Hồi 9: Tông Vô Kỵ dùng mưu trí; Huê Quang đắc thắng thiên binh
-
Nam Du Huê Quang
- Khuyết Danh
- 1837 chữ
- 2020-05-09 04:01:53
Số từ: 1824
Dịch giả: Tô Châu
Nguồn: NXB Tín Đức Thư Xã 1951
Nói tiếp qua vừa lúc Huê Quang bay lên trời tìm kiếm mẹ coi phải bị Long Thoại nhốt nơi nào. Bỗng nhiên Huê Quang hay tin rần rộ nguyên soái Tống Vô Kỵ lãnh binh trời xuống thế bắt mình. Huê Quang bảo ba vị đồng theo cùng mình về núi Ly lân mà ẩn mới tiện cho. Khi Tổng Vô Kỵ tới miếu Thiên vương không có Huê Quang, nhờ Thổ địa chỉ qua núi Ly lâu có Huê Quang ở đó, Thiên Lý Nhãn đều thấy rõ hết, đem việc mà nói cho Huê Quang hay. Huê Quang định trí giả ra một người đàn bà lỡ dường, nếu Tống Vô Kỵ mà cho mình quá giang xe, thì ắt mắc kế mình vậy. Nghĩ thế bèn hóa ra người đàn bà đón đường ngồi khóc rất thảm thương. Khi ấy Tống Vô Kỵ đẩy xe tới đó, thấy một người đàn bà ngồi khóc, thì hỏi rằng:
Nhà ngươi làm gì nửa đường ngồi khóc như thế?„. Huê Quang phân rằng:
Dạ thưa đại nhân, tôi vì có chồng ở xa đây, nên nay về viếng thăm cha mẹ, đi đã mấy ngày chân đà sưng lên, nên đi nữa không nổi, trăm lạy đại nhân làm phước cho tôi quá giang xe về núi Ly lâu!„. Tống Vô Kỵ nghe qua suy nghĩ lấy làm lạ:
Núi Ly lâu nào có người ở đó, chỉ đây có một đều là Huê Quang giả hình chứ không ai. Như vậy thì may mắn lắm, để ta gạt nó lên xe, rồi ta nhiệm chú đốt nó mới tiện cho„. Bèn nói với người đàn bà ấy rằng:
Ta nghe ngươi bày bỏ, ta đồng lòng thương xót, có vậy ta cũng làm ơn cho, ngươi hãy lên xe đây ta đưa về đến đó„. Người đàn bà rất mừng, cám ơn liền bước lên xe. Tống Vô Kỵ lập tức niệm chú hóa lửa đốt. Huê Quang hiện nguyên hình cười ngất mà rằng:
Nhà ngươi chẳng rõ ta là lửa hay sao, lại đốt ta, đến đời nào ta chết mà đốt hử„. Dứt lời vùng bay xe hỏa về động mình, đóng chặt cửa lại làm cho Tống Vô Kỵ cả sợ bay theo, cứ ở ngoài la lối xỉ mạ Huê Quang. Huê Quang nổi xung đứng trên xe hỏa mà bước ra. Tống Vô Kỵ mắng rằng:
Ơ nầy Huê Quang! Nhà ngươi đã trăm phần tội lỗi, dám đánh Thái tử, nay Ngọc Hoàng sai ta bắt ngươi, sao ngươi chẳng hàng đầu, còn ăn cướp xe hỏa của ta, ngươi mau đền tội, chớ để quá lòng trời, ắt là bất tiện„. Huê Quang phân rằng:
Theo như lời nguyên soái đã kể rõ tội tôi, phận tôi đau đớn thế nào, tôi chỉ thề có lòng tôi tự xử. Song xét kỹ ra, tội ấy vì Thái tử bất công mới ra chuyển. Khi hội Quỳnh hoa Thái tử nào có công chi, lại dám giắt hoa mà uống rượu; còn tôi là thế nào? Nguyên soái xét thử?„
- Vì cớ nào ngươi phản nhựt cung như thế?
- Vì Đặng Hóa có hiềm thù cùng tôi, trong lúc thí võ, cho nên lúc tôi làm bộ hạ cho y, thì y ỷ quyền hành hạ tôi mà trả thù, làm sao tôi chịu cho nổi cái điều hiếp ức?
- Phải rồi, vì làm sao, ngươi dám về thiên cung thích khách Thái tử, đập bể kiến báu, thả yêu, tội ấy nặng nhẹ là bao?
- Nguyên soái là phận cao dày, sao không xét kỹ, tôi về thích khách Thái tử Kim Thương, là bởi Thái tử đã lỗi trước, hại tôi phải bị đọa đày, rồi còn đem binh trời xuống thế bắt tôi, tức trí quá, buộc lòng tôi phải vậy chớ sao?
- Ngươi nói rất là khôn ngoan lanh lợi. Vậy còn ta với ngươi thù oán gì, mà ngươi lấy hỏa xa của ta?
- Bẩm nguyên soái, đó là nguyên soái càng nghĩ sai nữa. Và tôi cùng nguyên soái nào phải người thù chi. Song nguyên soái đem binh bắt tôi, nếu tôi cứ bó tay thì vừa lòng nguyên soái, còn thân tôi oan ức thể nào. Tôi lấy xe hỏa là tôi cứu lấy tôi chớ. Nguyên soái là người cao xa, cần gì phải hỏi tôi lẽ ấy.
Tống Vô Kỵ nghe Huê Quang nói nổi giận mà rằng:
Nói như thế thì ngươi lớn gan, dám cãi lệnh thiên đình đa há?
- Tôi nào có lớn gan, đó là nhỏ gan chớ. Tội ai làm, rồi ép tôi phải chịu, bằng không chịu là gan lớn. Chớ chi mà tôi tự bày ra cái tội của tôi, tức tôi phải chịu ngay liền.
- Ta hỏi lại ngươi, hãy trả hỏa xa cho ta không?
- Theo lẽ phải, thì tôi chớ trao dây cho ngươi trói tôi là phải. Lẽ nào tôi trả hỏa xa cho ngài đánh tôi sao?
Tống Vô Kỵ nổi giận đâm Huê Quang một giáo, Huê Quang đưa thương ra đỡ. Cả hai đại chiến vang trời. Tống Vô Kỵ liều bề đánh không lại Huê Quang, bèn hô thiên binh áp chiến. Huê Quang bèn lấy tam giác kim chuyên mà liệng đại, làm cho binh tướng lở đầu, sặc máu vỡ tan hết. Tống Vô Kỵ đành thất bại chạy về thượng giới. Huê Quang thắng trận, vào động chưa yên, vì sợ còn nhiều người xuống khuấy rối mình nữa. Còn Tống Vô Kỵ về tới vào quì bạch Ngọc Hoàng:
Huê Quang thật là làm phản, chẳng kiên vị ai, dùng tài phép giết thiên binh, xin Ngọc Để sai người xuống bắt đem về trị tội. Huê Quang lại dám cả gan ăn cướp hỏa xa, nên tôi phải bại tẩu„. Ngọc Để nghe vậy quở phạt om sòm. Các quan đồng tâu rằng:
Xin Thượng đế hãy hạ chỉ, sai Bá gia thánh mẫu và Hỏa Hà công tử, có năm trăm quạ lửa, ắt là thâu đặng Huê Quang„. Ngọc Hoàng tức thì hạ chỉ cấp kỳ.
Mẹ con Bá Gia thánh mẫu dẫn năm trăm quạ lửa xuống trung giới bắt Huê Quang. Đương lúc Huê Quang ngồi trong động, Hỏa Phiên tướng tuần du về báo rằng:
Nay có mẹ con của Bá Gia thánh mẫu đem quạ lửa xuống đánh đại vương, xin đại vương liệu lượng„. Huê Quang nghe báo, liền mở cửa động ra, trông thấy Hỏa Hà công tử thì cười rằng
Ngươi xuống đây mà bắt ta phải không? Ấy là tại ngươi, chớ trách ta, sức mi đủ gì cho ta sợ„. Hỏa Hà công tử cũng đáp lại. Rồi đó hai đàng ẩu đả với nhau. Hỏa Hà đánh không lại Huê Quang, nên dùng phép thả quạ lửa bay lên. Quạ lửa bay rồi hạ xuống áp nhau cắn Huê Quang, Huê Quang vì bị cả bầy nên thất thể phải chạy về động bế cửa! Ba vị thần hỏi thăm. Huê Quang phân rằng:
Ta bị năm trăm quạ lửa áp bu cắn nên phải thất thế. Có vậy ta tính mưu nầy, rạng ngày Hỏa Phiên tướng hãy hóa ra một cây đại thọ, đợi bầy quạ bay xuống, ta giả hình để đánh cầm chừng với nó. Còn ta lên mây dùng hỏa đơn hóa ra đậu rải xuống nhử quạ mới được cho„. Trời vừa hừng sáng, Hỏa Hà đến cửa động khiêu chiến. Huê Quang ra trận, nhử Hỏa Hà đến cây đại thọ ấy. Hỏa Hà đánh chẳng lại Huê Quang, nên vội vàng thả quạ ra. Huê Quang hiện hình giả ở đó. Còn hình thiệt bay bổng trên mây, lấy hỏa đơn hóa đậu rơi xuống đất, bầy quạ hạ xuống áp lại ăn. Ăn rồi lên cây đại thọ ấy mà đậu. Bị Hỏa Phiên tướng dùng lưới phép của Huê Quang bắt hết bầy quạ đem về động. Huê Quang cả mừng bảo bầy quạ rằng :
Nay chúng bây đã bị hột hỏa rơi vào bụng tồi. Chúng bây hãy đầu ta, bằng không thì hỏa đơn cháy trong ruột mà chết
. Bầy quạ y lời, Huê Quang truyền lệnh, bảo bầy quạ về cắn ngược chủ, là Hỏa Hà và Bá Gia thánh mẫu. Khi quạ bay về, mẹ con Bá Gia rất mừng. Chẳng dè quạ áp rượt hai mẹ con mà đá. Làm cho hai mẹ con chạy mất. Quạ bay về hầu Huê Quang. Huê Quang hết lòng khen tặng. Còn mẹ con Bá Gia Thánh Mẫu về trời tâu cùng Ngọc Hoàng rằng:
Huê Quang thật tài ba quá lẽ. Mẹ con tôi đều bị đoạt bầy quạ lửa rồi
. Ngọc Hoàng cả giận truyền đem mấy mươi vạn binh trời xuống bắt Huê Quang. Các quan đồng tâu:
Bởi Huê Quang là ngọn đèn, nay chỉ có Phật tổ trừ được mà thôi„. Ngọc Hoàng hạ chỉ sai Thái tử qua núi Linh sơn mời Phật tổ. Giây lâu đức Thích Ca Như Lai đến chầu Ngọc Đế. Ngọc Hoàng đem hết cá điều phản ác của Huê Quang mà tổ cho Thích Ca nghe, và xin cầu Phật tổ bắt Huê Quang để trừ mối hậu hoạn. Thích Ca phán rằng:
Xin Ngọc Hoàng đừng nghe lời sàm tấu, Huê Quang hiện nay ở dưới thế gian hằng bắt được bốn, năm con yêu. Yêu ấy nó đã cải tà qui chánh. Vậy thì Đức Ngọc Hoàng vui lòng phong cho Huê Quang một chức chi xứng đáng, thì trăm việc đều yên. Chứ Huê Quang nào có phản cung Ngọc Đế đâu
. Ngọc Hoàng nghe rõ rất mừng, liền hạ chỉ sai Lý Mậu xuống phong chức cho Huê Quang. Lý Mậu xuống đến nơi, Huê Quang chào mừng. Lý Mậu trao chỉ của Ngọc Hoàng phong chức như cũ, hầu ở dưới thế gian điều độ chúng dân. Huê Quang xem chiếu mình được Phật Tổ cứu cho, Ngọc Hoàng rõ dạ, nay được chức Nguyên soái như xưa, nhưng phải ở miền trần gian coi chừng yêu quái. Huê Quang lạy tạ muôn phần. Lý Mậu về trời. Còn Huê Quang vào cho ba vị thần hay ngày nay chúng ta không còn lo sợ chi nữa. Đức Ngọc Hoàng đã ân xá tội rồi. Ba thần nhảy nhót mừng rỡ. Còn Huê Quang tỏ sắc buồn mà rằng:
Ta nay còn buồn một nỗi là Long Thoại Vương bắt mẹ ta, không rõ đem giam cầm nơi nào, ta buồn rầu hết sức. Vậy thì ta phiền ba ngươi ráng ở động coi chừng cho dân sự. Còn ta qua động Long Thoại Vương đánh đòi mẹ mới được cho„ ba thần vưng lời. Đoạn Huê Quang đằng vân qua động Long Thoại Vương.