• 488

Chương 107: Hãy để cô ngất đi



Còn hy vọng anh sẽ sốc cơ đấy. Nhìn biểu hiện bây giờ của anh xem, quá không nể mặt nhau rồi! Tốt xấu gì em cũng mệt sống mệt chết vẽ cố cho anh nă8m ngày trời.


Lục Thi Nhã kéo ghế đặt mông ngồi xuống, cầm cốc nước chanh lên uống.
Còn có thiên lý nữa không?

Nào, đừng cắn nữa, không lát nữa làm sao em ra ngoài gặp mọi người được!


Có cần em sửa gì trên thiết kế không?

Bây giờ mới vào chủ đề chính ngày hôm nay.
Lục Thi Nhã nâng cằm anh, thái độ vô cùng khiêu khích nhưng anh lại không muốn thoát ra.
Một giây trước khi lý trí trở lại, cô được kéo vào lồng ngực anh.
Chưa nói xong, Lục Thị Nhã đã
á
một tiếng.
Kẻ cầm tinh con sói này thế mà lại cắn vào cổ cô một phát.

Hỏi thăm anh qua một người, nghe nói anh đang có một cô bạn gái ở nước ngoài, có người này thật không?


Không có.


Chỉ có em là ngoại lệ, anh cho em đặc quyền này.


Hả?
Lục Thi Nhã không nghe rõ những lời này, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào vành tai mình, sau đấy giọng nói tinh tế vang lên, đánh thẳng vào trái tim cô.

Này, anh hết vấn đề rồi nhưng em còn có vấn đề muốn hỏi anh đấy!

Lục Thi Nhã nâng mặt anh lên, thận trọng mở miệng.
Được rồi.
Cái cảm giác dấp dính ấy cả đời Lục Thi Nhã khó mà quên được. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai bắp đùi trắng nõn của mình.
Nhan Thần Phi vừa nghe là ba mình thì ánh mắt lập tức bắn tới như súng máy tạch tạch tạch găm lên người Lục Thi Nhã.
Lục Thi Nhã cũng không chột dạ, sự thật vốn là vậy.

Là ai?


Ba anh!
Lục Thi Nhã buột miệng, trong lòng không ngừng xin lỗi chú Nhan.
Chứng kiến Tiểu Thần Thần trở mặt còn nhanh hơn thời tiết, Lục Thi Nhã không hề có hình tượng bật cười.

Anh không nghi em bụng dạ khó lường nữa à?

Lúc quần áo bị cởi gần hết, cô mơ màng nằm trên chăn sẵn sàng rồi mà người bên trên vẫn không có động tĩnh gì.
Lục Thi Nhã ngước đôi mắt mơ màng lên, trong đầu lại bắt đầu lầm bầm chửi thề.

Là ai sắp xếp em cố tình tiếp cận anh?

Chất vấn liên tiếp.
Chứng kiến người bên trên đang chăm chú nhìn nửa thân dưới của cô, ánh mắt còn rất nồng nàn khiến cả người Lục Thi Nhã nóng ran, cô xấu hổ đỏ mặt.
Đôi chân trần trụi không chịu nổi mà khép lại.
Không theo kịp tiết tấu…
Anh vừa dứt lời, Lục Thi Nhã đã cảm thấy một sự ham muốn dục vọng to lớn dập dờn vây quanh cô.

Anh không biết một cô nàng như em có năng lực lớn cỡ nào, nhưng đã trêu chọc anh rồi thì anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu. Ngoan ngoãn ở bên anh, đừng tự cho mình là thông minh nữa.

Ơ…

Em từng học thiết kế?
Trong mắt Tiểu Thần Thần lóe lên tia sáng khác thường.

Gần như vậy. Anh muốn nói là em có thiên phú cũng được. Lúc em mười mấy tuổi đã nhận được giải thưởng thiết kế của DS, sau đó được Simon mời làm Part-time designer của DS. Có điều, em khó cho ra tác phẩm thường xuyên, mấy năm nay trừ phi em cảm thấy cực kì hứng thú ra thì còn đâu gần như là em không động vào bút.

Anh không thể khống chế được cảm giác đột nhiên xuất hiện này. Rõ ràng không biết chút gì về cô, nhưng anh vẫn luôn sẵn lòng tin tưởng mỗi câu nói của cô, dù cô có cố tình giả vờ quyến rũ cũng khiến anh yêu, khiến anh chìm đắm.

Trả lời em, anh cảm thấy em thế nào?

Nghe Lục Thi Nhã trần thuật, ánh mắt Nhan Thần Phi lại sắc bén thêm vài phần, bị ánh mắt như vậy quan sát khiến cả người cô không thoải mái.

Nếu em đã cảm thấy hứng thú với thiết kế như vậy, tại sao còn học tâm lý?

IQ của Tiểu Thần Thần đúng là thỉnh thoảng khiến người ta trở tay không kịp.
Lục Thi Nhã tự nhận không đáp trả lại được, dùng toàn bộ tế bào não cũng phí công.
Tâm trạng bất an của Lục Thi Nhã lại thêm bồn chồn.

Tại sao?


Thế thì ở trong nhà.


Kim ốc tàng kiều à?

Đến nhà, Nhan Thần Phi lập tức lộ hết bản tính ra giở trò, hôn đến nỗi cô bay bổng lên tiên.
Nhưng...
Dì cả à, sao dì lại tới vào lúc thế này chứ?

Nhìn gì nữa, mau dậy đi, anh còn định làm một cuộc chiến đấu đẫm máu nữa à?

Fuck, tin tức sai?

Đó là bạn gái trước?

Nhan Thần Phi tóm lấy cô, để hai chân cô vòng qua eo anh rồi cứ thế đi thẳng vào thang máy.
Tất cả liêm sỉ của Lục Thi Nhã vỡ nát toàn bộ, cô vùi đầu vào lồng ngực anh không dám nhìn xung quanh.
Lục Thi Nhã lái xe đến, đương nhiên là chia tay mỗi người một ngả với Đàm Nghị rồi.
Trên đường Lục Thi Nhã lái xe về, người đàn ông bên cạnh cô cứ động tay động chân với cô suốt. Cô rất muốn đá cho anh mấy phát và bảo anh an phận, nhưng vì lý do an toàn cô vẫn phải nhẫn nhịn đến mức nổi đầy gân xanh.

Được rồi, cảm ơn lời khen của anh. Anh muốn biết gì 5em đều có thể nói cho anh. Nhưng, trước khi mở họp báo công bố tin tức, bên anh có thể tạm thời giữ bí mật thân phận hộ em không? Anh cũng biết nổi tiếng thì nhiều thị phi mà.

Lục Thi Nhã không biết xấu hổ cười nói.

Được rồi, em không phải kẻ thứ ba là được rồi!

Tuy có chút buồn lòng nhưng cô cũng từng có một khoảng thời gian qua lại với Nghiêm Chính Hạo, xem như hòa.
Lại cái trò này?
Cái người đàn ông nóng lạnh bất nhất này cũng chỉ biết mỗi chiêu này.
Vấn đề này... Còn không phải là do anh hố em.

Học tâm lý là do có người dẫn dắt định hướng, sau đó cảm thấy thú vị nên tiếp tục học chuyên sâu.


Là vì thiết kế của em.
6
Nhan Thần Phi đưa ra đáp án khiến cho lòng hư vinh của Lục Thi Nhã tăng vọt.
Nhan Thần Phi cọ mặt mình dọc theo tóc cô, khoang xe nhỏ hẹp bí bách tràn ngập mùi vị của ham muốn. Lục Thi Nhã như bị tra tấn sống dở chết dở mà quỳ xuống xin tha mạng.

Chúng mình về nhà được không?


Rốt cuộc em là loại người gì?
Anh chất vấn. <3br>

Người sống.

Nhan Thần Phi tặng cho cô một cái lườm.
Người đang vùi trong tóc cô ngừng động tác, không nói gì.
Lục Thi Nhã đẩy anh ra, lại bị mạnh mẽ ôm lại ngay lập tức.
Nói xong, Tiểu Thần Thần im lặng.
Tin tức vẫn có vài phần đúng, trong lòng cô không thoải mái.

Không cần, thiết kế rất tốt, có một không hai.


Tức là có thể yên tâm dùng thiết kế của em...

Cô dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại cho xe vào vị trí đỗ xe, dĩ nhiên lúc này cô đã nóng ran cả người, mồ hôi ướt hết áo, vừa cởi dây an toàn ra đã bị người nào đó ôm sang ghế phụ.
Nhan Thần Phi hạ thấp ghế xuống, để không gian ôm được rộng rãi hơn.

Ừ.

Được rồi, cô nhận thua, từ bé đến lớn cô không nói lại được người này.
Anh hơi nhấn giọng nói, thái độ mang theo vài phần không rõ ý tứ.
Lục Thi Nhã cười nhạt.

Cái gì?


Tại sao lại đồng ý?

Nhưng mà! Lục Thi Nhã không chống đỡ nổi, bởi vì mông cô đang ngồi trực tiếp trên cái thứ xấu xa của anh.
Cách lớp vải cũng cảm nhận được độ nóng của nó.

Đàm Nghị thấy hai người dắt tay nhau đi ra thì hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng không nhiều chuyện.
Lục Thi Nhã giơ tay đầu hàng.

Không rõ tại sao công ty anh lạ9i chỉ đích danh muốn em thiết kế, là vì biết em là người châu Á? Muốn hiểu về tình hình trong nước hơn, hay là...

Fuck!
Hãy để cô ngất đi.
Nhan Thần Phi vừa nghe thấy chữ
nhà
này thì rất thỏa mãn, lại cắn cô thêm hai phát nữa mới buông cô ra.
Lục Thi Nhã vừa định cử động thì
chỗ nào đó
rất không vui.

Không tin anh có thể gọi điện hỏi. Nhưng em không rảnh rỗi ôm việc vào mình như vậy, tất nhiên cũng không phải là người có lòng dạ hiểm ác khó lường như đêm qua anh nghĩ. Đồng ý thiết kế cho bọn anh, đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn.

Nhan Thần Phi im lặng.
Làm trò gì đây?
Chơi
rung xe
à?

Đã nói rồi, bởi vì ngoài ý muốn, bởi vì em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù có chút không thể tin nổi, em vừa thất tình thì gặp được anh, còn chưa kịp nếm nỗi đau thất tình thì bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc, không thể rút chân ra nổi. Cho nên... anh cảm thấy em thế nào?

Lục Thi Nhã đứng dậy tiến đến gần Nhan Thần Phi, ngồi cạnh anh, đối mắt với anh.
Nhan Thần Phi ngẩn người bị Lục Thi Nhã đẩy sang một bên, ánh mắt không có tiêu cự, trong đầu ngập tràn cảnh tượng đỏ thẫm kia.

Trùng khớp với một nơi nào đó trong rìa tâm trí anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.