mà vì coi như con nên hắn thường bị lão cậy già lên mặt dạy dỗ, xén lương bớt thưởng, khi hắn tính đường phản kháng thì lão đầu bếp lệ rơi đầy mặt trách móc hắn bạc tình, không nhớ ơn lão bao ở (như lợn) bao ăn (như gà). Vốn tính thiện lương, thêm bán cầu não trái phải cấu tạo kiểu cá vàng nên hắn tặc lưỡi cho qua sau khi nghe đủ lời thề non hẹn biển của lão già lừa đảo.
Nhưng bây giờ không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Hắn đã 20 tuổi. Hắn muốn khởi nghiệp. Hắn muốn một tay dựng lên đế chế ẩm thực huy hoàng. Hắn muốn trở thành tỉ phú. Hắn muốn mỗi lời hắn nói ra là chân lý, mà mỗi khi nghe có hàng vạn người hò reo như phát rồ. Hắn muốn mỗi cái vung tay hất chân là cả đám chân dài diva siêu mẫu quỳ xuống nịnh hót ôm chân. Hắn muốn…
Hắn muốn rất nhiều. Nhưng mà muộn rồi.
Một cái Audi bất chấp đèn tín hiệu, càn quét cột đèn gốc cây, nhảy lên vỉa hè, băng qua ngã tư phăm phăm lao tới. Hắn thấy rõ một cô em xinh đẹp nhắm mắt đang gào loạn sau tay lái.

Con mẹ nó, nhắm mắt lái xe? Bán xăng cho phụ nữ đúng là tội ác mà.

Đấy là tất cả những gì hắn nghĩ được trong giờ phút cuối cùng. Rồi hắn cảm thấy cả người nhẹ bẫng. Mắt tối sầm.



Cảm giác lạnh lẽo làm hắn sực tỉnh. Cả người trôi nổi, dập dềnh như trên sóng. Nước tràn vào mũi, vào miệng làm hắn ngạt thở. Hắn khua khoắng loạn chân tay, cố mở mắt nhìn. Bao quanh hắn toàn nước, dưới chân là một khoảng không đen ngòm. Cố trấn tĩnh, hắn nhìn lên. Phía trên đầu hắn không xa lắm lấp loáng ánh mặt trời, bóng đen của những vật gì không nhìn rõ lắm trôi nổi. Phổi đau nhức, đầu óc như mụ mị đi, hắn vội đạp mạnh chân, khua tay lướt lên trên.
Hắn nằm ngửa trên nước, nhắm mắt, há hốc mồm tham lam hít từng hơi không khí. Con mẹ nó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Hắn liếm môi. Vị mặn mặn trong miệng làm hắn đâm nghi ngờ, đưa tay lên môi quệt nhẹ. Không phải máu. Đây là nước biển. Là biển?
Hắn giật mình đảo người nhìn quanh. Xung quanh hắn mênh mông nước. A, còn nữa. Rải rác xung quanh là những mảnh ván gỗ trôi nổi. Một cái thùng ngang qua. Một con lợn. Không sai, một con lợn trắng hồng nhỏ nhắn đang bì bõm lướt qua trước mặt.

Cái củ cải gì thế này?

Hắn ngước mắt nhìn xa hơn. Sừng sững cắt ngang đường chân trời, một con thuyền buồn lớn đang ngùn ngụt cháy. Tiếng hò hét, tiếng súng nổ chợt bùng lên trong tai.

Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ ta…ta là loại kia xuyên qua trong truyền thuyết?

Kỳ Phong lệ rơi đầy mặt. Đại nạn không chết tất có phúc báo. Sư phụ à, không có con ở bên, sư phụ đi chơi gái cần cẩn thận kẻo bị lừa, đi đánh bạc nhớ xem ngày chọn giờ kẻo công an bắt. Ở thế giới xa lạ này, con hứa sẽ biết tự chăm sóc mình, sẽ nỗ lực cố gắng biến giấc mộng tiền bạc như mây gái theo thành bầy của thầy trò ta thành hiện thực.
Bập bềnh trên biển, lòng đầy cảm khái, hắn bỗng thấy trước mắt lù lù một con thuyền nhỏ phăm phăm lao tới. Đầu mũi thuyền, một cô gái mặt bầu da nâu ngực nở, miếng băng bịt mắt hình tròn che kín một bên mắt, tay gươm tay súng đang lớn tiếng kêu gào.
« Con mẹ nó. Cái tình huống này sao quá quen. Phải kiến nghị con tác động não hơn mới được. »
Rồi hắn thấy đầu bị đụng mạnh, cả người chìm xuống biển.



« Thuyền trưởng. Hắn tỉnh ».
Kỳ Phong lờ đờ mở mắt. Đầu đau như búa bổ. Trước mắt hắn, một gương mặt lợn trắng hồng, con mắt to tròn ngây thơ đang nhìn.
« Sư phụ. Cái thế giới này thật kì diệu. Đến lợn cũng tu luyện thành tinh biết nói tiếng người ! »
« Lợn nói tiếng người ? Không phải hắn đập đầu vào thuyền rơi mất não rồi chứ ? »
« Thuyền trưởng, người ta không thể sống mà không có não. Đây là thưởng thức căn bản. »
« Mẹ nó. Ta là thuyền trưởng hay ngươi là thuyền trưởng, Apple ? »
« Dĩ nhiên ngài là thuyền trưởng. »
« Ta nói hắn rơi mất não nghĩa là hắn rơi mất não. »
« Cái củ cải gì thế này ? » Kỳ Phong gượng dậy nhìn ra. Trước mặt hắn, người đàn ông được gọi là Apple cao to đen đúa, khoác trên người bộ quần áo vải thô màu sắc không biết tên, đang cười cười khúm núm trước một cô gái nhỏ nhắn ôm con lợn trên tay.
« Khoan đã. Đây không phải con bé đâm xe, à quên, đâm thuyền vào mình ? » Kỳ Phong hoang mang, đưa tay gãi đầu theo thói quen mỗi khi cần huy động đại não. Một cơn đau nhói trên đầu truyền xuống khiến hắn nhảy dựng, hét lên. Hai người trước mặt tạm dừng cãi cọ, nhìn sang hắn.
Kỳ Phong gượng cười : « Haha. Chào hai vị. Xin hỏi ta đang ở đâu ? »
Cô gái ném con lợn cho người đàn ông cao to bên cạnh, rồi móc ra miếng băng bịt mắt, che một bên mắt lại, ra vẻ nghiêm trọng : « Từ giờ trở đi ngươi là của ta !»
Kỳ Phong ngẩn người : « Ối đệt ! Câu thoại rõ là quen thuộc ! »
Apple : « Thuyền trưởng, cái này không hợp lý lắm đâu. Lỡ hắn là gián điệp ? »
Cô gái : « Ngươi nói phải. Tống hắn xuống hầm tàu để Banana chiêu đãi hắn. »
Apple : « Nhưng lỡ hắn là người vô can thì sao ? »
Cô gái : « Thì đem hắn thế chỗ Orange chăm sóc Meat cho ta. Thằng Orange thật vô dụng. Đụng trận cái đã lăn quay ra. »
Apple : « Nhưng lỡ hắn là gián điệp thì sao ? »
« … » Kỳ Phong thật choáng con mẹ nó váng. Thằng cốt đột trước mặt tên Quả Táo, còn có một thằng vừa lăn quay gọi Quả Cam, rồi một thằng tên Quả Chuối, có khi nào trên thuyền sẽ có thêm người tên Quả Xoài, Quả Bưởi, Ổi Đào, Chanh Dây… Hắn không rõ hắn rơi mất não, hay thực sự hai kẻ kì hoa trước mặt đại não có vấn đề? Mà khoan, thật ra có thể hắn nghĩ hơi xa, vì cô gái trước mặt vừa nhắc đến một người tên là Thịt.
Nhắc đến
Thịt
, hắn mân mê miệng, nhìn sang cô em trước mặt với thân hình rắn rỏi săn chắc, bộ ngực cao vút, làn da nâu, chân dài, đôi mắt… Haiz, nếu cô ta không đeo miếng băng bịt một bên mắt thì thật là tốt. Nó làm cho hắn nghĩ tới hình tượng kinh điển mắt Gấu Mèo trong truyền thuyết. Có lẽ cô em trước mặt này tên là Bưởi đi. Trong đầu hắn vẩn vơ nghĩ tới Thủy top, Elly Trần, Bà Tưng.
Đang miên man đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp, hắn bỗng giật mình vì Apple và cô bé thuyền trưởng xuất hiện trước mặt.
Apple:
Ngươi tên là gì?

Kỳ Phong : « Ta tên Kỳ Phong. Kỳ là cờ, Phong nghĩa là ngọn gió. Tên của ta nghĩa là ngọn cờ kiêu hãnh tung bay trong gió. »
Cô em thuyền trưởng ngực bự khẽ nhíu mày nhìn hắn, rồi khoát tay : « Thật phiền phức. Từ nay ngươi gọi là Lemon đi. »
Apple : « Nhưng thưa thuyền trưởng, chúng ta đã có một thằng đầu bếp tên Lemon rồi. »
« Thế Watermelon thì sao ? Ta thích ăn Dưa hấu. »
« Không được. Đó là tên của hoa tiêu . »
« Còn Peach ? Berry ? »
« Không được. »
« Xin lỗi » - Kỳ Phong rụt rè – « Tên của cô có phải Cherry không ? »
Thuyền trưởng : « Ngươi nói vớ vẩn gì thế ? Tên ta là Mary. »
Kỳ Phong « … »
Bỗng thân thuyền chấn động mạnh hất văng hắn xuống sàn tàu. Mary lảo đảo bám vào Apple, mặt biến sắc.
Một thủy thủ chạy vào, hớt hải : « Thuyền trưởng. Quái vật. Có quái vật ! »
Mary cùng Apple vội vã rời phòng. Kỳ Phong lồm cồm bò dậy, túm quần chạy theo.
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mỹ Thực Phiêu Lưu Ký.