Hồi 12: Ngọc Hoàng tha tội Huê Quang; Từ đây Huê Quang có vợ.
-
Nam Du Huê Quang
- Khuyết Danh
- 1724 chữ
- 2020-05-09 04:01:55
Số từ: 1711
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Khi thiên sứ đến núi Ly lâu vào động, Huê Quang tiếp thiên sứ rất là lễ phép. Thiên sứ trao chiếu chỉ cho Huê Quang xem. Huê Quang hết lòng mừng rỡ, được Ngọc Hoàng tha tội. Huê Quang cùng bàn luận với ba thần rằng:
Nay việc giặc giã đã đặng bình yên rồi, ta chỉ vì buồn bã, tìm mẹ chưa ra. Vậy thì ta phiền cùng ba vị ở động coi chừng, để cho ta tìm nơi kiếm mẹ tôi, mà ngặt vì tam giác mất rồi, làm sao tìm cho đặng mẹ!„. Thiên lý Nhãn suy nghĩ rằng:
Thưa đại vương, bây giờ có một kế này, hiện nay bên núi Phụng hoàng động của Ngọc Hườn Thánh mẫu có một cái tháp báu bằng vàng, rất thần thông huyền bí. Vậy thì Đại vương dùng mưu lấy cho đặng tháp ấy mà nấu hườn lại, ắt được tam giác như xưa„. Huê Quang nhớ lại rất mừng mà rằng:
Được, thế thì ta phải giả Thiên sứ đến mượn tháp ấy giả đem về cho Ngọc Đế, thì bà Ngọc Hườn ắt cho„. Dứt lời Huê Quang liền đi, đến núi Phụng hoàng giả thiên sứ vào động mượn tháp báu của Ngọc Hườn. Ngọc Hườn tháp trao cho thiên sứ mà căn dặn rằng:
Vì núi này yêu ma nhiều lắm. Như Thiên sứ về tâu lại Ngọc Hoàng, ngài dùng rồi mau hồi lại cho rôi, đặng tôi giữ yêu mới đặng„. Thiên sứ xin vâng lời, từ tạ lui ra. Ấy là Huê Quang đã ăn cắp được tháp, bay về động, vui mừng chi xiết. Bèn hóa lửa nấu tháp thành ra Tam giác kim chuyên, liệng lên y như báu cũ. Huê Quang đắc chí còn cái mừng nào hơn.
Nói qua Ngọc Hườn Thánh mẫu, có một người con trai là thái tử Thành Sơn, cùng một nàng là công chúa Thiết Phiến. Khi Huê Quang giả thiên sứ tới động, công chú đứng sau bình phong lấy làm nghi lắm. Chừng Thiên sứ về rồi, chạy theo ngó chừng không thấy về trời. Mới vào thưa cho mẹ hay rằng:
Thiên sứ mượn tháp sao không chiếu, ắt là yêu quái giả mượn chăng?„. Ngọc Hườn rằng:
Lẽ nào yêu quỉ dám bưng cái tháp ấy, song ta cũng hồ nghi„. Liền sai Thành Sơn ra đứng ngó. Quả không có đem về trời. Ngọc Hườn Thánh mẫu cả kinh, liền sai Thành Sơn rằng:
Con hãy qua Nam hải hỏi thăm Quan Âm đạo sĩ, họa là người chỉ giùm cho, chớ về hỏi trên Thiên tào ắt là lậu chuyện chẳng dễ„. Thanh Sơn bay qua Nam hải hỏi thăm Quan Âm, mới hay bị Huê Quang ăn cắp. Thành Sơn về cho mẹ hay sự bí mật của Huê Quang như thế. Mẹ con lấy làm buồn bã. Công chúa Thiết Phiến phân rằng:
Mẹ và anh chớ lo, để mặc tình em qua núi Ly lâu lấy lại„. Ngọc Hườn Thánh mẫu nói rằng:
Con là phận gái, có tài gì cự địch cho lại Huê Quang, hầu lấy tháp báu lại. Huê Quang tài phép vô cùng„. Công chúa tâu rằng:
Thưa mẹ, con có cây quạt này, dẫu cho Huê Quang tài phép bực nào, tôi quạt cũng phải bay mất„. Ngọc Hườn Thánh mẫu nghe con nói hữu lý, bèn y lời cho đi, mà căn dặn mọi điều:
Con cần nên giữ thế, chứ Huê Quang không vừa đâu„. Công chúa cúi lạy xin vâng lời mẹ.
Rạng ngày công chúa kéo binh qua núi Ly lâu mà khiêu chiến. Huê Quang đương ngồi trong động, toan tính cùng ba tướng, tìm đường kiếm mẹ. Xảy nghe quân ó, bèn mở cửa động ra xem. Thiên Lý Nhãn thưa rằng:
Quả thiệt một nàng gái sắc đẹp lạ lùng, là công chúa Thiết Phiến con của Ngọc Hườn qua đây báo cừu vì mất tháp„. Huê Quang ra trận. Thiên Lý Nhãn cho hay rằng:
Công chúa Thiến Phiến có một cây quạt mầu nhiệm lắm. Quạt người bay bổng mấy rừng mây xanh, nếu rớt xuống thì chết ngay. Vậy thì Đại vương hãy coi chừng trước„. Huê Quang nghe vậy cũng lấy làm lo ngại. Đứng trước động trông ra, thấy một nàng gái nhan sắc tuyệt vời, biết là công chúa! Công chúa kêu Huê Quang mà mắng rằng:
Ớ này Huê Quang! Ngươi mau trả tháp lại cho mẹ ta, bằng cãi lời ắt khó!„. Huê Quang rằng:
Thiệt thì tôi đã nấu tháp thành ra Tam giác kim chuyên rồi, còn gì mà đòi hỏi„. Công chúa cả giận mắng rằng:
Ngươi hãy trả Tam giác cho ta„.
Huê Quang nói:
Đế một ít lâu rôi dùng tìm mẹ xong, sẽ trả cho„.
Công chúa nói:
Ngươi chớ gạt ta, nếu không trả, ta bắt ngươi bây giờ„. Huê Quang nhìn công chúa khen thầm trong bụng rằng:
Thật thưở giờ ta thường biết hàng ngàn tiên nữ, mà không có người nào nhan sắc tuyệt với như nàng này„. Chàng màng suy nghĩ, công chúa hươ đao chém tới. Huê Quang lẹ tay đưa thương ra đỡ. Cả hai đánh nhau có hơn vài mươi hiệp. Công chúa tá bại, Huê Quang đuổi theo. Chẳng dè công chúa lấy quạt sắt ra quạt một cái, đưa Huê Quang bay bổng trên không, hết hồn... công chúa quạt luôn ba cái, làm cho Huê Quang bay quá xa, không biết đến nơi nào mà kể. Song nhờ Huê Quang biết đằng vân, nên không rớt xuống đất đặng. Làm cho Huê Quang lúc bấy giờ ngơ ngẩn lấy làm lạ, cây quạt rất báu vô ngần vậy. Huê Quang sa xuống đất thấy sứ này đều lạ, non núi bụi bờ mù mịt. Huê Quang lấy làm buồn bã. Bỗng nghe có tiếng chuông trong núi. Huê Quang có dạ mừng thầm, lần vào đó hỏi thăm cùng kiếm cơm đỡ đói. Nghĩ rồi lắng tai nghe theo tiếng chuông mà đi. Đến nơi trông vào thấy một cái động của thầy tu. Đây là động của Phong Độc ở xứ Bắc cực. Khi Huê Quang bước vào, thầy tu bước ra tiếp rước rất là tử tế, mời ngồi xong xả, bèn hỏi rằng:
Chẳng hay người ở nơi nào, tới tôi có việc chi xin cho tôi biết„. Huê Quang bèn thuật rõ công việc mình cho Phong Độc nghe mà rằng:
Tôi tên là Huê Quang làm Nguyên soái trong cõi Trời, trị yêu tinh mà độ tuế. Nay vì mẹ của tôi bị Long Thoại bắt giấu mất, tôi nóng lòng đi kiếm, mà kiếm chưa ra. Rủi đâu gặp nhiều điều rắc rối hoài. Mới đây rồi vì lấy huỳnh kim tháp của Ngọc Hườn, cho nên công chúa dùng quạt báu, quạt tôi bay tới đây, cúi xin ngài cho tôi dùng một bữa cơm đỡ dạ„. Lão thầy nghe dứt chào rằng:
Tưởng ai kia, chứ Nguyên soái thì tôi sẵn lòng chờ đợi đây. Vậy thì nguyên soái dùng cùng tôi ít hột cơm khô„. Huê Quang trông thấy mấy hột cơm thì phát buồn, sức mình ăn biết mấy ngàn hột cho no. Nhưng đói quá nên ăn cho đỡ dạ. Nào hay ăn mới bốn hột đã no đầy cả bụng, chàng lơ láo. Thầy tu lại mời ăn. Huê Quang cáo thôi. Ăn xong, lão thầy nhắm Huê Quang rồi cười rằng:
Tội nghiệp Nguyên soái thì thôi, bị vợ quạt bay đà xa quá, mới tới lão đây„. Huê Quang nghe lão nói lạ, hỏi rằng:
Ngài nói điều chi tôi không rõ?„. Lão thầy nói rằng:
Thì ngài bị vợ ngài quạt„. Huê Quang đón hỏi:
Vợ tôi là ai mà thầy nói lạ thế?„ Lão đáp:
Thì công chúa Thiết Phiến chớ ai„. Huê Quang ngạc nhiên mà rằng:
Thầy nói lãng rồi đa. Công chúa với tôi là người thù, thầy đừng gọi vậy không nên„. Lão thầy cười rằng:
Số là nguyên soái chưa rõ, chứ công chúa có duyên nợ với Nguyên soái, số ở nơi tiền định rồi, lão đã biết rõ mấy kiếp. Vậy thì lão sẵn lòng cho Nguyên soái một hườn thuốc này. Nguyên soái về ngậm vào miệng, dẫu công chúa quạt mấy trăm cái cũng là vô hại. Rồi đó mới thành việc vợ chồng với nhau„. Huê Quang nghe nói rất mừng, lãnh thuốc, tạ ơn lão thầy chùa, bay về động cũ. Ba vị thần xúm nhau mừng rỡ. Huê Quang thuật chuyện gặp thầy tu cho thuốc lại bày chuyện lương duyên như thế. Huê Quang nói:
Thôi để ta ra trận thử xem„. Nói rồi mở cửa động, đến trại công chúa mà nài đánh. Công chúa phi bạch mã ra, thật là cực đẹp, kêu Huê Quang mà nói rằng:
Nhà ngươi bị ta quạt đà bay mất, ỷ mình có phép đằng vân, nên nay về đó; muốn ta quạt cho ít cái nữa hay sao, mà tới đó„. Huê Quang cười rằng:
Nào công chúa có quạt tôi bay đâu, ấy là tôi ngủ quên trong động chứ„. Công chúa nói:
Ngươi nói dối, giỏi thì ta quạt bây giờ„. Huê Quang cam đoan rằng:
Công chúa làm tờ với tôi đi, nếu công chúa quạt tôi bay, thì tôi theo hầu hạ, bằng quạt không được, công chúa phải làm vợ tôi, có chịu không?„. Công chúa vì thấy hôm qua quạt Huê Quang bay, nay chịu liền, song hứa lời là chắc, chứ không chịu làm giấy tờ chi hết. Đoạn Huê Quang đứng sững cho quạt! Công chúa lấy quạt, quạt một cái! Huê Quang đứng trơ trơ... Công chúa hết hồn, bèn quạt luôn mấy cái nữa cũng như không! Huê Quang la lớn rằng:
Rán quạt cho mát giùm tôi, kẻo nực quá!„. Công chúa thấy quạt mình không linh, thì quất ngựa giục chạy, Huê Quang đón lại cười rằng:
Công chúa là người có giá trị, có lẽ nào quên lời hứa hay sao?„ Công chúa thèn thùa, cúi mặt đành theo Huê Quang vào động...