• 488

Chương 144: Biến



Xin chào, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu, tôi có chút chuyện nên đến muộn.


Lục Thi Nhã áy náy cười nói, người đàn ông k8ia nhìn cô, không nói gì quan sát cô từ đầu tới chân một lượt.

Anh Triệu, có duyên sẽ gặp lại.

Lục Thi Nhã nói xong đứng dậy rời đi.

Anh Triệu, anh tỉnh táo lại đi.

Lục Thi Nhã hối hận vì không mang theo thuốc an thần hoặc bình xịt hơi cay trong người, ai mà ngờ đi xem mắt cũng gặp được bệnh nhân tâm thần.

Buông cô ấy ra!

Trong lúc Lục Thi Nhã đang phiền muộn thì đằng sau cô truyền đến tiếng hô hùng hồn.
Như thế này mà cũng có thể đụng mặt nhau, đúng là nghiệt duyên sâu nặng. Mặc dù lần gặp mặt cuối cùng là từ hai năm trước nhưng ấn tượng quá sâu sắc nên khó quên.
Lục Thi Nhã nhìn người đàn ông họ Triệu bị Hách Tư Minh quát một tiếng, choáng váng gọi:
Hách Tư Minh quay lại nhìn Lục Thi Nhã, Lục Thi Nhã cười cứng đờ.
Hai người họ ngồi xuống trong bầu không khí xấu hổ, nhân viên phục vụ đưa trà lên, Lục Thi Nhã cầm ly trà, thở dài.

À... bây giờ tôi còn có việc, nếu không...


Có thể cho tôi một cơ hội không?


Thế này nhé, anh Triệu, tính cách của anh có chút lệch lạc. Anh yêu cầu rất cao đối với mọi thứ, những thứ không đạt được đúng yêu cầu của anh sẽ khiến anh cảm thấy mất mặt, đoán chừng đây cũng chính là lí do khiến vợ anh hoàn toàn thất vọng với anh. Tôi nghĩ cô ấy phản bội anh cũng đã phải hạ quyết tâm rất lớn, dù sao cô ấy cũng chỉ muốn có con nên mới ngủ với người đàn ông khác.


Cô nói bậy bạ gì thế? Một đứa con gái không biết giữ mình như cô thì có tư cách gì nhắc đến vợ trước của tôi!


Nghe nói cô có một đứa con hơn một tuổi, không biết ch3a là ai?

Đệt!!!

Cô thì biết cái gì, cô chẳng hiểu gì hết, chỉ biết nói bậy, con khốn kia...

Lục Thi Nhã bị giọng nói chói tai này làm cho đầu óc choáng váng. Xung quanh có một đám người đang vây xem, ha ha ha, xem ra lần này cô thành người nổi tiếng thật rồi.
Nhưng loại đàn ông thế này một khi thật sự lên cơn bạo lực thì vô cùng đáng sợ, Ms.Diêu tìm đâu ra được người cực phẩm này vậy!

Tôi có nói bậy hay không trong lòng anh biết rõ, đều là người lớn cả rồi, hợp thì tiếp tục không hợp thì thôi, đâu cần phải công kích người khác như vậy. Bữa cơm này của chúng ta không liên quan gì đến chuyện đó, nếu tôi nói nặng lời anh cũng đừng để trong lòng, tôi là bác sĩ tâm lý nên có hơi nặng bệnh nghề nghiệp.

Lục Thi Nhã buồn cười nhìn người đối diện, đây rõ ràng là một tên mắc chứng hoang tưởng.

Tôi nói này anh Triệu, tôi không giống với vợ cũ của anh. Chắc hẳn tính cách cô ấy rất yếu đuối, hiếm khi mới bộc phát một lần! Tôi thì không như vậy, tính cách của tôi khá nóng nảy cho nên tôi rất dễ nói ra những lời khiến người khác tổn thương. Nói thật, anh Triệu này, tuy chúng ta gặp nhau chưa tới năm phút đồng hồ nhưng dựa vào sự chuyên nghiệp của tôi thì tôi thấy tâm lý của anh có vấn đề không nhỏ đâu. Đề nghị anh tìm một bệnh viện tâm thần nào khám xem, hoặc tới phòng khám của tôi, tôi giảm cho anh 20%.

Giọng nói lạnh đến thấu xương khiến trái tim của Lục Thi Nhã run bắn lên, cô quay phắt đầu lại.
Người cô trông thấy là ai?
Lần đầu tiên gặp mà ăn nói như vậy được?
Tất cả cảm tình tốt của Lục Thi Nhã đối với 9người đàn ông này lập tức bay sạch.
Người có thể từ nhỏ đến lớn đều dây dưa với cô ngoại trừ tên vô lương tâm kia với Tiểu Tịch Dương ra thì e rằng chỉ còn một người này thôi.
Bạn học Tiểu Minh!

Nghe nói vợ trước của anh bị ai đó làm cho to bụng, chạy mất rồi đúng không?

Nụ cười vẫn còn nguyên trên mặt Lục Thi Nhã, còn gã đàn ông kia vừa nghe vậy thì mặt lập tức lạnh tanh, bầu không khí trở5 nên căng thẳng.

Cô!

Khuôn mặt của gã đàn ông đỏ bừng như gan heo, gã nghiến răng nghiến lợi nói.
Ầy, vẫn nhịn được cơ ấy!
May mà Lục Thi Nhã đã nuốt nước trong miệng xuống, nếu không đã phun thẳng vào mặt bạn học Tiểu Minh.

Bạn học Tiểu Minh, vừa rồi tôi nghe không rõ...

Có vẻ như người đàn ông kia chẳng nghe lọt tai câu nào, ánh mắt vẫn rất hung ác.

Chả trách không biết cha đứa trẻ là ai, loại người không biết kiềm chế như cô không xứng đáng có được hạnh phúc.

WTF, chắc không phải tên này mắc cả chứng tâm thần phân liệt nữa đấy chứ?
Tim Lục Thi Nhã giật thót, nhìn đôi mắt đỏ rực như đang muốn ăn thịt người của anh ta.

Vừa rồi thật sự cám ơn cậu, Tiểu Minh.


Cô đi xem mắt?


Ha ha ha… đúng là vậy, để cậu chê cười rồi, hiệu trường Hách nhà cậu có khỏe không?


Ông ấy rất khỏe, đã di dân đến Úc rồi.

Lục Thi Nhã mỉm cười, bưng ly nước chanh lên nhấp một ngụp để bình tĩnh lại.
Người dàn ông đối diện nhìn cô chằm chằm, hai mắt như sắp bốc lửa đến nơi, haizz... Lục Thi Nhã lắc đầu, quả nhiên Ms.Diêu vẫn không đáng tin cậy.
Hách Tư Minh bước đến, mạnh mẽ gạt tay gã đàn ông họ Triệu ra.
Lục Thi Nhã không thể không thừa nhận bạn học Tiểu Minh là một người đàn ông mạnh mẽ.

Giám đốc Hách?

Lục Thi Nhã nghe vậy chỉ muốn cười ngất. Tùy tiện chọn một người xem mắt cũng thành người quen biết với Hách Tư Minh. Ông trời hay lắm, tạo hóa thật biết trêu ngươi.
Vừa mới đi được hai bước, người đàn ông họ Triệu kia thế mà lại đuổi theo cô, hung hăng giữ tay cô lại.
Lục Thi Nhã cẩn thận quan sát hành động cùng vẻ mặt của anh ta.

Anh Triệu còn có chuyện gì khác không?

Họ Triệu thấy Hách Tư Minh kéo Lục Thi Nhã ra sau lưng, bảo vệ cô thì ngẩn ra, chẳng nói chẳng rằng mất mặt rời đi.



Câu hỏi này thật thẳng thắn.

Ồ...

Lục Thi Nhã nâng ly nước lên uống, uống đến hết rồi vẫn thấy xấu hổ.

Cô!


Đừng nổi giận, giận dữ dễ làm tổn thương nội tạng, tôi cũng vì tốt cho anh thôi, điều chỉnh tâm lý, bỏ xuống những thành kiến rồi nhìn lại thế giới một lần nữa, anh sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp hơn...

Haizzz, tối về lại bị cằn nhằn rồi.
Lục Thi Nhã thổi mấy giọt nước đọng trên tóc mái, cười một các bất đắc dĩ.
Lục Thi Nhã còn chưa nói xong thì một ly nước lạnh đã hất tới, may mà không phải là nước nóng.
Thời buổi này, tìm được một người đàn ông vừa có ngoại hình lại có tính cách tốt thật không dễ, chỉ là lần này Ms.Diêu tìm được một cực phẩm trong cực phẩm.

Anh Triệu, bây giờ trong lòng anh đã thoải mái hơn chưa? Tuy chúng ta mới gặp nhau được một lần thế nhưng đã gặp được nhau tức là có duyên phận, lần này tôi tặng anh một buổi trị liệu miễn phí! Bùng phát ra mới có lợi cho bệnh của anh, phải nhớ thể hiện ra cho nhiều vào, đừng kìm nén những suy nghĩ của mình nữa, như thế không tốt đâu. Những lời tôi vừa nói có đắc tội cũng mong anh đừng để trong lòng.

Người đàn ông họ Triệu sửng sốt nhìn cô, Lục Thi Nhã rút giấy lau mặt.

Tôi hiện là giám đốc sản xuất của công ty điện ảnh Đường Nhân, thu nhập một năm không coi là thấp, gia cảnh sạch sẽ, đang có dự định lập gia đình, liệu cô có thể cho tôi một cơ hội không?'
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.