• 488

Chương 128: Trọn vẹn



Người được khắc sâu trong đầu anh là em. Lục Thi Nhã, em còn muốn lừa anh bao lâu nữa?



Nhan Thần Phi, anh nói linh ti8nh gì thế? Có ý gì? Em lừa anh cái gì?


Nhan Thần Phi bất ngờ kéo mạnh Lục Thi Nhã vào trong lồng ngực mình, hai trái t3im cuồng nhiệt đập như nổi trống dán sát vào nhau.

Từ khi anh gặp em, tất cả thói quen, tư tưởng, cảm xúc của anh đều 9bị em khống chế. Ngay cả trái tim anh, chỉ cần anh khẽ chạm vào em, nó liền quặn đau như bị thiêu đốt. Nếu người đó không phải 6em thì những hình ảnh anh thấy là cái gì? Khoảnh khắc thấy em im lặng nằm đó, đầu óc anh như muốn nổ tung, bóng dáng vốn mơ hồ 5trở nên rõ ràng. Em nói đi, nếu người đó không phải em, hai mươi mấy năm của anh chưa từng có ký ức về em thì sao em lại làm cho anh cảm thấy khủng hoảng như thế?

Suy nghĩ của Lục Thi Nhã bị đánh bay, cô để mặc cho Nhan Thần Phi liều mạng dây dưa ôm hôn mình. Cho đến khi động tác thô lỗ của anh làm đau cô, mới kéo lí trí của cô trở lại.
Lục Thi Nhã đẩy Nhan Thần Phi ra, nhích cơ thể mềm nhũn của mình sang một bên, dùng hết sự can đảm còn sót lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhan Thần Phi, anh cần bình tĩnh lại, tình trạng bây giờ của anh rất không bình thường, anh cần nghỉ ngơi. Em liên hệ với bác sĩ Diệp…


Đủ rồi! Em đang tránh né cái gì? Rốt cuộc mọi người đang che giấu cái gì? Em thật sự cho rằng mấy ngày nay anh ở bên em, anh không có một chút cảm giác nào sao? Tiếng nói của em, độ ấm của em, nụ cười của em chỉ cần anh nhắm mắt lại thì chúng nó sẽ luôn xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhiều năm qua, anh chưa từng vì chuyện gì mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Cho đến hôm nay, khoảnh khắc nhìn thấy em, anh đã vô thức gọi hai chữ đó, bóng dáng mơ hồ trong đầu anh cũng trở nên rõ ràng, chúng ta đã biết nhau từ lâu.

Lục Thi Nhã sững sờ, hoàn toàn sững sờ.
Khi cảm nhận được bàn tay lạnh băng của anh lưu luyến trên cơ thể cô hình thành sự đối lập rõ ràng với nhiệt độ nóng rực trên da thịt cô, trong cơn hốt hoảng, Lục Thi Nhã biết khoảnh khắc nên tới đã tới. Cô không kìm được nhẹ giọng gọi:

Thần Thần.

Cùng với tiếng gọi đó là cơ thể cô bị
công phá
, không hề dịu dàng, chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt giống như đang tuyên bố, đang chứng minh, dùng đau đớn để chứng minh sự có mặt của cô trong ký ức của anh. Khả năng tiếp nhận của cô đã đạt tới ranh giới cực hạn, không còn chỗ có thể nới rộng ra, thế nhưng trái tim của người nào đó lại từng chút từng chút được trọn vẹn.
Tiếng va chạm vang dội trong căn phòng, cuối cùng Lục Thi Nhã cũng có thể khai phá nơi cuối cùng trên cơ thể, từng tấc từng tấc bị anh chiếm đoạt, cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng cực hạn lan tràn toàn bộ tâm trí cô.
Giây phút ôm nhau đó mãi mãi lưu lại trong trái tim cô. Cơ thể của người đàn ông này, hô hấp của người đàn ông này, trái tim của người đàn ông này, còn có mỗi một lần sôi trào mãnh liệt xông tới làm cho cô rung động không thôi, càng thêm hãm sâu vào.
Ký ức hai mươi ba năm giống như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua đầu cô, cuối cùng Tiểu Thần Thần của cô đã thật sự có được cô. Loại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời này làm cho cô cảm thấy cuộc đời này không còn gì để hối tiếc.
Cảm giác thất bại, đau lòng, sợ hãi, lo lắng xâm chiếm lấy tâm trí Lục Thi Nhã. Lúc này cô đã không còn dáng vẻ ung dung bình tĩnh của ngày thường, chỉ muốn trốn tránh, trốn tránh sự thật Tiểu Thần Thần muốn tìm lại được trí nhớ.

Em đang sợ? Em sợ cái gì? Rốt cuộc quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, vì sao trong trí nhớ của anh lại không có em?

Nhan Thần Phi tiến lại gần, giữ chặt cằm Lục Thi Nhã bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Tiểu Thần Thần... khôi phục trí nhớ.

Nha Nha.

Tiếng gọi quen thuộc mà xa lạ khiến Lục Thi Nhã cứng đờ người, cô không biết mình nên làm gì vào lúc này. Tất cả các giác quan đều buông vũ khí đầu hàng, chỉ có nước mắt tràn bờ rơi xuống như những hạt trân châu.

Nha Nha.

Tiếng gọi sâu nặng chứa chan tình cảm hơn cả trước kia, hoàn toàn trói chặt trái tim Lục Thi Nhã.

Đừng… đừng gọi em như vậy.


Nếu những ký ức đó gây tổn thương cho anh, anh có bằng lòng nhớ lại không? Em không muốn anh bị tổn thương, cho nên…


Tại sao lại quyết định thay anh? Càng tới gần em, tình cảm của anh càng thêm khó kiềm chế. Cho dù như vậy, em cũng muốn phủ nhận sao?


Em…

Nhan Thần Phi chứng kiến Lục Thi Nhã hoảng hốt lo sợ như vậy thì trái tim như bị ai đó thắt lại, mỗi tế bào trên cơ thể đều đau đớn theo.
Trong cơn tuyệt vọng, đau khổ trong mắt hai người chỉ còn có nhau. Vì vậy, tình yêu trời long đất lở không còn cách nào ngăn cản. Không biết là người nào chủ động trước, khoảnh khắc đôi môi hai người chạm vào nhau, tất cả tình cảm sâu đậm trong cơ thể đều thức tỉnh, bọn họ lao vào cắn xe nhau như dã thú.
Trái tim đau đớn, tuyệt vọng vừa khéo làm cho cô không có chỗ để trốn tránh, chỉ có thể đối mặt tiếp nhận.
Ngón tay cô run rẩy chạm đến hơi nóng, đó là hơi nóng tuôn ra từ khóe mắt anh, như muốn thiêu đốt cô.

Anh yêu em.

Anh đã không ngăn được lòng mình nữa, khi anh thốt ra lời bày tỏ thật lòng này, tất cả các dây thần kinh của Lục Thi Nhã đều đứt, cô khóc lớn.

Nói cho anh biết!

Câu nói ra lệnh nhưng trong đó lại chỉ có sự cầu xin, cầu khẩn. Lục Thi Nhã không chịu nổi dáng vẻ này của anh nhất.
Cô vuốt ve mặt mày anh, trong lòng chua xót dữ dội.
Tám năm, tất cả uất ức kìm nén suốt tám năm đều phát tiết ra hết theo tiếng gào khóc của cô.

Khốn kiếp, em bảo anh đừng nói rồi, anh không nghe thấy sao?

Lục Thi Nhã nắm lấy áo của Nhan Thần Phi, vừa gào khóc vừa hét.
Phát giác đôi tròng mắt đen thẫm giống như báo săn của anh đang nhìn mình, Lục Thi Nhã không kìm được lòng hôn nhẹ lên nó. Sau đó, cô cảm nhận được cơ thể anh run bắn lên, tiếp đó cả người cô cũng run lên. Trải qua cảm giác sung sướng không gì sánh nổi, cô cắn lên bờ vai anh.

Không biết kéo dài bao lâu, Lục Thi Nhã sớm đã như lọt vào trong sương mù, lâng lâng cả người. Lúc cô có ý thức trở lại, Nhan Thần Phi đang cẩn thận lau người cho cô.

Cô mê man nhìn ánh đèn trần nhà, vô lực nằm trên giường thở dốc. Chờ đến khi sự vui sướng nhè nhẹ rút đi, suy nghĩ dần dần tỉnh táo, lí trí bắt đầu hoạt động, cô mới ngẫm lại ý nghĩa những lời anh nói lúc nãy và nắm bắt được chút đầu mối.

Cô nhìn chăn đệm xốc xếch, còn có vết
mai đỏ
mới nhớ tới vừa rồi bọn họ có bao nhiêu kịch liệt.

Ha ha ha… lão xử nữ hai mươi mấy năm hôm nay rốt cục cũng nở hoa rồi!

Cô vừa cười nhạo ra tiếng thì Tiểu Thần Thần cũng dọn dẹp xong, bưng chậu nước đi vào phòng vệ sinh. Giây phút thấy phía sau lưng anh, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Cô đúng là nên đi luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nói không chừng sẽ trở thành một thế hệ bậc thầy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.