Chuyện thứ ba: Vận tốc năm centimet trên giây [1]
-
Năm Centimet Trên Giây
- Shinkai Makoto
- 1197 chữ
- 2020-05-09 08:06:28
Số từ: 1185
Dịch giả: Hoàng Vân
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
1
Đêm hôm đó, cô nằm mơ.
Giấc mơ về những ngày xa xưa. Khi ấy cô và anh đều còn nhỏ. Một đêm tĩnh lặng, tuyết rơi âm thầm, đồng ruộng mênh mông trắng xóa. Xa xa, ngọn đèn yếu ớt từ mấy căn nhà gỗ không đủ thắp sáng con đường khuya tuyết phủ hằn in dấu chân hai người.
Cây anh đào cổ thụ đứng chơ vơ giữa cánh đồng tuyết. Thân cây lớn, với màu đen đặc quánh hơn cả thứ màu tối của đêm, làm người ta liên tưởng đến một cái hốc sâu hoắm vừa nứt ra trong vũ trụ. Hai người đứng trước cây anh đào cổ thụ, mắt ngắm tơi bời tuyết rơi qua những cành cây khô cong đan nhau trong bóng đêm, lòng miên man suy nghĩ về tương lai của họ.
Đứng cạnh cô là người con trai cô hằng yêu mến, là người đã luôn ở bên tiếp thêm sức mạnh cho cô. Nhưng giờ đây cô đã sẵn sàng đối mặt với thực tế, người con trai đó sắp phải đến một nơi rất xa. Mấy tuần trước, anh viết thư cho cô kể về việc chuyển trường. Cô đã âm thầm nghiền ngẫm, hết lần này đến lần khác, về ý nghĩa của thông báo đó. Nhưng…
Nhưng… Cứ nghĩ đến việc sắp phải chia xa bờ vai mình đang tựa vào, sắp đánh mất hơi ấm dịu dàng toát ra từ anh, cảm giác cô đơn, sợ hãi lại bao vây cô, tưởng đâu đang nhìn xuống một vực sâu không thấy đáy.
Đáng ra, đây là cảm xúc từ thời xa xưa, là điều đã ngủ yên trong quá khứ, nhưng cô vẫn bắt gặp nó trong giấc mơ, với sự vẹn nguyên như mới xảy ra ngày hôm qua và vẫn hiện hữu, ngay ở đây.
Cô thầm ước, giá những bông tuyết hóa thành cánh hoa anh đào, giá bây giờ là mùa xuân. Chúng ta sẽ cùng đi qua mùa đông lạnh lẽo để chào đón mùa xuân ấm áp. Chúng ta sẽ sống chung trong một thành phố, sẽ đi về cùng nhau mỗi ngày để ngắm hoa rơi cho thỏa thích. Giá như bây giờ có thể quay về ngày ấy…
Tối đó, anh đọc sách trong căn phòng nhỏ của mình.
Sắp bước sang thời khắc của ngày mới nhưng anh nằm trằn trọc không ngủ được, đành với tay lấy một cuốn sách, rồi vừa uống bia vừa đọc sách.
Buổi tối lạnh và yên tĩnh. Thay vì bật nhạc, anh mở ti vi. Là một bộ phim Âu Mỹ phát sóng buổi đêm, anh vặn nhỏ âm lượng. Rèm cửa sổ mở hé một cửa nên anh có thể nhìn ra bên ngoài. Tuyết rơi liên miên, màu trắng hòa cùng vô số ánh đèn vẫn thắp sáng trong thành phố. Tuyết bắt đầu rơi từ lúc xế trưa, thỉnh thoảng có mưa, rồi lại tuyết, rồi lại mưa. Nhưng khi trời tối hẳn, tuyết rơi dày và nặng hạt. Lúc này mới thực sự được gọi là
tuyết
.
Thấy mình không thể tập trung đọc sách, anh bèn tắt ti vi. Yên tĩnh tuyệt đối. Chuyến tàu cuối cùng trong ngày cũng đã ngừng chạy nên không còn bất cứ một âm thanh nào xung quanh, kể cả tiếng gió thổi. Thậm chí anh có thể nghe được tiếng tuyết rơi bên ngoài, khi từng bông tuyết chạm vào bức tường tạo nên những âm thanh nhẹ như hơi thở.
Bất chợt, một thứ gì đó ấm áp dịu dàng bị bao kín đã lâu bỗng thình lình sống dậy. Trong lúc lục tìm căn nguyên cho cảm giác kì lạ này, anh sực nhớ đến cây anh đào của một mùa đông xa ngái.
Từ dạo đó, đã bao nhiêu năm trôi qua? Cuối năm lớp Bảy, nghĩa là gần mười lăm năm rồi nhỉ?
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, anh buông một tiếng thở dài, gấp cuốn sách lại. Uống cạn lon bia đang mở.
Cách đây ba tuần, anh xin nghỉ việc ở công ty anh đã làm được năm năm, hiện tại vẫn chưa tìm được việc mới nên mỗi ngày cứ trôi qua bình lặng như thế. Có thể nói, đây là khoảng thời gian anh thấy tâm hồn thư thái nhất sau bao nhiêu năm tháng chỉ biết cặm cụi với công việc.
Suy cho cùng, tại sao mình phải làm thế?
Anh tự vấn rồi quyết định rời bàn sưởi kotatsu[1], lấy áo khoác (bộ vest đen vẫn treo bên cạnh từ ngày anh nghỉ việc đến giờ), đi ủng, cầm theo chiếc ô bóng kính đi ra ngoài. Từ nhà đến cửa hàng tiện lợi mất khoảng năm phút đi bộ. Anh vừa đi vừa nghe tiếng tuyết rơi lộp bộp khi chạm vào ô.
[1] Bàn sưởi đặc biệt của Nhật Bản, gồm 1 khung bàn gỗ thấp (vuông hoặc chữ nhật), 1 thiết bị sưởi đặt ở giữa khung gỗ này, 1 tấm chăn dày và một mặt bàn dùng để đặt lên chăn và gắn cố định với phần khung gỗ phía dưới. Mùa hè có thể tháo chăn và thiết bị sưởi để thành bàn ngồi bệt bình thường.
Chọn được sữa và rau rồi, anh dừng lại trước quầy tạp chí. Mất vài giây lưỡng lự, anh mới cầm cuốn Nguyệt san Khoa học lên, lật giở từng trang. Đây là cuốn tạp chí anh say mê đọc hồi cấp III nhưng phải mấy năm rồi mới lại cầm nó trên tay. Một loạt bài viết về tình hình băng tan ở Nam Cực, lực hấp dẫn giữa các thiên hà, nguyên tố mới phát hiện, và một bài về tác dụng của hạt nano với môi trường tự nhiên. Anh chỉ xem lướt qua nhưng cũng đủ đánh thức cảm giác ngạc nhiên thích thú của mình trước thế giới bí ẩn luôn đòi hỏi sự khám phá và tâm lí ưa mạo hiểm của con người.
Thật kì lạ, anh ngỡ như mình đã từng trải qua cái cảm giác này ở đâu đó trong quá khứ. Anh hít một hơi thật sâu. Cả giai điệu này, nghe cũng rất quen.
Một bản nhạc cũ – có từ thời anh học cấp II – vang lên trong cửa hàng. Vừa lắng nghe giai điệu thân thương đó, vừa cố nắm bắt những thông tin về thế giới trong cuốn tạp chí khoa học. Bao xúc cảm anh tưởng mình lãng quên từ lâu, một lần nữa sống lại trong anh. Bản nhạc đã hết từ lâu nhưng anh vẫn nghe tim mình bồi hồi, mơn man như những con sóng nhỏ vỗ trong lồng ngực.
Rời khỏi cửa hàng, lòng anh vẫn bâng khuâng ấm áp. Một cảm giác đã rời bỏ anh từ lâu lắm rồi đang len lén trở lại.
Ngước nhìn bạt ngàn hoa tuyết rơi xuống từ trời đêm, anh thầm nghĩ, cuối cùng, mùa anh đào đã đến.