• 488

Chương 146: Chẳng buồn cũng chẳng vui.


Sau đó thì sao?


Cho nên anh cần một cơ hội để giải quyết tình trạng mối tình này, mà cơ hội đó chính là em với n8gười kia.

Chụp ảnh xong, Lục Thi Nhã bần thần nhìn người đàn ông kia vội vã rời đi như tránh ôn dịch. Bóng lưng kia thật khiến người ta cảm thấy khó đoán, cuối cùng cô chỉ cầm chiếc cúp rồi cười khẩy rời đi.
Vội vã gặp lại vội vã chia xa, không có gì gọi là đứt từng khúc ruột cũng chẳng có buồn bã hay vui vẻ, chỉ có bình tĩnh xa cách.
Bạn học Tiểu Minh!
Thật là, già đầu còn có người theo đuổi, đúng là nghiệt duyên.
Sau một hồi lặng im, hai người họ nhìn nhau cười phá lên.
Lúc ra cửa, Tôn Tuấn Mân lại nói thêm một câu:

Chủ nhật, lễ trao giải.
Cái này... chuyện gì đây?6 Cô có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, đợi cô sắp xếp lại đã…
Tròng mắt Lục Thi Nhã đảo bốn năm vòng, sau kh5i hiểu rõ mọi chuyện, cô nghẹn họng trân trối nhìn Tôn Tuấn Mân.
Hay lắm, hai người đã đứng sát nhau rồi, hai bên phía ngoài còn cố đẩy vào. Được lắm, dựa thẳng vào lòng ai đó rồi.
Hơi thở này thật sự khiến người ta vừa yêu lại vừa hận.
Lục Thi Nhã lúng túng nói, Tôn Tuấn Mân gật đầu, suy sụp rời đi.
Tình cảm đúng thật là một chuyện khiến người ta kiệt quệ cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Anh Tuấn Mân... kịch bản này của anh có phải hơi cao tay quá rồi không, à còn nữa... hôm nay em mới phát hiện ra, anh là một người rất rất ích kỉ. Chỉ vì tình yêu của mình mà năm lần bảy lượt bất nghĩa với em.

Lục Thi Nhã cực kì cảm khái nói, Tôn Tuấn Mân cười một cách xấu hổ.
Kết quả, năm phút đã trôi qua mà chiếc xe vẫn đứng im tại chỗ và đóng chặt cửa, không có dấu hiệu gì sẽ mở cửa.
Đây là sao? Đến đón người?
Lục Thi Nhã ăn diện theo phong cách nữ doanh nhân thành công tới đài lễ trao giải, vừa mới đặt chân vào hội trường đã gặp một sự cố khiến cô trở tay không kịp.
Cái kẻ vô lương tâm chẳng coi ai ra gì lướt qua người cô như một cơn gió, hoàn toàn không cho cô một giây nào để phản ứng, từ đầu đến cuối chỉ có mấy giây ngắn ngủi.

Lão đại, chị đang nhìn cái gì thế?

Lục Thi Nhã giật mình quay lại, thấy gương mặt tò mò của Đàm Tiếu Tiếu thì trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng, cô bật cười thật to.
Không sai, người ngồi trong xe là tổng giám đốc hiện nay của tập đoàn Thần Phong – Nhan Thần Phi.
Lục Thi Nhã nhìn về chiếc xe ở hướng còn lại, ánh mắt đối diện trực tiếp với bạn học Tiểu Minh, sau đó lại nhìn Tiểu Tiếu đang hoảng hốt chạy về phía cô.

Buổi chiều tan làm, Lục Thi Nhã lại nhận được cuộc điện thoại của âm hồn bất tán đã quấn lấy cô suốt cả một tuần lễ.

Em đi xem xem thế nào, nếu như người kia không muốn gặp em thì sẽ không xuất hiện tại những nơi như vậy đâu.

Ha ha ha…

Đi về sớm nghỉ ngơi đi, đã vất vả cho em rồi.

Lục Thi Nhã nói xong liền đi thẳng về phía chiếc xe của Nhan Thần Phi, bỏ lại Đàm Tiếu Tiếu vẫn còn đang ngơ ngác.

Hay là để em đi gặp vị đại tiểu thư nhà anh?

Lục Thi Nhã đề nghị, Tôn Tuấn Mân lắc đầu từ chối.
Tiếu Tiếu bị nụ cười kinh dị của bà chủ làm cho sợ rúm ró.

Lão đại! Sao chị lại cười như vậy?


Lão đại, người đàn ông kia... người đàn ông kia...

Đàm Tiếu Tiếu đã bị vẻ đẹp trai hoặc là thân phận của người đó làm cho choáng ngợp, Lục Thi Nhã chỉ có thể bất lực vỗ lên vai cô nàng.
Kết quả thế này đối với Lục Thi Nhã mà nói, chẳng phải buồn cũng chẳng phải vui.

Kết thúc lễ trao giải, mười thanh niên ưu tú được mời lên sân khấu nhận giải và chụp ảnh.
Tên vô lương tâm đương nhiên đứng ở vị trí trung tâm. Lục Thi Nhã vốn đã chuẩn bị đứng ra phía rìa, nhưng chẳng biết như thế nào lại bị đẩy đến đứng cạnh vị trí trung tâm.
Lục Thi Nhã vô cùng phiền não, trong lúc vô tình cô liếc thấy một chiếc xe khác đang đỗ ở khúc quanh. Nhãn hiệu quen thuộc của chiếc xe này có thể không cần nhắc đến, nhưng mấu chốt nằm ở biển số xe của nó. Cô không nhìn lầm chứ, rất quen, rõ ràng tối hôm qua vừa mới gặp ở lễ trao giải.
Trong nháy mắt, Lục Thi Nhã quên luôn cả Hách Tư Minh, ánh mắt tập trung toàn bộ vào chiếc xe kia, cô muốn nhìn xem người bước ra khỏi chiếc xe đó sẽ là ai.
Sau khi nhìn vài lần, Lục Thi Nhã quyết định tắt máy không nhìn nữa, nào ngờ người kia lại chờ sẵn ở dưới lầu.
Lục Thi Nhã vô cùng mất mặt núp trong góc nhìn ra, bạn học Tiểu Minh cực kì đẹp trai đang đứng dựa vào cửa xe ô tô, thi thoảng liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Ha ha, giúp lão đại của em làm một chuyện nào...

Lục Thi Nhã nhướng mày với Đàm Tiếu Tiếu làm cô bé lạnh toát cả sống lưng.
Một lúc sau, Lục Thi Nhã cẩn thận rời khỏi vị trí, tìm một nơi có thể quan sát được chiếc xe kia, mở to mắt nhìn theo hướng đi của Đàm Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu gõ cửa kính bốn lần thì chiếc xe kia mới có động tĩnh, tuy kính xe chỉ kéo xuống một nửa thế nhưng chừng đó đã đủ để Lục Thi Nhã có thể nhếch môi cười.
Hôm sau, Tôn Tuấn Mân gấp gáp chạy tới hỏi Lục Thi Nhã tình hình chiến đấu hôm qua như thế nào, Lục Thi Nhã không mặn không nhạt đáp, chuyện cũ theo gió bay đi.
Sắc mặt của Tôn Tuấn Mân lập tức ảm đạm, Lục Thi Nhã thở dài, nói:
Giờ bà đây cũng không còn chết mê chết mệt vẻ ngoài của anh nữa đâu, ở nhà đã có sẵn một phiên bản mini rồi, nó cười rộ lên còn dễ coi hơn cái bản mặt cứng đờ của anh gấp vạn lần.
Lục Thi Nhã nghĩ thầm.

Hả?
Có ý gì?

Lê Nguyệt không phải là một cô gái xấu, cô ấy chỉ không thông minh bằng em. C3huyện năm đó khiến cô ấy rất hổ thẹn, nếu như em và người kia không có kết quả chỉ sợ nút thắt trong lòng cô ấy sẽ mãi t9ồn tại. Chuyện anh với cô ấy cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ, cho nên thật xin lỗi.

Cả buổi lễ trao giải, hai người họ mỗi người ngồi một đầu, không có có bất kì giao tiếp nào với nhau.
Lục Thi Nhã nhìn kẻ vô lương tâm nào đó làm đại biểu lên sân khấu đọc diễn văn.
Lục Thi Nhã nghĩ lại cũng thấy không nên, chuyện tình cảm vẫn nên để hai người trong cuộc tự giải quyết với nhau, nếu cô xen vào chỉ càng thêm phiền.

Anh Tuấn Mân này, chúc anh may mắn.

Đây là… đợi thỏ trước hang!
Haizz, sao lại dính như keo con chó dính lên da thế này, thật là.
Khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng kia chẳng hề thay đổi một chút nào. Lục Thi Nhã nhìn thẳng không chút kiêng dè, nhưng người kia từ đầu tới cuối chẳng buồn nhìn về hướng cô.
Hừ, giả vờ giỏi lắm!

Rất xin lỗi.


Haizz, anh đừng vậy, người không vì mình trời chu đất diệt, đây là bản tính con người, em hiểu mà. Anh cũng chẳng phải người duy nhất bị tình yêu làm cho u mê đầu óc.

Tốt lắm, rất tốt!
Không thể tốt hơn được nữa.
Cảnh tượng này vừa quen thuộc lại vừa xa xôi như cách trở một đời người, liệu chăng tám trăm năm trước hai người họ cũng từng có một đoạn tình cảm như vậy?
Người nào đó ngày ngày tuyệt tình đi ngang qua cửa sổ lớp cô, không có một chút lưu luyến dừng bước, cũng chẳng hề quay đầu lại.
Lục Thi Nhã xác định bạn học Tiểu Minh chắc chắn nhìn thấy mình, vậy nên càng ngẩng cao đầu đi về phía chiếc xe sang trọng kia.

Lục Thi Nhã đứng trước cửa xe chừng một phút đồng hồ, mới đưa tay gõ nhẹ vào cửa kính.

Ồ, không có động tĩnh gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.