Chương 10: SÁU NGƯỜI, DIỄM PHÚC GHÊ!
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1213 chữ
- 2022-02-04 08:24:38
Nghe xong cả kế hoạch, Lục Thi Nhã càng cảm thấy không đáng tin.
Mẹ ruột của con, are you sure?
Ngày hôm sau, lúc Ms.Diêu đưa Lục Thi Nhã đến cổng trường còn không quên dặn dò về kế hoạch của mình. Vẻ mặt lúc đó của Lục Thi Nhã tràn ngập hương vị câm nín.
Trong lớp, Tiểu Thần Thần đang yên ổn ngồi tại chỗ của mình. Mọi ngày, Lục Thi Nhã luôn bước vào cửa bằng ánh mắt chào đón của cậu.
Thần Thần, tối qua cậu ngủ ngon không? Có nhớ mình không?
Bình thường Lục Thi Nhã luôn nói chuyện với Thần Thần như vậy, Ms.Diêu cũng nói phải hành động như bình thường, không thể để Thần Thần cảm thấy nghi ngờ.
Tiều Thần Thần thấy Nha Nha cười và nói chuyện dịu dàng với mình thì cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Có, Nha Nha, tối qua mình mơ thấy cậu.
Giọng nói non nớt vang lên.
Lục Thi Nhã choáng váng, ngã ngửa xuống đất, cái mông như muốn nở hoa.
Tiểu Thần Thần lo lắng, cậu kéo cô đứng lên, xác định cô không bị thương mới thở phào.
Hết tiết học thứ nhất.
Bé gái xinh đẹp như hoa ngồi gần đó lại theo lệ cũ chạy tới hỏi bài. Bình thường Lục Thi Nhã cảm thấy cô bé này quá thích làm trò, muốn nhìn Thần Thần thì cứ nhìn thôi, cần gì vòng vèo lấy cớ tìm cô hỏi bài.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên Lục Thi Nhã cảm thấy bé gái xinh đẹp này đã giúp cô một chuyện lớn.
Câu này… hơi khó, mình sợ mình giảng không rõ ràng được. Hay là Lily ngồi xuống đây đi. Mình giảng lại cho cậu nghe lần nữa, rồi cậu tự mình làm lại một lần?
Lục Thi Nhã đứng lên, đẩy Lily xinh đẹp ngồi xuống. Trong nháy mắt, cơ thể Thần Thần như bị rút gân, cứng đờ ngồi thẳng dậy, hốt hoảng nhìn Lục Thi Nhã.
Bé gái xinh đẹp vô cùng bất ngờ khi được ngồi cạnh Tiểu Thần Thần, chưa kịp kích động được một giây thì đã thấy dáng vẻ tránh còn không kịp của Tiểu Thần Thần. Bé gái cảm thấy xấu hổ, đỏ mắt cúi đầu chạy.
Lục Thi Nhã buồn bực, sao cảnh này lại quen như vậy?
Sự thật chứng minh, kế sách thứ nhất của Ms.Diêu thất bại!
Tới kế sách thứ hai, Lục Thi Nhã ngồi tại chỗ suy nghĩ, cắn răng quyết định coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, làm thôi!
Tiết 3 - 4 là tiết thể dục.
Lục Thi Nhã hăng hái kéo vai Tiểu Thần Thần ra sân, Tiểu Thần Thần vui vẻ với sự đụng chạm của cô. Tuy cậu nhóc không biểu hiện ra ngoài, nhưng trái tim của cậu nhóc đang đập điên cuồng.
Lục Thi Nhã như có như không nhìn Tiểu Thần Thần, xem ra cô biểu hiện rất tốt, cậu không để ý chuyện vừa nãy ở tiết thứ nhất.
Đội tuyển bóng đá nhi đồng rất nổi tiếng, ha ha… Cho nên, chương trình học đặc biệt trong tiết thể dục là đá bóng.
Lục Thi Nhã nở nụ cười
sói xám
nhìn đám bé trai trong sân.
Lớp hai không phân biệt nam nữ, cũng không có nhiều quy tắc, chỉ cần ghi bàn là thắng, mỗi đội có mười một người.
Lục Thi Nhã ngắm đồng đội của mình. Không tệ, ông trời cũng đang giúp cô, cô thầm ngang ngược cười to.
Ngoại trừ Tiểu Thần Thần, trong đội còn có sáu bé trai.
Sáu người đó, diễm phúc ghê!
Cô ôm hết cả sáu bé trai này, Thần Thần liệu có cực kì tức giận không?
Tiếng còi vang lên.
Thi đấu bắt đầu!
Lục Thi Nhã thở dốc chạy trên sân cỏ, mệt chết cô rồi! Nhìn đám trẻ con vui vẻ chạy trên sân vận động như châu chấu, cô không thể không cam lòng bái phục.
Woa!
Thần Thần thật là lợi hại!
Không biết ai chuyền bóng cho Tiểu Thần Thần, Tiểu Thần Thần lập tức chặn bóng lại. Một bé trai của đội đối thủ chạy lên đoạt bóng, Tiểu Thần Thần xoay tròn qua phải, hất bóng ra sau bé trai đó. Bóng đột nhiên bắn ngược lại khiến đối thủ không kịp chuẩn bị, Thần Thần nhân cơ hội đá mạnh, bóng bay vào khung thành.
Ngầu thấy bà cháy luôn!
Đám trẻ lớp trên đứng bên ngoài sân thi nhau huýt sáo, Lục Thi Nhã xem ngây người. Cô không phải fan của bộ môn bóng đá, nhưng quả bóng vào vừa rồi lại khiến máu trong người cô sôi trào.
Tiếng còi vang lên, đội Đỏ được một điểm.
Đám trẻ đội Đỏ lập tức hoan hô, bé trai thủ môn đội Đỏ bước lên vỗ vai, rồi giơ ngón tay cái với Thần Thần. Lục Thi Nhã cũng chạy tới góp vui, cả đám vui đến quên cả trời đất.
Lục Thi Nhã thầm cảm thán, không ngờ cái ôm đầu tiên trong kế hoạch lại dành cho Thần Thần.
Không sai, kế hoạch thứ hai chính là ôm những bé trai có công ghi bàn hôm nay. Trong bầu không khí vui vẻ, cái ôm là lời chúc mừng trực tiếp nhất, không có gì vô duyên mất mặt cả.
Tiểu Thần Thần lại không nghĩ như thế, đã lâu rồi Nha Nha không ôm cậu trước mặt nhiều người thế này. Cơ thể tròn mềm của Nha Nha thật thoải mái, cậu dùng sức ôm chặt cô.
Lục Thi Nhã cảm nhận được bàn tay trên lưng mình siết chặt, lòng lại mềm nhũn.
Cô ngẩng đầu, cười rực rỡ với Nhan Thần Phi.
Thần Thần giỏi quá!
Lỗ tai Tiểu Thần Thần nóng rực, ngại ngùng lảng tránh cái nhìn của Lục Thi Nhã. Tim Lục Thi Nhã giật thót một cái, lập tức buông tay ra, nhưng lại sợ quá đột ngột nên làm thêm động tác cố lên.
Tiểu Thần Thần xấu hổ cười. Có sự cổ vũ của Nha Nha, sĩ khí trong mắt cậu lại tăng thêm gấp mấy trăm lần.
Tỉ số 1 - 0, đội Đỏ tạm thời dẫn trước. Đám trẻ đội Xanh nghiến răng nghiến lợi, ra sức thi đấu hơn.
Ối, không tốt rồi, có một bé của đội Đỏ chúng ta vấp ngã.
Tiếng còi lần thứ hai vang lên, đội Xanh ghi được một điểm, do một bé trai đá vào.
Lục Thi Nhã bĩu môi nhìn bé trai đang bật cao ba thước.
Ghét thật, tại sao lại là đội Xanh, miếng
đậu hũ non
này không ăn được rồi.
Tiểu Thần Thần thấy ánh mắt Nha Nha dính chặt bé trai vừa ghi bàn, bàn tay để sau lưng lặng lẽ siết thành quả đấm.
Trận đấu tiếp tục, Tiểu Thần Thần lao lên dẫn bóng thế như chẻ tre, xông pha chiến đấu.
Cậu nhóc chạy như gió, hơn mười giây ngắn ngủi, Lục Thi Nhã còn chưa đứng vào vị trí của mình, bóng đã vào lưới đội đối thủ.
Fuck!
Đám trẻ đứng ngoài xem trận so tài đều ngây người, ngay cả giáo viên thể dục cũng hơi giật mình.
Sút bóng từ xa?
Lục Thi Nhã nước mắt giàn giụa.
Quả nhiên, Nhan Thần Phi mà cô biết nhiều năm qua là đồ giả.
Cậu tuyệt đối là ngôi sao bóng đá đang bị mai một của tương lai!