• 488

Chương 113: Phá vỡ cục diện bế tắc


Diệp Chấn Hòa nhìn cô thở dài, không nói gì nhiều thu dọn đồ rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Thi Nhã cố gắng bình tĩnh lại, không ti8ếp tục suy nghĩ miên man nữa. Cô lấy sự chuyên nghiệp của một bác sĩ tâm lý để quan sát Nhan Thần Phi. Có vẻ như ngoại trừ sự lảng tránh và3o đêm hôm đó, nhiều ngày qua anh hoàn toàn không khác trước kia, sự thực chứng minh tình trạng tâm lý hiện tại của Nhan Thần Phi rất tốt. <9br>
Chỉ là, trong trái tim bé nhỏ của cô vẫn có một loại cảm khác bất an, nó giống như giác quan thứ sáu của phụ nữ rằng sự việc tuyệt đ6ối không đơn giản như những gì nhìn thấy.


Kháng nghị, cực kì kháng nghị.
Nhan Thần Phi ngẫm nghĩ vài giây, Lục Thi Nhã còn chưa tỉnh táo lại đã nghe thấy anh nói.

Cũng được.

Ngày hôm đó cũng như như những ngày khác, Lục Thi Nhã về sớm làm những món ăn5 Nhan Thần Phi thích.
Chờ đến khi đồ ăn lạnh, hâm nóng lại ba lần vẫn không thấy anh trở về.
Lục Thi Nhã cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái của mình nhưng dường như vô dụng, cô bất lực nhìn bàn đồ ăn lạnh ngắt. Lúc này cô như chú chim sợ cành cong, bất kì gió thổi cây lay cũng khiến cô đứng ngồi không yên.

Đừng nhúc nhích, để tôi ôm cô.

Ôm một lúc lâu, đến khi hông của Lục Thi Nhã cứng ngắc thì người bên dưới cô mới chìm sâu vào giấc ngủ.


Anh vẫn dùng tay.

Không còn lời gì để nói.
Lục Thi Nhã mắc cỡ đến đỏ cả mặt, vì sao trong cái chuyện này toàn là con gái phải chịu hoàn cảnh kém hơn, chỉ cần trêu chọc vài cái là có thể bị chơi đùa đến thừa sống thiếu chết.
Lục Thi Nhã nhắm mắt lại suy nghĩ.
Mấy ngày qua, bọn họ vẫn hôn nhau như trước, thân thiết đến mức không kiềm chế, thế nhưng Nhan Thần Phi vẫn luôn dừng lại ngay bước cuối cùng. Mỗi lần sau khi thỏa mãn trên tay anh, mở đôi mắt mê man ra cô đều sẽ nhìn thấy đôi mắt chan chứa tình cảm của anh. Đó là ánh sáng dịu dàng lắng đọng do trải qua năm tháng, nếu không được tích lũy qua nhiều năm làm sao có thể thâm thúy sâu lắng đến như vậy? Nhưng chú Diệp nói Nhan Thần Phi không thể nào đã tìm lại trí nhớ, nếu như nhớ lại anh sẽ không bình tĩnh như thế.
Nhớ lại dạng vẻ sống không bằng chết của anh vào bảy năm trước, nếu như anh thật sự nhớ lại thì sẽ như thế nào?

A, dừng lại đi, em chịu thua, em cầu xin tha thứ, em mất tiếng rồi, tha cho em được không?

Nghe vậy cái đầu hung tàn kia mới thả chậm tiếu tấu lại, dịu dàng hôn nhẹ.

Nhan Thần Phi đừng hôn ở đó, nhột lắm!


Nhan Thần Phi, anh say rồi, anh cần nghỉ ngơi!

Lục Thi Nhã né tránh, cố dằn cảm giác chua xót trong lòng xuống kéo anh vào nhà. Nhan Thần Phi bước theo cô, Lục Thi Nhã tinh tường phát giác ánh mắt phía sau đang càng lúc càng trở nên âm trầm.
Nhan Thần Phi giống như một con sói lớn đang bị thương, mặc kệ cô tùy ý sắp xếp. Cô thay từng món đồ cho anh rồi tỉ mỉ lau người cho anh. Từ mặt cho đến lồng ngực, sau khi thu dọn xong xuôi, đang định chuẩn bị đi rót nước cho anh lại bị anh kéo lại.
Chứng kiến Nhan Thần Phi uống say đến choáng váng bước ra khỏi thang máy, Lục Thi Nhã sợ đến ngây người. Cô nhanh chóng bước tới đỡ lấy anh.
Cả người anh toàn mùi rượu, hai má ửng hồng, hai mắt anh mông lung nhìn cô, hai tay kéo lấy tay cô.

Cô là ai? Vì sao nhìn cô tôi lại đau đớn như vậy?

Thật không dám nghĩ.
Cô thở dài, tâm loạn như ma.
Cửa thang máy đột nhiên
ting
một tiếng, mở ra.
Ngẫm lại vừa rồi, bộ dạng nằm dài trên bệ đá rên rỉ của cô...
Quá mất mặt!
Mấu chốt là, cái người đàn ông chẳng biết tự giác kia còn đang cần mẫn gặm cắn người cô.

Vậy em muốn anh hôn ở đâu?

Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn Tiểu Thần Thần, anh vẫn có thể đứng đắn ngay trong lúc này, thế giới quan của cô bị sụp đổ hoàn toàn.

Chỗ nào cũng không cho hôn, em muốn đi tắm.

Lục Thi Nhã sửng sốt nhìn dáng vẻ mê man của anh, trong đôi mắt dần tản ra ưu thương.
Tiểu Thần Thần, có phải tầng kí ức cuối cùng của anh chỉ còn một lớp màng mỏng, bất kì lúc nào cũng có thể đâm thủng hay không?
Cô thật sự rất muốn hỏi ra lời, nhưng mà...
Tối về, Nhan Thần Phi nói ngày kia anh phải đi tham dự một đêm hội từ thiện nên không ăn cơm nhà. Lục Thi Nhã hỏi anh, có phải là đêm hội từ thiện kia hay không.
Anh nhíu mày, gật đầu xác nhận.
Lục Thi Nhã đột nhiên nảy ra một ý tưởng, tâm tình xám xịt mấy ngày nay lập tức trở nên tốt đẹp.
Duyên phận thế này đúng là khiến người ta không thán phục không được.
Tới giờ tan tầm, Tôn Tuấn Mân đem giấy mời đêm hội từ thiện trả lại cho cô, nói hôm đó anh ta có việc gấp không đi được, ý là cô sẽ phải tự mình xuất chinh.
Lục Thi Nhã nhìn giấy mời, trù trừ vài giây, còn hai ngày nữa mà cô chẳng chuẩn bị cái gì, gần đây các vấn đề cũng nhiều nên cô không muốn đi. Vì thế, cô đem giấy mời ngàn vàng khó mua được đó nhét vào ngăn kéo.
Thật muốn chửi bậy mà.
Tâm tình như vậy khiến lòng người càng thêm phiền toái, tràn ngập cảm giác thất bại.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã cố ý chạy đến trung tâm thương mại chọn lễ phục, cô với Tiểu Thần Thần đã nửa nóng nửa lạnh hơn nửa tháng nay, cuối cùng cũng có cơ hội để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lục Thi Nhã nhìn bản thân trong gương, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng Nhan Thần Phi trông thấy cô mặc bộ lễ phục hoa lệ này sẽ như thế nào, liệu hai mắt có tóe lửa hay không!
Ha ha ha, nghẹn suốt mấy ngày rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thở dốc.
Buổi tối, Lục Thi Nhã lẩm nhẩm hát ca, đi đường mà cứ lâng lâng như đang khiêu vũ, Nhan Thần Phi nhìn cô như vậy liền không nhịn được, ngay tại nhà bếp lăn lộn với cô một trận.
Lục Thi Nhã bị cởi sạch quần áo, gần như trần trụi ngồi trên bệ đá phòng bếp.

Mẹ nó, Nhan Thần Phi! Anh có phải đàn ông hay không? Lần nào cũng dùng miệng, có thể đổi cách khác không!

Cuộc sống những ngày tiếp theo sau đó của họ dường như lâm vào cục diện bế tắc, không nói rõ được cũng không miêu tả được.
Cuối tháng, Lục Thi Nhã đột nhiên nhận được tin nhắn của Lam Vũ Tịch nói sẽ về nước trước khi hết năm. Cô hơi bất ngờ, hiếm lắm mới thấy con nhóc này bốc đồng như vậy được một lần.
Lê Nguyệt không còn chạy tới làm phiền cô nhưng cô vẫn gặp cô ta vài lần dưới lầu cùng với Tôn Tuấn Mân.
Nhan Thần Phi lập tức vác cô lên vai rồi khiêng vào phòng tắm.

Lục Thi Nhã trần như nhộng bị lăn lộn chẳng khác gì hôm ở suối nước nóng, cái gọi là mặt mũi hoàn toàn không tồn tại.

Cô hưng phấn rên rỉ trong bồn tắm càng kích thích người đàn ông đang khiêu khích cô, anh cố gắng moi ra tất cả những điểm nhạy cảm trên người cô. Lỗ tai, gáy, vai, eo, rốn... cùng với bắp đùi đều bị anh thưởng thức qua một lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.