• 1,916

Hồi 14: Huê Quang lại được miếu thờ; Lạc Thạch kiếm thế báo oán.


Số từ: 1789
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Nhắc lại hai người vợ của Lạc Thạch, nhờ có Huê Quang hóa mây đưa về xứ. Ôi! Về đến nơi, cha mẹ vô cùng mừng rỡ. Hỏi con duyên cớ bởi làm sao, mà đi biệt mất như thế? Huỳnh Bá Kiều bèn đọc hết nỗi bị yêu bắt cho cha mẹ nghe và nhờ Huê Quang Thiên vương cứu mạng, nên cầu xin cha mẹ lên cốt Huê Quang mà thờ, hầu trả chút ơn sâu. Cha mẹ rất vừa lòng, lập miếu mà thờ.
Còn Lạc Thạch khi bị Huê Quang đốt động rồi thì thù oán vô hồi, nhưng không dám làm gì Huê Quang hết. Ngày nọ tuốt qua nhà vợ là Huỳnh Bá Kiều xem thử có trốn về chăng. Quả nhiên gặp qua Bá Kiều bên nhà, mà lại có lập miếu thờ Huê Quang rất là long trọng. Lạc Thạch định mưu giả ra Huê Quang thừa đêm nọ vào phòng, ép liễu nài hoa cùng Bá Kiếu, ắt sao Huê Quang cũng mang tiếng xấu. Nghĩ vậy làm y theo kế tính. Đêm kia vừa lúa canh khuya, Bá Kiều còn thức trong phòng, xảy có tiếng kêu bảo mở cửa. Bá Kiều mở cửa, Huê Quang giả bước vào, miệng cười duyên, liếc mắt nhìn Bá Kiều rồi gật đầu. Bá Kiều quì lạy nói:
Chẳng hay đại nhân có việc chi đến phòng canh vắng!„ Huê Quang rằng:
Từ hôm ta cứu nàng tới nay, cớ sao trong lòng ta ao ước, làm sao cùng chung gối với nàng, dạ vàng mới phí cho; nên nay ta tới đây bảo nàng hãy vầy cuộc gió trăng cùng ta, rất là đáng mặt!„. Bá Kiều thưa rằng:
Ngài là bực cao thượng, còn tôi phận thấp hèn, có lẽ nào ngài dạy như vậy„. Lạc Thạch nói:
Không cần thấp hèn, hay là cao sang chi hết, miễn lòng thương là đủ. Vậy nàng có vừa lòng không, bằng cãi ta thì chớ trách„. Bá Kiều nghe càng sợ hãi, êm lòng chịu ngay. Lạc Thạch mặc tình trăng gió, trò chuyện suốt đêm. Trời vừa hừng sáng, Lạc Thạch căn dặn Bá Kiều, mai sẽ đến nữa; rồi đi mất mà ẩn hình. Rạng ngày, ch mẹ của Bá Kiều lấy làm hồ nghi vì đêm trong phòng con có tiếng to nhỏ. Bèn kêu Bá Kiều gạn hỏi, Bá Kiều phải khai ngay những điều của Huê Quang buộc gió trăng. Cha mẹ của Bá Kiều càng nghe càng giận, truyền đốt miếu cho rồi, thờ chi người vô lễ, đã là thần là thánh, ai mà dê như thế ấy. Bà mẹ Bá Kiều là người có trí độ xa nói rằng:
Có lẽ đâu Huê Quang lại đi làm điều tà vạy ấy, ắt có con yêu nào đó nữa chăng? Vậy nên đến miếu Huê Quang mà cầu cứu thử coi, chừng nào quả vậy sẽ hay chẳng muộn„. Ai nghe cũng cho như thế là phải. Cha mẹ Bá Kiều y lời, đến miếu Huê Quang khẩn vái. Đương lúc Huê Quang ở động, xảy Thuận Phong Nhĩ mách bảo cùng Huê Quang các điều như thế. Huê Quang liền bay sang qua đó, đứng sựng trên mây, kêu ông bà hỏi rằng:
Ông bà vái ta điều chi đó?„. Ông bà đều thuật rõ chuyện lạ kỳ như thế ấy. Huê Quang hạ xuống đi ngay vào miếu, kêu Bá Kiều hỏi rõ mọi việc. Rồi dặn Bá Kiều rằng:
Vậy thì đêm nay ngươi hãy dời nơi khác mà nghỉ, để phòng đó cho ta, vào hóa giả hình dung hầu bắt con yêu ấy cho mà coi„. Dứt lời biến mất. Tối lại Bá Kiều lên ẩn nằm chung với cha mẹ. Còn bên phòng bỏ trống, thử đêm nay động tịnh thế nào! Trời đã tối, Huê Quang đã ẩn hình vào phòng Bá Kiều, giả ra hình Bá Kiều nằm trên giường. Lạc Thạch vì lời hò hẹn, chàng ta giả ra hình Huê Quang mà đi vô như bữa trước. Vừa vào miệng cười bước lên giường chưa kịp nằm, bị Huê Quang nắm óc, hiện hình thiệt nói lớn rằng:
Loài súc vật mi khiến chết, dám giả hình ta!„ Liền kêu nội nhà thắp đèn đem vô, trông thấy Huê Quang đương nắm một con rắn rất lớn. Làm cho ai nấy rùng mình kinh sợ, thối lui. Huê Quang kêu rằng:
Ai nấy chớ sợ, ấy lấy là yêu nó hiện hình nguyên cốt, để ta đập chết, đừng sợ„. Huê Quang móc tam giác ra, vừa muốn đập xuống. Mãng xà la lớn rằng:
Tôi xin đại vương tha tội tôi một lần, ơn bằng non thái„. Huê Quang ngừng tay hỏi:
Ngươi chịu đầu ta không?„ Lạc Thạch nói:
Tôi xin đầu làm bộ hạ ngài tới mãn kiếp!„. Huê Quang bảo:
Vậy thì ngươi hãy hiện hình người đi, hầu xưng tên cho ta biết?„. Lạc Thạch vưng lời, hiện ra rõ là đạo sĩ ở núi hôm nọ, bị Huê Quang đốt động. Huê Quang cười rằng:
Sao đạo sĩ cả gan đến thế, dám giả hình ta mà làm điều nhơ nhuốc?„. Lạc Thạch tỏ hết nỗi lòng thù oán mới sanh kế báo thù, rồi nói:
Vậy trăm lạy Đại vương xá tội tiểu nhơn!„ Huê Quang nói:
Thôi ta cũng dung cho, nếu muốn sống, thì hóa nguyên cốt con rắn, quấn trên đều cây thương của ta, thì ta mới có thể tha đặng, chớ để ngươi ra ngoài phá thiên hạ nữa„. Bạch Xà đành làm y như lời dạy. Huê Quang liền từ tạ ông bà mà đi. Ông bà và Bá Kiều lạy tạ đưa đi.
Huê Quang đằng vân về núi Ly lâu, các tướng đều mừng rỡ, trông thấy cây thương có con bạch xà đều hỏi? Huê Quang tỏ bày xong mà rằng:
Vậy các ngươi ở nhà xem xét việc thế gian, còn ta cần đi tìm mẹ„. Dứt lời bay qua núi Phụng hoàng vào thăm mẹ vợ và vợ. Công chúa rất mừng hỏi thăm các việc tìm mẹ thể nào? Huê Quang rất buồn tìm chưa được gặp! Công chúa thưa rằng:
Nếu phò mã muốn biết mẹ sống thác thể nào, trước phải đến Đông Nhạc đại đế mà hỏi thăm mới rõ được, vì Đông Nhạc là nơi xem xét về việc chết sống„. Huê Quang cả mừng, rạng ngày đi ngay qua đó. Khi Huê Quang đến cửa động Đông Nhạc, có người giữ cửa gạn hỏi rằng:
Ngươi ở đâu, đến có việc gì?„. Huê Quang rằng:
Ta là Nguyên soái Huê Quang muốn vào ra mắt thánh đế, vậy ngươi mau mở cửa„. Kẻ gác cửa nghe nói tên, ai cũng rùng mình, không dám mở. Huê Quang hầm hầm muốn liệng Tam giác cho bể sọ. Cả thảy vào báo cho Đông Nhạc hay, Đông Nhạc lấy làm lo sợ; bàn bạc cùng các quan, ai cũng tâu mở cửa, coi Huê Quang đi có việc gì, chớ đóng cửa ắt là y phá hại. Đông Nhạc truyển mở cửa cho Huê Quang vào. Đông Nhạc và các quan đồng ra tiếp rước. Huê Quang nói:
Nguyên mẹ tôi là Phạm thị hiệu Kiết Chi Đà không rõ còn sống hay chết rồi, xin Thánh Đế cho tôi được biết?„. Tra bộ trong hồi lâu, Thánh Đế nói:
Kiết Chi Đà không có trong bộ tử, ắt là còn sống, chỉ có Phạm thị thì có vào bộ tử rồi„. Huê Quang ngạc nhiên mà rằng:
Ủa! Kiết Chi Đà và Phạm thị chỉ là mẹ ta có một người, sao nói lạ như vậy?„. Thánh Đế nói:
Quả thiệt hai người, người còn, người mất chứ„. Huê Quang làm hung cứ cãi một người mà thôi. Thánh Đế thấy Huê Quang dữ tợn, nên nói êm rằng:
Tôi phiền cùng Nguyên soái, vì tôi đây chỉ biên tên mà thôi. Vậy Nguyên soái hãy đi thẳng xuống âm cung, mới rõ trắng đen minh bạch đặng, vì nơi đó có đủ hình thức„. Huê Quang liền từ tạ mà đi ngay xuống âm phủ. Làm cho ai nấy hãy còn hồi hộp, sợ Huê Quang gây gổ mang tai họa!
Khi Huê Quang đi tới đó, Độ phu hỏi:
Ngươi ở đâu đi một mình không ai dắt dẫn, mà dám đi như thế?„.
Huê Quang trợn mắt mà rằng:
Ta là Huê Quang Nguyên soái, ta xuống đây tìm mẹ, ta cần gì ai dắt; ngươi phải chèo cho mau, lâu lắc, ta đạp xuống sông chết hụt bây giờ„. Độ phu nghe nói tới tên Huê Quang đều kinh hồn, sợ hãi. Huê Quang thấy độ phu muốn buông chèo; thì nổi giận hét lên một tiếng độ phú té xỉu. Huê Quang qua khỏi sông rồi, đi ngay vào đền Diêm vương. Quỉ thần về báo, Diêm chúa hãi hồn, sợ Huê Quang náo địa ngục, đều đóng cửa luận bàn. Huê Quang kêu cửa càng lớn tiếng. Diêm chúa túng thế phải mở cửa nghênh tiếp rất là trọng thể. Vào trong Huê Quang cầu xin hỏi mẹ là Phạm thị - Kiết Chi Đà sống thác thế nào? Diêm vương xem sổ bộ rồi nói rằng:
Kiết Chi Đà thì không có xuống đây, chỉ có Phạm thị thì xuống đây rất lâu rồi đó ngài„. Huê Quang tức giận vỗ bàn nói:
Nào có phải hai người, chỉ vì có một mẹ ta mà thôi„. Diêm chúa sảng sốt rằng:
Thật vậy đó ngài, nếu ngài không tin, tôi bảo quỉ dắt Phạm thị ra đây cho ngài nhìn nhận„. Huê Quang nghe vậy hối mau. Quỉ dẫn Phạm thị ra. Huê Quang nhìn không phải mẹ, nạt rằng:
Người nầy nào phải mẹ ta là Kiết Chi Đà đâu!„. Phạm thị khóc nói:
Tôi là vợ của Vĩnh Phú ở dương gian, tên là Phạm thị, vì vợ chồng tôi không con, hằng đêm tối ra vườn cầu con, xảy bị Kiết Chi Đà bắt tôi mà ăn thịt, lại thay hình đổi xác tôi, mà làm vợ Vĩnh Phú. Thật là khúc oan đó người!„. Huê Quang nghe rõ động lòng thương xót vô hạn! Nói rằng:
Vậy thì bà cũng là mẹ tôi„. Bèn nói với Diêm Vương rằng:
Vậy tôi xin cùng Diêm chúa xá tội cho mẹ tôi, mau cho đi đầu thai, khỏi đường lao lý„. Diêm vương y lời, cho Phạm thị đi đầu thai vào nơi sang trọng. Còn Huê Quang từ giã Diêm vương trở về trần thế. Làm cho Diêm chúa đều mừng!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Du Huê Quang.