Chương 109: Có thể ôm anh không?
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1526 chữ
- 2022-02-04 08:25:41
Giọng điệu ra lệnh như lúc ban đầu hai người gặp mặt, ngang tàng độc đoán. Tiểu Thần Thần cô quen chưa bao giờ dám chỉ th8ị với cô như vậy, nhưng cô lại đang rất vui sướng vì anh dùng giọng điệu như thế nói chuyện với cô.
Lục Thi Nhã 3phồng má, mếu miệng, đỏ mũi… òa khóc.
Nói xong nhanh nhẹn dẫn hai người đẹp khác ra khỏi cửa.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Lục Thi Nhã mới thở phào một hơi. Mặc kệ những suy nghĩ phức tạp kia đi, ăn đã rồi tính sau.
Ai... cơ?
Anh chưa kịp trả lời đã lựa chọn đưa lưng về phía cô.
Thật sự không nhớ gì?
Tối qua anh bị sao vậy?
Bên trường đại học đã bước vào kì nghỉ đông, ngoại trừ tổng kết lại tài liệu cần nộp thì không còn việc gì khác.
Lục Thi Nhã gần như dành toàn bộ thời gian còn lại với Nhan Thần Phi.
Nỗi sợ hãi buông xuống, thay vào đó là thảng thốt.
Tần Tiêu Mai - mẹ anh, đồng thời cũng là gốc rễ căn bệnh trầm cảm của anh.
Lục Thi Nhã ôm chặt lấy anh, cảm xúc sợ hãi mặc sức lan tràn khắp cơ thể cô. Người trong vòng tay cô cứng đờ, sau đó đưa tay quấn lấy eo cô.
Một buổi sáng bất an, hai người bị tổn thương mang những tâm tư khác nhau. Cuối cùng Lục Thi Nhã không tiếp tục truy hỏi nguyên do nữa.
Nhìn một bàn đồ ăn, lại quan sát bài trí xung quanh, cô vẫn cảm thấy kì lạ nhưng không nói rõ ra được là ở đâu. Không phải cô không từng nghi ngờ hôm ấy Tiểu Thần Thần đã nhớ ra cái gì. Nhưng thông qua việc nói bóng nói gió, cộng thêm liệu pháp thôi miên bình thường cô cũng không moi ra được một chút tin tức liên quan đến mình từ miệng anh.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Anh kéo cô vào lồng ngực mình, vụng về an ủi.
Lồng ngực ấm áp và quen thuộc này khiến Lục T5hi Nhã rất tủi thân.
Lục Thi Nhã lấy can đảm mở miệng, Nhan Thần Phi nghiêng đầu né tránh, đáp:
Bệnh cũ, đau nửa đầu.
Động tác lảng tránh của anh rõ ràng là đang nói dối.
Anh nói thật đi, đừng quên em là bác sĩ tâm lý!
Xe dừng trước cửa một câu lạc bộ thương mại, Lục Thi Nhã mơ màng ngái ngủ nhìn tấm biển treo cao trên cửa: [Trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp bậc nhất thành phố S.]
Hở... Thành phố S?
Lý do là, bắt đầu từ sáng hôm ấy Tiểu Thần Thần trở nên rất rất lạ, chuyện này khiến cô dấy lên cảm giác lo lắng hoang mang bất an.
Sau hôm ấy, Nhan Thần Phi dẫn cô đi ăn tiệc to tiệc nhỏ mỗi ngày. Tất nhiên, Lục Thi Nhã rất hài lòng về chuyện dùng bữa tối dưới ánh nến và hưởng thụ những món ăn ngon trong bầu không tuyệt vời, như vậy ai mà không thích.
Chẳng qua là đột nhiên nghĩ tới một người không nên nhớ!
Lục Thi Nhã nâng mặt anh, sững sờ.
Cô muốn thăng thiên luôn rồi, chạy đến suối nước nóng thành phố S cách trăm cây số.
Lục Thi Nhã nâng cổ tay xem đồng hồ, tám giờ rưỡi, bụng đúng lúc biểu tình.
Tiểu Thần Thần định làm trò gì đây?
Cô Lục, mời sang bên này. Phó tổng Nhan đã báo chúng tôi chuẩn bị bữa tối xong xuôi.
Lục Thi Nhã quay mặt anh lại, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.
Ánh mắt anh vẫn cố chấp trốn tránh, sau đó anh thở dài nói:
Em có thể ôm anh không?
Giọng điệu cầu khẩn không khác gì năm đó khiến cô mềm lòng.
Là bà ấy sao? Bắt đầu từ khi nào? Bác sĩ Diệp biết không?
Nhan Thần Phi đứng lên muốn đi nhưng bị Lục Thi Nhã kéo lại, ấn anh ngồi xuống không cho đi.
May thay, người quản lý dẫn đầu khá tinh ý, khẽ mỉm cười gật gật đầu nói:
Vậy cô Lục, cô thong thả dùng bữa, có bất cứ vấn đề gì thì gọi chúng tôi, chúng tôi đợi ở bên ngoài mọi lúc.
Em đã xem hồ sơ bệnh án của anh, gần đây anh tiếp xúc với mẹ anh là bởi vì nguyên nhân này?
Anh không trả lời, bóng lưng tang thương đã nói lên tất cả.
Lục Thi Nhã hoàn toàn không nếm ra được những món này được làm từ gì.
Xem ra, Nhan Thần Phi thật sự tốn công tốn sức vì cô rồi.
Phó tổng Nhan còn đang bận xã giao, cô ở đây dùng cơm xong có thể tới sau núi làm Spa, ngâm suối nước nóng. Đến lúc ấy, phó tổng Nhan sẽ đến tụ họp với cô.
Giọng nói nhân việc tao nhã từ tốn lịch sự, nhưng không biết có phải là nội tâm Lục Thi Nhã quá xấu xa hay không mà luôn cảm thấy lời này có hàm ý gì đó rất xấu hổ.
Trong giây lát, Lục Thi Nhã không tiếp tục kiên trì nữa, lựa chọn ôm lấy anh trong những giọt nước mắt cay đắng.
Đừng dọa em nữa nhé, em sợ lắm!
Lục Thi Nhã theo người đẹp mặc đồ nhân viên phục vụ đi đến phòng ăn.
Đây... lại là một bữa ăn xa hoa.
Bởi vì anh luôn mơ thấy một người phụ nữ, anh muốn xác định đó có phải là bà ấy không?
Lục Thi Nhã nhìn với bóng lưng anh, run rẩy hỏi:
Nhan Thần Phi, đừng quên thân phận quan trọng nhất của em là bác sĩ tâm lý của anh. Anh không thể giấu giếm em bất cứ chuyện gì.
Nhan Thần Phi im lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo nỗi thương cảm thê lương.
Nhan Thần Phi chu đáo thế này từ khi nào vậy?
Ôi mẹ ơi, nhìn các món ăn này mà cô không nhịn nổi ứa nước miếng, bụng lại réo ục ục, nhưng có người đang nhìn mà, sao dám ăn! Mất tự nhiên lắm.
Nghĩ vậy, cô liền nhắm mắt thư giãn.
Đợi đến nơi thì trời đã tối, trăng treo trên đỉnh đầu.
Đi đâu đây? Rốt cuộc Nhan Thần Phi đang làm trò gì?
Phó tổng Nhan bảo các anh đưa tôi đi đâu đây?
Cảm nhận được phản ứng của người trong lòng, Nhan Thần Phi càng ôm cô chặt hơn.
Xin lỗi!
Anh lí nhí nói.
Nhưng tình huống hiện tại là gì thế này?
Cô vừa tan làm thì bị một đám người mặc vest đen đưa lên một chiếc xe thương vụ cao cấp, chạy thẳng lên đường cao tốc.
Lục Thi Nhã sửng sốt, nước mắt cũng ngừng rơi, để mặc anh ôm.
Im lặng một lúc lâu, Lục Thi Nhã cũng bình phục trở lại, cô đẩy anh ra, quan sát biểu tình trên mặt anh.
Lục Thi Nhã thấy anh để lại cho cô một bóng lưng thì rơi vào hoảng loạn lần thứ hai.
Mẹ anh.
Chuyện của tập đoàn Thần Phong tạm thời bình yên qua một cửa ải, Lục Thi Nhã lại tiếp tục tất bật với công việc của mình. Cuối năm có rất nhiều tư liệu đều phải sửa sang, phòng khám của cô hơi bận rộn.
Không một ai trên xe đáp lời cô.
Lục Thi Nhã chán nản, thôi thích làm gì thì làm.
Cô dùng nắm đấm đấm vào vị trí trái tim anh.
Đồ khốn, dọa chết em rồi!
Cô Lục, phó tổng Nhan biết cô thích ăn hải sản, nhưng lại dị ứng hải sản, cho nên chúng tôi đặc biệt mời một đầu bếp nước ngoài tới làm những món này cho cô. Tuy không phải là hải sản thật, nhưng mùi vị hẳn là không thua mùi vị gốc, hy vọng cô có thể thích.
Lục Thi Nhã trân trối nhìn bàn thức ăn, vẫn còn chưa tiêu hóa được lời của nhân viên phục vụ.
Tại sao muốn tiếp xúc với bà ấy?
Lúc chú Diệp nói với cô tin tức này, cô đã sững sờ rất lâu, cô không thể hiểu sao anh lại làm vậy.
Hương vị này thật tuyệt.
Đây không phải là hải sản thật sao?
Ba nhân viên mặc sơ mi trắng đứng trước cửa lớn, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp trong số đó tiến lên, làm một động tác mời. Lục Thi Nhã nhìn cô ta, lại nhìn trận thế chào đón ở cửa, khóe môi cứng đờ.
À… ờ, phó tổng Nhan đâu?
Chỉ vì hiện tại cô đang ở bên cạnh anh cho nên được hưởng sự cưng chiều của anh sao?
Đau đầu quá, mặc kệ đi, ăn no rồi nghĩ tiếp.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Nhan Thần Phi sững sờ ngay tại chỗ, khí thế hùn9g hổ ban nãy biến mất trong chớp mắt, hay tay vụng về lau nước mắt cho cô.
Khóc cái gì, đừng khóc!
Giọng điệu 6khẩn trương.
Một lúc sau.
Sau khi ăn uống no nê, Lục Thi Nhã ợ một cái, ấn nút gọi nhân viên.
Nháy mắt, quản lý đã bước vào, tốc độ phục vụ này ít nhất đạt sáu sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.