Chương 122: Tần tiêu mai về nước
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1512 chữ
- 2022-02-04 08:25:47
Giỏi cho một con nhóc mồm miệng lanh lợi! Ta lăn lộn thương trường đã lâu, chẳng lẽ còn sợ một con nhóc chết tiệt như cô?
Chuyện này khó mà nói được. Đổng lão, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi khuyên ông đừng nên tiếp tục làm ầm ĩ ở chỗ tôi nữa, m3au quay về nghĩ cách khác đối phó với phó tổng Nhan đi. Có điều, nói đi thì phải nói lại, ông cần gì phải cứ tranh giành sứt đầu 9mẻ trán như thế chứ, đã là người bước nửa bước xuống mồ rồi…
Rầm!
Tiếng vỗ bàn của lão cáo già khiến Lục Thi N6hã giật thót, tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn nở nụ cười, tiếp tục tỏ vẻ hứng thú nhìn ông ta.
Ông ta kìm nén cơn tức giận lại, lạnh lùng nói:
Cô Lục, đã làm phiền rồi.
Đổng lão khách khí quá rồi. Có điều, lứa con cháu như tôi cũng có vài lời muốn khuyên ông. Trăng mười lăm đã chừng bớt sáng, người trung niên mọi chuyện cũng dừng. Cần gì phải tranh tranh đấu đấu, ở nhà hưởng phúc không phải thoái mái hơn sao? Ông đừng để tâm huyết cả đời hủy ở những giây phút cuối cùng, nói không chừng bị người ta coi là bia ngắm cũng không biết, lúc đó thì cái được không bù được cái mất.
Không có chuyện gì, chỉ là một chút phiền phức nhỏ thôi, anh đừng nói gì với chú rể mới.
Lục Thi Nhã dặn dò bằng giọng điệu pha trò.
Tôn Tuấn Mân nhíu mày, trong lòng rối như mớ bòng bong. Anh ta bỗng đến những chuyện Lê Nguyệt từng nói với anh ta, những lời định nói càng khó thốt ra khỏi miệng.
Còn có chuyện gì không? Mệt chết em rồi, em phải trở về ngủ, mới vừa sang năm mới đã không bớt chuyện phải lo. Anh Tuấn Mân, vất vả cho anh rồi.
Gần đây, tâm lý chống chọi áp lực của Lục Thi Nhã gia tăng gấp đôi. Khiến cô tự cảm thấy dù vấn đề có hỏng bét đến thế nào thì bản thân mình vẫn có thể đón nhận.
Hôm qua mẹ Thần Phi về nước.
Chú Nhan nói.
Lục Thi Nhã sững sờ.
() Trích Tăng Quảng Hiền Văn, áng văn tập hợp ngạn ngữ dân gian Trung Quốc.
Khuôn mặt Đổng lão sầm sì đến nỗi không thể sầm sì hơn.
Không phiền cô Lục phí tâm.
Cúp điện thoại, Lục Thi Nhã thở dài.
Hết vấn đề này lại tới vấn đề khác, nối tiếp không dứt.
Không có chuyện gì nữa thì về thôi. Lê Nguyệt đâu? Chắc là đại tiểu thư giờ này đang oán giận em đây, ngay cả năm mới cũng không buông tha cho anh.
Tôn Tuấn Mân ngượng ngùng đỏ tai, trừng cảnh cáo Lục Thi Nhã một cái rồi rời đi.
Lục Thi Nhã ngồi thẫn thờ trên ghế làm việc cảm khái trong chốc lát, trong đầu có hàng nghìn hàng vạn mối lo.
Đúng lúc đó vệ sĩ đi vào. Lục T5hi Nhã xoay chiếc bút trong tay nhìn tên vệ sĩ nói nhỏ vào tai lão cáo già. Phát hiện khuôn mặt lão cáo già cứng đờ, thậm chí còn có vẻ mất bình tĩnh, nụ cười trên mặt cô càng thêm tươi tắn.
Đổng lão, không biết uy danh của ông ngoại tôi có có tác dụng không?
Lão cáo già không bình tĩnh nổi nữa, lập tức đứng bật dậy, giận tái mặt.
Nhan Đình Căn xấu hổ cúi đầu, im lặng không đáp.
Diệp Chấn Hòa thở dài, sắc mặt tăm tối.
Trà nguội lạnh phân nửa, cuối cùng Nhan Đình Căn cũng mở miệng.
Lục Thi Nhã đến nơi hẹn thì phát hiện Nhan Đình Căn cũng có mặt, cô lễ phép chào hỏi hai người.
Vẻ mặt hai ông chú qua nửa đời người lúc này đầy chua xót, ngay cả một nụ cười miễn cưỡng cũng không nở được.
Sao vậy ạ?
À, đúng rồi, Đổng lão, chắc là có một chuyện ông chưa điều tra ra, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt lại nhau thôi. Tôi cũng vui lòng nói cho ông biết, nhà thiết kế của DS hợp tác với Thần Phong gần đây là tôi. Làm phiền ông chuyển lời tới tất cả partner (đồng bọn) của ông, đừng mơ mộng có thể ra tay từ chỗ tôi, tôi sẽ không đập bảng hiệu kiếm cơm của mình.
Đổng lão đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe vậy sững sờ đứng lại nhìn cô gái trước mắt. Thấy dáng vẻ tự tin của cô, trong lòng ông ta chấn động không thôi.
Đi thong thả, không tiễn!
Tình huống gì đây?
Mọi chuyện đúng là ngày càng rắc rối, ngày càng phức tạp.
Sao Tần Tiêu Mai lại về nước ngay lúc này? Chẳng lẽ bà ta cũng có liên quan đến vũng nước đục hiện tại?
Lục Thi Nhã vô cùng bất an, người phụ nữ này từng là cơn ác mộng đáng sợ nhất của Tiểu Thần Thần. Bà ta trở về vào lúc này, tuyệt đối chẳng phải là chuyện tốt lành.
Chú Nhan, chú có thể kể cho cháu biết chuyện của mẹ Thần Phi không? Nói thật qua từng ấy năm, cháu rất tò mò về bà ấy, không biết vì sao bà ấy lại nhẫn tâm tổn thương Thần Phi nhiều như vậy.
Lục Thi Nhã nghiêm túc nhìn Nhan Đình Căn, bình tĩnh nói ra sự hiếu kì của mình.
Lục Thi Nhã lên tiếng nhắc nhở, Đổng lão đỏ mặt già dẫn đám vệ sĩ của mình rời đi.
Tôn Tuấn Mân thấy đám người hùng hổ rời đi, liền mang vẻ mặt lo lắng đi tới gõ cửa phòng Lục Thi Nhã.
Tiểu Nhã, chuyện này là sao?
Quả nhiên, vũng nước đục này không phải cứ cô muốn tránh là tránh được. Vì Tiểu Thần Thần, cô phải lên dây cót lại tinh thần mới được.
Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, là Diệp Chấn Hòa gọi tới.
Lục Thi Nhã nghe máy, Diệp Chấn Hòa hẹn cô gặp mặt nói chuyện, ông có chuyện quan trọng cần trao đổi với cô.
Thật ra là do chú có lỗi với bà ấy, nên bà ấy mới tổn thương Thần Phi.
Năm xưa, hai nhà Nhan Tần liên hôn, đây vốn là chuyện vui. Lúc đó chú còn trẻ, vừa xuất ngũ trở về thấy bà ấy xinh đẹp nết na liền động lòng. Gia đình bà ấy cũng rất vừa lòng với chú nên tác thành chú với bà ấy rất nhiều, cứ thế chú và bà ấy thuận lợi kết hôn.
Đêm kết hôn, chú quá chén ép buộc bà ấy. Hôm sau thức dậy, bà ấy tuy không tỏ ra tức giận, nhưng trong mắt lại như mất đi ánh sáng, chú mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó.
Lục Thi Nhã nói xin lỗi, Tôn Tuấn Mân ảm đạm lắc đầu.
Anh không giúp gì được cho em, mong em có thể xử lý thỏa đáng mọi chuyện.
Hiện tại, Tôn Tuấn Mân không chỉ là bạn bè mà còn là người anh cả trong công việc của cô. Lời dặn dò của anh ta làm cho cô cảm thấy rất ấm lòng.
Sau này chú mới biết bà ấy đã có người yêu, bà ấy cho rằng mình chỉ là vật hi sinh đổi chác của gia đình. Khi mang thai Thần Phi, bà ấy trở nên cố chấp, thậm chí còn muốn phá thai. Lúc đó bọn chú tách ra ở riêng. Sau khi sinh Thần Phi xong, hai mẹ con mới về nhà họ Nhan. Bà ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh khá nghiêm trọng, hành vi trở nên ngày càng bất thương…
Chuyện sau đó cháu cũng biết, lúc nhỏ Thần Phi chịu khổ rất nhiều, chú không làm tròn chức trách của người cha. Mãi cho đến một ngày thằng bé bị Tiêu Mai đẩy xuống lầu, mất đi thính lực một bên tai, lúc đó bi kịch bắt đầu… Từ khi Tiêu Mai rời khỏi nhà họ Nhan, Thần Phi nó liền…
Chú Nhan run giọng kể lại chuyện năm xưa. Không thể phủ nhận, tổng giám đốc Nhan xưng bá thương trường năm nào bây giờ chỉ còn lại dáng vẻ của một người cha già cả.
Chuyện đã qua rất nhiều năm nhưng Lục Thi Nhã nghe xong vẫn cảm thấy đau đớn. Trước đây ít nhiều gì cô cũng đoán được tại sao thời niên thiếu Nhan Thần Phi không chịu nhắc tới mẹ mình, tất cả xuất phát từ sự tự ti của bản thân anh. Mỗi lần được Ms.Diêu ôm, anh đều sẽ đỏ hốc mắt…
Đáng ra, cô nên nghĩ đến những chuyện này sớm hơn. Có điều, hiện giờ nó không còn quan trọng nữa, quan trọng là…
Bây giờ thì sao? Vì sao bà ấy lại đột nhiên trở về?
Lục Thi Nhã lạnh giọng hỏi.
Khuôn mặt chú Nhan và chú Diệp đều trầm xuống, lòng Lục Thi Nhã cũng trầm theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.