Chương 130: Chột dạ
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1439 chữ
- 2022-02-04 08:26:01
Nhan Thần Phi mặc vest màu đen, tinh thần xán lạn làm chói lòa mọi đôi mắt. Thế nhưng lúc này, Lục Thi Nhã chỉ biết sa sầm mặt8 nhìn tư thế hiên ngang của anh.
Tại sao đàn ông làm chuyện đó xong thì tinh thần sảng khoái, còn phụ nữ thì lại như 3chết đi sống lại?
Biết rồi, anh mau đi đi.
Nhà thiết kế vinh dự của DS, LU? Sharra Lu?
Đàm Nghị hỏi với vẻ cực kỳ khó tin.
Lục Thi Nhã mỉm cười, đáp:
Jame, chúng ta lại gặp nhau rồi, nhưng thân phận của tôi hôm nay không phải là bác sĩ tâm lý.
Cô thật sự là nhà thiết kế Lu của DS?
Lục Thi Nhã được Đàm Nghị sắp xếp đến một gian phòng VIP, ở trước cửa ra vào còn có hai vệ sĩ đứng canh chừng. Xem ra Tiểu Thần Thần cực kỳ để ý cô.
Đàm Nghị, anh đi giúp anh ấy trước đi, đừng để anh ấy đối mặt một mình, tôi không sao. Tôi sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, đợi lát nữa bữa tiệc bắt đầu, tôi sẽ tự đi qua đó.
Nhưng phó tổng Nhan…
Đó là giọng nói e là cả đời này cô cũng khó mà quên được, giọng nói êm tai đã từng khiến Nhan Thần Phi mất phương hướng.
Nếu cô lo lắng cho anh ấy thì mời cô mở cửa ra.
Giọng nói vô cùng êm tai như ma xui quỷ khiến, khiến Lục Thi Nhã bất giác tự mở cửa ra trong cơn thất thần.
Lục Thi Nhã nghe xong thì cứng đờ cả người.
Anh cút mau, tên dê xồm này, còn muốn sàm sỡ nữa! Anh dám gọi đó là bôi thuốc?
Lục Thi Nhã nhớ tới tối qua, lúc cô còn mơ mơ màng màng đã được anh bôi thuốc, má nó, đầu cô lại muốn bốc khói rồi.
Ừm…
Lục Thi Nhã nén cười đưa tay ra,
Nghe nói là anh đã đề cử tôi với phó tổng Nhan. Rất cảm ơn sự khẳng định của anh dành cho tác phẩm của tôi. Cảm ơn anh, Đàm Nghị.
Đàm Nghị nhìn cánh tay đang giơ về phía mình, nuốt nước miếng, ngắc ngứ nắm lấy tay cô, đứng đực ra như một con gà gỗ.
Sharra, cô quả thật khiến người khác đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Cô biết không, tác phẩm nào của cô, tôi cũng sưu tầm hết, tất cả đều cất giữa cẩn thận. Thậm chí không màng đường sá xa xôi đến tham quan nhà do cô thiết kế. Tôi luôn tin rằng người có thể thiết kế được những ngôi nhà như vậy, chắc chắn đã trải qua một cuộc sống không giống người thường, ít nhiều gì thì cũng đã trải qua năm tháng từng trải sóng gió, không ngờ lại là một cô gái còn nhỏ tuổi hơn tôi?
Lục Thi Nhã nhìn ánh mắt bất ngờ của Đàm Nghị, trong lòng cười đến mức muốn rút gân.
Có muốn tôi ký tên không?
Có được không?
Cúp điện thoại rồi, Lục Thi Nhã mới nhớ tới một chuyện. Vừa nãy cô quên hỏi Diệp Chấn Hòa chuyện có người cố ý che giấu tin tức cô bị bắt cóc là như thế nào. Nhưng lúc cô đang định gọi lại cho ông thì lại nghĩ lại.
Dù sao thì chuyện này bị giấu đi cũng tốt cho Nhan Thần Phi, cô quan tâm ai làm làm gì?
Sau khi vứt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Lục Thi Nhã sửa sang trang điểm lại bản thân, vừa đúng lúc xe của chú Trần đến dưới lầu.
Trái tim bất giác loạn nhịp, nỗi bất an mơ hồ dâng lên.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ. Lục Thi Nhã khẽ giật mình, trốn vào phòng rồi mà vẫn bị phát hiện ra sao?
Lục Thi Nhã tiến lên vài bước lại gần cửa, từ ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nói.
Yên tâm, tôi đã ở đây rồi không có ai dám trắng trợn động đến tôi đâu, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa.
Lục Thi Nhã cong môi nói.
Đàm Nghị sửng sốt, khó có thể tin được đây là vị bác sĩ Lục mà anh ta quen trước đây.
Vậy được rồi, bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu vào lúc 10h. Đến lúc đó, sẽ có người dẫn cô đến hội trường.
Ngồi ngây ngốc mãi, Lục Thi Nhã mới hoàn hồn lại gọi điện cho chú Diệp, kể sơ qua về tình hình của Nhan Thần Phi.
Chú Diệp nghe xong mãi không trả lời lại, có lẽ đầu óc chú cũng bị chấn động đến nỗi văng mất rồi.
Em bảo anh tiếp tục mà…
Nhan Thần Phi!
Nhan Thần Phi hơi cong môi lên, vội vàng hôn lên trán cô một cái rồi rời đi.
Anh yêu em, Lục Thi Nhã.
…
Lục Thi Nhã hoàn toàn thất thế. Người đã vào thang máy rồi mà cô vẫn còn đỏ bừng mặt mũi. Quả nhiên sau tám năm xa cách, cô vẫn chưa tiêu hóa được loại tình cảm nồng nàn thắm thiết như vậy.
Lục Thi Nhã bĩu môi, giận dỗi nghiêm mặt nói.
Nhan Thần 9Phi nhướng mày, đi đến bên cạnh nâng mặt cô lên hỏi:
Đau lắm à?
Dường như Mộc Lan cũng chẳng buồn để ý tới chuyện này, cô ta ra hiệu cho trợ lý bằng ánh mắt rồi một mình đi vào phòng.
Cánh cửa khép lại, không gian rộng lớn trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Hai cô gái đứng trong phòng dò xét lẫn nhau.
Lục Thi Nhã chưa từng nghĩ tới việc mình và cô gái này sẽ gặp nhau, nhưng ông trời thường không chiều lòng người.
Mộc Lan mỉm cười nho nhã, liếc nhìn hai vệ sĩ đứng ngoài cửa. Thấy hai vệ sĩ kia chần chừ do dự, Lục Thi Nhã bèn trầm giọng nói:
Để cô ấy vào đi.
Vẻ mặt vệ sĩ đầy khó xử, nhưng vì ngại ánh mắt của Lục Thi Nhã, cho nên cuối cùng họ vẫn để một mình Mộc Lan đi vào và ngăn trợ lý của cô ta lại ngoài cửa.
Chú Trần nhìn mặt mày Lục Thi Nhã hồng nhuận tươi tắn thì cười khẽ. Lục Thi Nhã nghe vậy có hơi chột dạ. Lúc còn bé, cũng thường xuyên có những lúc thế này, chỉ là khi đó chưa có chuyện gì khác thường, nay đã không còn thế nữa. Lục Thi Nhã âm thầm toát mồ hôi.
Đến nơi tổ chức, chú Trần lái xe vào đường VIP chuyên dụng, Đàm Nghị đã đứng chờ sẵn.
Thấy Lục Thi Nhã xuống xe, anh ta trợn tròn mắt, quai hàm cũng sắp rơi xuống đất đến nơi.
Trước một người phụ nữ có chỉ số IQ và EQ đều cao thế này, Lục Thi Nhã hơi chột dạ, cô rất ngạc nhiên không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này.
Lại gặp nhau rồi, chào cô, tôi là giám đốc sản xuất của tập đoàn Mộc Thị, Mộc Lan.
Lục Thi Nhã nhìn cánh tay mảnh khảnh đang duỗi ra trước mặt mình, bình tĩnh bắt lấy.
Hỏi vô cùng nghiêm túc.
Rõ ràng an6h biết hôm nay là ngày quan trọng, không thể cứng rắn làm chuyện đó. Lát nữa em mà gặp chuyện gì xấu hổ thì anh cứ đợi mà làm5 bạn với Liễu Hạ Huệ đi!
Lục Thi Nhã hừ mũi.
Nếu không anh bôi thuốc mỡ cho em nhé?
Đàm Nghị vui mừng, ngạc nhiên hỏi lại khiến Lục Thi Nhã bật cười thành tiếng.
Được chứ, đợi sau bữa tiệc hôm nay, anh muốn bao nhiêu thì tôi ký bấy nhiêu. Bây giờ chúng ta nên đi vào đã, không thể để phó tổng Nhan chiến đấu một mình được.
Nghe Lục Thi Nhã nói Đàm Nghị liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc trở lại. Thấy vậy, trái tim Lục Thi Nhã cũng chùng xuống, khúc nhạc dạo trước cơn bão tố đã vang lên. Ngày hôm nay là một trận đánh ác liệt.
Được.
Đàm Nghị vội vàng rời đi. Lục Thi Nhã ngồi đợi trong phòng một mình, trong lòng khó mà bình tĩnh được. Chẳng hiểu sao, ngực cô vẫn luôn nghèn nghẹn, cô luôn có linh cảm gì đó không rõ ràng kể từ khi bước vào cánh cửa này.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn nửa tiếng nữa.
Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Lục Thi Nhã, cô có thể gọi tôi là Sharra.
Sharra?
Mộc Lan nghiền ngẫm cái tên của cô khiến Lục Thi Nhã cảm thấy cô ta có thâm ý khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.