• 1,916

Hồi 5: Huê Quang phạm tội đọa đày; Đặng Hóa cựu thù cố quyết


Số từ: 2283
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Còn Huê Quang xuống thế gian, bỗng thấy một hòn núi rất là xinh đẹp, tuốt vào thấy có động tiên, liền cầu xin vào tu niệm. Đây là động của Hỏa diêm vương Quang hiệu là Khuyến Thiện đại sư. Ngài đang ngồi trong động, vùng thấy Huê Quang bước vào cung bái. Liền hỏi rằng:
Nguyên soái là một vị tướng trời, nay vì sao lạc loài đấy đây, xin cho bần đạo rõ?
Huê Quang bèn đem các điều của mình bị tội mà khai thật hết, và cầu xin ở đây tu luyện. Khuyến Thiện đại sư rằng:
Nếu ngươi bỏ tính nóng nảy, thà lão mới dám nhận làm đệ tử, bằng chẳng, lão nào dám nuôi người trong động!
Huê Quang thề xin qui y ăn năn hối hận. Khuyến Thiện rất vừa lòng, cho Huê Quang làm đệ tử từ từ đây…
Ngày kia dưới Đông Hải, bỗng nhiên chiếu sáng lòa nước lên. Ấy là do Ngao Quảng ăn lễ, nhả ngọc minh châu chiếu sáng như thế. Huê Quang ở trên núi trông thấy điềm lạ, bèn trợn con mắt ở giữa ra mà trông coi điều chi cho biết. Huê Quang thấy rõ là hột minh châu để giữa tòa Thủy tinh. Huê Quang tuốt xuống mé biển, thấy nội đền đều say rượu hết. Chàng hóa hình ra một con tôm lội ra ăn cắp hột minh châu ấy ngay, rồi giấu không cho thầy hay, mà phải bị tội nặng.
Khi Ngao Quảng thức dậy thấy mất minh châu, kinh hồn lạc vía, sai quân tìm khắp nơi không có. Ngao Quảng định qua Nam hải hỏi thăm Quan Âm, may ra có thấu chăng! Liền qua đến nơi, đem hết sức oan ức, cầu Phật Quan Âm chỉ giùm làm phước. Quan Âm xem rồi cười mà rằng:
Hiện nay Huê Quang đã lấy đem về giấu ở núi Triều Chơn. Người hãy về đó mà kiếm
. Ngao Quảng cả mừng từ tạ về điểm binh tôm cá, áp vây núi Triều Chơn, kêu Huê Quang bảo trả báu vật. Khuyến Thiện đại sư nghe thế, biết là Huê Quang ăn cắp minh châu, bèn đòi Huê Quang bảo trả lại cho Ngao Quảng. Huê Quang cầu xin ra trận một lần mới hay. Dứt lời Huê Quang cầm thương xông ra. Ngao Quảng chỉ ngay mà nói rằng:
Ngươi ăn cắp ngọc của ta, có Quan Âm làm chứng, ngươi mau trả cho ta
. Huê Quang không chịu trả. Hai bên ẩu đả với nhau, Ngao Quảng bị Huê Quang đánh bại tẩu chạy về cung Thủy tinh, lấy làm căm tức bồi hồi. Còn Huê Quang về tâu cho thầy hay, vì Ngao Quảng ỷ mình, nên tôi đánh cho một trận chạy nhào xuống biển. Khuyến Thiện làm thinh, Kế nói với Huê Quang rằng:
Nay thầy cần về chầu Thượng đế, đệ tử ở nhà ít bữa ta về
. Bỗng nhiên Huê Quang khóc rống lên. Khuyến Thiện hỏi rằng:
Vì cớ sao nhà ngươi khóc?
Huê Quang bạch rằng:
Con từ bị Đặng Hóa ác nghiệt, con trốn xuống trần gian đến nay. Con ngậm ngùi nhớ cha thương mẹ, không biết làm sao thăm viếng!
Khuyến Thiện nghe vậy rất cảm động, suy nghĩ nói rằng:
Theo như lời ngươi nói, thì ra rất cảm thương cho đó có lòng hiếu thảo. Ta có thể cho ngươi theo về đến thiên tào mà thăm cha mẹ đặng, song ta e cho ngươi sanh chuyện chẳng lành.
Huê Quang lạy mà khóc rằng:
Con trăm lạy thầy, con nay đã bỏ hẳn những tánh nóng nảy, con đã bị mất chức nguyên soái một lần, con rất ăn năn, nếu thầy giúp cho con về thăm cha mẹ, thì con quyết thề, không khi nào con dám sanh chuyện chi tất cả.
Khuyến Thiện căm xót mà rằng:
Nếu con được vậy, thì thầy cho đi, đây thầy trao cho con xâu chuỗi báu nầy, con đeo vào cổ đi không ai trông thấy. Khi con thăm cha mẹ rồi, mau mau về chùa, chớ nên ở lâu sanh sự đa nghe
. Huê Quang lãnh chuỗi, cúi đầu bái lạy xin vâng lời thầy dạy.
Khi Huê Quang về tới thiên tào và cung Đẩu tư mà không ai thấy hết. Chừng cởi chuỗi ra, chàng đã quì trước mặt cha mẹ, mà khóc kể việc xa cách bấy lâu. Diệm Ngũ thiên vương cùng nương nương bỗng nhiên trông thấy con quì dưới gối, vùng la lớn rằng:
Con! Con! Bây lâu con bỏ cha mẹ mà đi đâu mất tới bây gờ vậy hở!
Huê Quang thưa rằng:
Từ ngày con bị Đặng Hóa làm ức, con mới làm phản trốn xuống thế gian, may nhờ con là Khuyến Thiện đại sư cứu con. Nay thầy con cho xâu chuỗi này, ẩn hình về thăm cha mẹ đây, thậy là ơn quá trọng
. Diệm Ngũ khóc mà rằng:
Con ơi, từ con làm phản Đặng Hóa, thì Đặng Hóa về tâu với Ngọc Hoàng rằng: Con phản nhựt cung, con xuống trần thế xưng vương, và chờ ngày đem binh về trời mà giết thái tử Kim Thương, cho nên Ngọc Hoàng đã sai đích thân các vị thần thông đem binh xuống bắt con mà giết. Vậy thì rạng ngày con hãy trốn đi mà lánh nạn
. Đêm ấy Huê Quang nằm không an giấc. Nghĩ ra một kế là giả quân Trời vào đầu quân Thái tử, hầu thích khách mới yên muôn việc.
Tính vậy rạng ngày liền bái biệt cha mẹ xong. Ra khỏi cung tức thì biến ra một người cao lớn dị thường, tuốt vào cung Thái tử. Thái tử Kim Thương trông thấy Huê Quang giả người cao lớn thì hỏi rằng:
Ngươi ở đâu, đến đây có chuyện chi?
Huê Quang tâu rằng:
Muôn tâu Thái tử, tôi có nghe lệnh Ngọc Hoàng hội binh Trời đặng nã tróc Huê Quang nơi trần thế. Nên tôi vào xin đầu quân, hầu lập chút công danh
. Thái tử hỏi:
Ngươi tên họ chi?
. Vừa lúc ấy Huê Quang đã kề gần. Vùng hiện nguyên hình đâm đại Thái tử. Kinh Thương kinh hãi chạy nhào vào núp tại kiến ta bà. Huê Quang rượt theo mà kiếm không đặng, xẩy thấy hai con qủi đương bị xiềng. Huê Quang nói:
Hai ngươi có thấy Thái tử chạy đâu chăng?
Hai quỉ nói:
Ngài hãy mở xiềng cho hai tôi, thì chúng tôi sẽ chỉ Thái tử cho
. Huê Quang y lời, mở xiềng xong. Hai quỉ chỉ Thái tử đang núp tại kiến kia, (hai quỉ xuống trung giới liền trong lúc đó). Còn Huê Quang lấy kim chuyên liệng bể kiết rượt Thái tử. Kim Thương lúc này liệu thế chạy không khỏi, bèn há miệng la vang trời mà kêu cứu!
Bốn phía các binh trời tướng hội, trùng trùng áp tới mà phò hộ Thái tử, đánh với Huê Quang. Huê Quang một mình cự sao lại thiên binh. Chàng bèn hóa lửa đốt đền đài rồi thừa cơ độn hỏa mà về thế gian. Lúc này Huê Quang suy nghĩ, không dám về thầy, vì tại nơi mình lỗi đạo, ắt thầy không dung. Nghĩ thế bèn ngao du kiếm chỗ đỡ nương. Chàng đi tới một cái núi rất là xinh đẹp, bông hoa đua nở, mùi thơm nhẹ mũi. Chàng hỏi thăm thổ địa mới hay là núi Ly lâu, có hai con quỉ là: Thuận Phong Nhĩ và Thiên Lý Nhãn. Một người thì ngó xa muôn dặm đều ngó thấy, một người ai nói xa mấy ngàn dặm cũng nghe. Bấy lâu khuấy rối thiên hạ nước nầy vô số kể. Huê Quang nghe vậy rất nóng nẩy, bèn tuốt vào quyết cho gặp mặt.
Nói qua hai yêu ấy, một người đã nghe rõ, một người đã thấy rõ Huê Quang, mong vào bắt mình, thì cả hai hết sức lo tính, quyết bắt Huê Quang cho được mà ăn thịt thì quí báu lắm, chứ nếu chường mặt ắt không thể nào đánh cho lại Huê Quang. Thiên Lý Nhãn bày mưu rằng:
Bây giờ hai ta hóa ra làm hòn núi sát bên đường vô, chờ khi Huê Quang đi tới, ép lại mà ăn thịt mới tiện cho
. Anh em suy ra kế rất mừng, hóa thành ra hai hòn núi. Khi Huê Quang vào gần tới động yêu, dòm không thấy ai hết. Chàng lấy làm hồ nghi, sợ cho loài yêu quái nó có phép ẩn thân chăng. Chàng bèn lấy tay vạch con mắt giữa mà trông coi… Quả thấy hai con quỉ hiện ra hai hòn non nhỏ, quyết chí ép bắt mình mà ăn. Chàng cười thầm rằng:
Ta thừa cơ giả không biết đi gần tới đó, hóa lửa đốt cho nó chết cho hết phá thiên hạ nữa
. Lần lần đến nơi, miệng đọc thần chú, tức thì lửa cháy bừng lên nơi hai hòn non ấy. Hai con quỉ kinh hồn tức thì hiện nguyên hình, nhưng chạy đâu không khỏi, túng thế áp nhanh đánh đại. Huê Quang vừa đánh và suy nghĩ:
Nếu mình có hóa phép mà giết chắc là một đứa mà thôi, chi bằng lựa kế bắt cho được hai đứa này mới dứt hậu hoạn cho
. Nghĩ vậy bèn giả thua bỏ chạy. Hai quỉ tưởng thiệt lật đật rượt theo. Huê Quang chạy một đỗi bèn dừng bước lại cười nói với hai yêu rằng:
Chúng bây có sức gì mà cự cho lại ta, song ta chẳng muốn đấu chiến mà làm chi, vậy ta giao với hai ngươi như vậy: Nếu hai ngươi cầm nổi cây thương của ta đây, ta chịu theo làm bộ hạ của hai người liền
. Hai quỉ cười lớn mà rằng:
Nhà ngươi đã đánh không lại hai ta, lại còn nói lối, cây thương của ngươi ta nắm một tay cũng nổi, mà ngươi có y lời vậy hay không?
Huê Quang đáp:
Ta không biết nói sai đâu mà ngươi sợ
. Hai quỉ rất bằng lòng. Huê Quang bèn cậm cây thương xuống đất. Ban đầu Thiên Lý Nhãn ỷ sức bước lại nhổ lên, hè huội thế nào cũng nhổ không nổi, tới phiên Thuận Phong Nhĩ nhổ cũng chẳng lên. Huê Quang cười rằng:
Vậy thì để ta nhổ lên để nằm cho hai ngươi đỡ
. Chàng bước lại nhổ coi nhẹ bỗng. Chàng để nằm, bằng một đầu người, dở không nổi, áp lại cả hai. Ai ngờ bị Huê Quang niệm chú, cả hai đều dính vào cây thương hết, khác nào lấy giây mà trói, vì cây thương ấy kị yêu. Hai yêu biết mình đã mắc mưu rồi, đồng nhau kêu la tha thiết, cầu cứu vang tai!! Huê Quang bèn nói rằng:
Hai ngươi tội ác vô ngần, ta giết hai ngươi đế cứu nạn cho nhân dân, thì có thế nào ta tha đặng. Song có một đều là hai ngươi nếu biết ăn năn cả tà qui chánh, thì ta dung dưỡng cho
. Hai yêu nghe vậy, muôn phận thệ chịu y lời dạy bảo, xin làm bộ hạ đến mãn kiếp mới vừa. Huê Quang nói:
Quả thiệt hai ngươi theo ta, thì ta tha cho
. Hai yêu dạ! dạ! Huê Quang bèn lấy hỏa đơn bảo hai yêu:
Hả miệng ra ta bỏ thuốc vào, thì thấy hai tay ra mới được. Nhưng mà ta dạy một điều. Nếu hai ngươi trở lòng làm phản ta, thì hai hột hỏa đơn sẽ cháy trong bụng hai ngươi chết liền đa nghe
. Hai yêu nuốt hỏa đơn vào, tức thì lấy tay ra đặng, hai yêu bàn với nhau rằng:
Chúng ta giả chạy trốn thử coi, hỏa đơn kia có thiệt linh nghiệm chăng?
Tức thì co chân chạy. Huê Quang niệm chú trong ruột hai người lửa cháy. Hai yêu hoảng vía lạy bái liên miên mà rằng:
Chúng tôi muốn thử phép của lệnh đại vương. Vậy xin đại vương dung cho chúng tôi khỏi chết. Quyết thề làm tôi mọi từ đây
. Huê Quang thâu hỏa lại. Hai người khỏi chết bái lạy xin hàng đầu! Huê Quang hỏi rằng:
Hiện nay ta có việc rắc rối lắm, không thể nào nói cho hai ngươi nghe đặng ta muốn ẩn dật nơi nầy có đặng cùng chăng vậy!
Hai yêu đồng thưa rằng:
Bẩm đại vương được lắm. Vì ở đây mỗi năm vua nước này phải đem con trai, con gái và lễ vật cúng tế cho hai tôi luôn luôn. Nếu mình muốn dùng vặt gì cũng được cả
. Huê Quang rằng:
Hai ngươi thật là tội ác dẫy đầy, từ đây hãy ăn năn hối ngộ. Chớ bảo vua dâng thịt người nữa, ý ta muốn, tốt hơn là bảo vua phải lập miểu mà thờ ta cùng hai ngươi, mà cần phải lên cốt mới đặng
. Hai yêu thưa rằng:
Bẩm đại vương, nếu đại vương muốn thể nào thì cũng đặng hết. Vậy thì để tối nay, hai tôi cùng đại vương đến đền vua cho vua nằm thấy chiêm bao, dạy y như lời đại vương nói đó
. Trong đêm ấy Huê Quang đi cùng Thiên Lý Nhãn đến vung vua Thiên Điền hóa phép cho vui nằm chiêm bao trông thấy tợ mặt ba người, rồi bảo lập miếu mà thờ, và lên cốt cho hẳn hòi, thì sẽ phù hộ quốc dân lạc nghiệp, mùa màng êm thuận.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Du Huê Quang.