• 488

Chương 137: Cút ra!


Mộc Lan đưa di động cho Lục Thi Nhã, ra hiệu cô xem.

Lại là một cái bẫy, Lục Thi Nhã tự nói với mình như vậy, thế 8nhưng cô vẫn ngây ngốc cầm lên.

Cô xem video thứ hai đi!
Mộc Lan đề nghị.
Lục Thi Nhã run tay mở video thứ hai.

Lời này thật đủ độc. Cô hy vọng tôi làm gì? Rời khỏi anh ấy? Trốn đi thật xa?

Thái độ dứt khoát này của Lục Thi Nhã khiến Mộc Lan sửng sốt, sau khi im lặng cô ta nhẹ giọng nói:
Không biết tay Lục Thi Nhã bị thứ gì đó quẹt phải, cảm giác nóng rát mang theo buốt nhói khiến cô sợ hãi thét lên.
Cùng lúc ấy, người ở đầu bên kia nhà hàng cũng bị thu hút bởi tiếng hét mà tiến đến gần hai người.
Lục Thi Nhã bất chấp đau đớn trên tay chạy theo người phụ nữ đang lao thẳng về phía Nhan Thần Phi.
Bà ta còn chưa tới gần đã bị bảo vệ xông ra chặn lại.

Cái này tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết anh ấy đang đi về phía vực thẳm, vực thẳm im lặng.

Lục Thi Nhã thất thần, Mộc Lan im lặng nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối, sau đó khẽ thở dài:
Không nới lỏng, chỉ có chất vấn.
Mộc Lan nhìn cô, không gật đầu, đáp,
Tôi sẽ luôn ở bên anh ấy.


Cô Lục, tôi không phải là kẻ địch của cô. Tôi và cô có cùng mục đích, đều hy vọng anh ấy có thể sống tốt. Tôi không yêu cầu hay ép cô đưa ra bất kỳ quyết định nào. Tôi chỉ mong cô biết, tình trạng hiện giờ của anh ấy không thích hợp để gặp cô.

Lời nói và ngữ khí của Mộc Lan đã kéo Lục Thi Nhã ra khỏi bờ vực mất lí trí.
Khi cô sắp từ bỏ, thì…

Được!
Mộc Lan đáp lại.
Ánh mắt Nhan Thần Phi gần như khóa chặt lên người Lục Thi Nhã ngay phút đầu tiên.
Lúc nhìn thấy máu trên tay cô chảy ròng ròng, cả người anh run lên, ánh mắt cũng càng thêm âm u. Tuy nhiên, ánh mắt anh chỉ dừng lại mấy giây rồi nhanh chóng chuyển sang người đã sinh ra mình.
Lục Thi Nhã biết, điều đó có nghĩa là: Cô nên rời đi.
Đủ rồi, thật sự quá đủ rồi!
Mộc Lan hờ hững nói như thể đã chuẩn bị từ trước, khiến Lục Thi Nhã không khỏi cảm thấy rất bất an9.
Quả nhiên, lúc cô mở video thứ nhất, tay cô đã run lên. Trong đoạn video là cảnh Tần Tiêu Mai đâm Nhan Thần Phi6.
Lục Thi Nhã nhìn theo bóng lưng cô ta, không kìm lòng được mà tiến lên giữ cô ta lại.
Mộc Lan kinh ngạc nhìn cô, nhìn sự tiêu điều trong mắt cô.

Buông tôi ra! Tại sao? Tại sao?

Tóc người phụ nữ xõa tung, hai mắt đỏ ngầu, không ngừng gào thét về phía Nhan Thần Phi, giống như đang phát tiết bất mãn, lại giống như đang kêu gào thảm thiết.
Lục Thi Nhã nhìn bàn tay duỗi ra đợi cô nắm lấy, thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Giữa tình địch còn có thể thân thiện bắt tay sao?

Cô Lục, kì thực tôi rất tò mò, hồi đó cô đã làm thế nào mà có thể khiến anh ấy hoàn toàn quên đi được cô? Cô thấy đấy, trong video anh ấy rất đau đớn, rất tuyệt vọng, dù đã đến bờ vực tuyệt vọng rồi nhưng anh vẫn rất bài xích, vẫn rất sợ hãi khi nhớ về cô.

Lục Thi Nhã cúi đầu cười khổ.

Tình trạng hiện giờ của anh ấy vô cùng tồi tệ, nếu lúc này cô xuất hiện trước mặt anh ấy, chỉ e là cô sẽ hủy hoại anh ấy hoàn toàn. Tinh thần của anh ấy đã đạt đến mức cực hạn rồi, xin cô Lục giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ấy một con đường sống.

Giọng Mộc Lan dần dần trầm xuống, trong đó không hề thiếu sự lo lắng.

Ở đây đợi tôi, tôi dẫn anh ấy đến!

Biểu cảm không thể tin nổi xuất hiện trên mặt Lục Thi Nhã, cho đến khi Mộc Lan rời đi, cô mới từ từ lấy lại tinh thần.
Tần Tiêu Mai!

Còn chưa đủ sao? Mạng sống bà cho tôi, tôi đã trả lại cho bà. Bà Tần, bà còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn tôi hủy diệt nhà họ Tần đến cùng?

Dù chưa bao giờ nhìn thấy nhưng cô có thể nhận ra người đó là ai!
Bà ta muốn làm gì?
Lục Thi Nhã ngồi trong góc bị nhấn chìm bởi các loại cảm xúc. Ấy vậy mà giây phút nhìn thấy người đàn ông ấy, tất cả dường như đều hóa thành hư không.
Anh rất thờ ơ lạnh lùng, trong ánh mắt không hề có ánh sáng, giống người bị lấy mất linh hồn.

Anh ấy đang làm gì vậy?
Lục Thi Nhã lạc giọng.

Cô Lục, như cô thấy đấy, anh ấy đang mở khóa ký ức, những kí ức liên quan đến cô.

Khoảng không im lặng.
Lục Thi Nhã chán nản nở nụ cười.
Chỉ cần nhìn một cái là được.
Mộc Lan thoáng ngẫm nghĩ sau đó gỡ tay Lục Thi Nhã ra.
Video?

Trong này có hai video, nếu cô xem xong vẫn còn muốn đi tìm anh ấ3y thì tùy cô.

Toàn bộ ý thức của Lục Thi Nhã bị đóng băng trong nháy mắt, cô quay phắt người lại.
Bóng lưng người đó!

Xin nhờ cô, một lần này thôi, để tôi nhìn anh ấy từ xa một lát!

Lục Thi Nhã đã không còn cảm thấy bản thân có bao nhiêu đáng thương, tất cả những suy nghĩ còn lại hiện giờ chỉ là để cô trông thấy anh một chút thôi, dù là từ xa.
Giọng nói lạnh lẽo như nỗi kinh hoàng truyền ra từ địa ngục.
Ngay cả Lục Thi Nhã cũng rùng mình, sững sờ.
Câu trả lời này rất thực tế, cũng rất thông minh.

Cảm ơn cô!

Lúc Lục Thi Nhã nắm lấy bàn tay của Mộc Lan, không khỏi dùng sức siết chặt.

Cô sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy chứ?


Cô thực sự rất thông minh, rất ưu tú, ưu tú đến nỗi khiến tôi tự thấy hổ thẹn.

Cảm giác thất bại, nỗi bi thương ngập tràn cõi lõng Lục Thi Nhã.
Tần Tiêu Mai càng điên cuồng hơn, không ngừng lao về phía anh, nhưng bị bảo vệ khống chế giữ chặt.

Gọi cho cảnh sát, tôi không muốn thấy bà ta nữa.

Không đúng!
Lục Thi Nhã mở to đôi mắt xem kĩ video. Là… là Nhan Thần Phi tự lao về phía con dao.

Sao có thể....

Lục Thi Nhã hít sâu một hơi, huy động toàn bộ sức lực quay lưng đi.
Lúc đi đến cửa, cô phải đứng im một lúc mới có can đảm mở cánh cửa ra. Chỉ là, khoảnh khắc lúc cô mở cửa thì có người đi vào, sượt qua vai cô chạy như điên vào trong.
Lục Thi Nhã cuống cuồng chạy vào, chứng kiến người đàn bà càng lúc càng tiến đến gần Nhan Thần Phi.
Dưới sự cấp bách, cô nhào tới ôm chặt lấy cánh tay bà ta.
Mộc Lan nhìn cô, khẽ nhíu mày.

Cô Lục không cần phải tự xem thường bản thân. Tôi thông minh ưu tú đến mấy cũng không bằng được vị trí của cô trong lòng anh ấy. Cô là người phụ nữ khiến người ta thán phục, tôi chúc cô hạnh phúc.

Người đàn bà cứng đờ quay lại, giận dữ nhìn cô, giãy mạnh thoát ra khỏi sự khống chế của cô.

Á!

Lục Thi Nhã đã không có tâm trạng nghiên cứu tình cảm của cô ta đối với Nhan Thần Phi nữa. Cả người cô lúc này đã rơi vào trong hố đen lần nữa, sắp bị bóng tối nhấn chìm hoàn toàn.

Anh ấy đã nhớ ra chưa?


Hai mươi phút sau.
Trong di động thình lình phát ra tiếng thét dọa cô run tay, đánh rơi chiếc điện thoại rơi xuống bàn.
Hình ảnh dừng lại ở dáng vẻ Nhan Thần Phi ôm đầu gào khóc trong đau đớn.

Đừng khách sáo!

Lục Thi Nhã buông tay ra, Mộc Lan đứng dậy rời đi.
Không có đối thoại, không có ấm áp.
Mộc Lan nhìn về vị trí cô đang trốn, khẽ lắc đầu.
Là cảnh thôi miên.

A...

Anh nói với Mộc Lan rồi đi về phía Lục Thi Nhã, mặc kệ Tần Tiêu Mai vẫn đang tiếp tục gào thét.

Lục Thi Nhã nín thở nhìn người đàn ông đang đi từng bước vững vàng tới trước mặt cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.