• 488

Chương 148: Thế giới của tôi đã không cần anh


Lục Thi Nhã nhìn về phía chiếc xe, Nghiêm Chính Hạo cũng nhìn theo, mày nhíu chặt:


Em tính thế nào?


Nghiêm Chính Hạo dùng gi8ọng điệu quan tâm hỏi.
Lục Thi Nhã mang vẻ mặt hoài nghi về nhà, Ms.Diêu cực kì ghét bỏ liếc cô, sau đó tiếp tục bế Cam làm việc.

Ms.Diêu, mẹ thấy con quay về là vì điều gì?

Lục Thi Nhã đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, Ms.Diêu còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô, đáp:
Lục Thi Nhã nghe lời, ngồi xuống.

Bộp!

Một cái vỗ vỗ thẳng vào đầu cô, tiếng động phát ra không hề nhỏ.

Cũng chính vì em như vậy nên năm đó anh mới cảm th6ấy mình ở bên cạnh em thật thừa thãi! Lúc nào em cũng tự cho mình có thể xử lý được tất cả mọi chuyện, sao em không nghĩ đến chuyện dựa dẫm m5ột ai đó, đòi hỏi đối với em là một chuyện rất đáng sợ sao?

Nghiêm Chính Hạo thẳng thắn chia sẻ khiến Lục Thi Nhã sững sờ.
Cô bắt được một từ quan trọng.

Tôi về đây là vì gia đình của tôi ở đây, chứ không liên quan đến những chuyện khác. Nếu như đã để tổng giám đốc Nhan hiểu lầm thì thật xin lỗi, bởi vì nó không có khả năng.

Lục Thi Nhã mỉm cười nói xong lẳng lặng nhìn người đàn ông đối diện. Mãi đến khi trong mắt anh ngập tràn sự cô đơn và thất vọng.

Vậy thì… tạm biệt nhé.


Ha ha ha, lòng dạ tổng giám đốc Nhan đúng là rộng như biển cả, anh quan tâm hơi rộng rồi đấy.

Trong lời nói của Lục Thi Nhã còn chẳng có chút chua nào, cô chỉ cảm thấy nực cười.
Nhan Thần Phi nghiêng đầu, vẻ mặt trầm trọng nhưng không hề phản bác lại, Lục Thi Nhã thở dài.

Con tự nói rồi đó thôi, về làm hộ khẩu cho Cam.


Còn mẹ thì sao? Mẹ thấy con trở về là vì điều gì?

Ms.Diêu thả Cam xuống xe tập đi, sau đó vỗ tay xuống sofa, ý bảo cô qua ngồi.
Người trong xe mở cửa bước xuống, ngây người nhìn cô.

Tôi đã nghĩ cả một buổi tối, căn cứ vào câu nói mà tổng giám đốc Nhan nói với tôi hôm qua thì sợ rằng anh đã hiểu lầm tôi rồi.

Nhan Thần Phi nhíu mày nhìn cô.

Tổng giám đốc Nhan, tiếp tục sống cuộc đời của mỗi người không tốt sao? Chúng ta đời này không qua lại với nhau mới là kết cục tốt nhất.

Nhan Thần Phi ngẩng phắt lên nhìn cô, trong mắt chỉ có sự trống rỗng.
Lục Thi Nhã không nhìn nổi nữa, đến chào cũng không buồn chào, quay người đi lên nhà.
Lục Thi Nhã lôi kéo Nghiêm Chính Hạo rời đi, Nghiêm Chính Hạo liếc Lục Thi Nhã rồi lại nhìn về phía chiếc xe phía sau, lắc đầu.
Tình yêu chân thành khiến con người ta mù quáng.
Lục Thi Nhã chọn nhà hàng trước đây hai người họ thường tới. Một bữa cơm rất vui vẻ thoải mái, chuyện không vui duy nhất đó là cô phát hiện cái tên vô lương tâm chết tiệt kia chỉ ngồi cách bọn họ hai bàn, thậm chí còn gọi đồ giống nhau nhưng chẳng hề động đũa.
Lục Thi Nhã phồng má nói:

Chẳng tính thế nào cả, nên qua đều đã qua, hiện tại em sống một mình rất tố3t. Hai mươi mấy năm đã làm em sức cùng lực kiệt rồi. Chưa kể, giờ có Cam bầu bạn với em rồi thì em còn nỡ gì mà không buông bỏ.

Lục 9Thi Nhã ra vẻ già đời nói, Nghiêm Chính Hạo thấy vậy liền gõ một cái lên trán cô.
Nghiêm Chính Hạo lắc đầu cười, rồi lên xe taxi rời đi.
Lục Thi Nhã xoay người đi được hai bước, trong lòng đang do dự không biết có nên ngoái đầu nhìn lại không thì tay đã bị nắm lấy.
Lục Thi Nhã giật mình, cười khổ quay lại.

Tan tầm ngày hôm sau.
Lục Thi Nhã chậm rãi đi về phía chiếc xe đang đậu.
Đúng lúc đó, một thanh âm thê lương như hơi tàn đang cố níu kéo vang lên.

Nhưng em đã trở về.

Lục Thi Nhã dừng bước, trong đầu không ngừng tự hỏi ý nghĩa của câu nói này là gì. Lúc cô xoay người lại thì người đàn ông kia đã bước đi, chỉ để cho cô một bóng lưng cô đơn.

Tự lo cho mình đi kìa! Người kia lò dò theo chúng ta cả một tối rồi đấy, chẳng lẽ cứ để thế sao?

Nghiêm Chính Hạo giễu cợt liếc mắt về phía sau, Lục Thi Nhã phồng má, chép miệng.

Nghiêm Chính Hạo, em có nên tặng cho anh cái danh hiệu bạn trai cũ tốt nhất không đây? Anh lo chuyện bao đồng hơi nhiều rồi đấy, mau về đi! Chuyện của em, trong lòng em có cân nhắc. Em vứt bỏ người đàn ông tốt như anh nên không có được hạnh phúc mới đúng lẽ đời chứ, nếu không sẽ thiệt thòi cho anh quá.

Ăn xong, Nghiêm Chính Hạo đưa Lục Thi Nhã về nhà. Nghe Lục Thi Nhã mời anh vào nhà ngồi, khóe miệng của Nghiêm Chính Hạo cứng đờ lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ lông mày dựng ngược của Mr.Lục, liền cười ha ha hai tiếng.
Lục Thi Nhã cũng cười theo, khiến Nghiêm Chính Hạo hết nói nổi.

Thôi anh về khách sạn đi, còn gọi điện báo cáo cho chị Hứa Ngôn nữa.


Em hận anh đến như vậy sao?

Lục Thi Nhã cứ ngỡ rằng trái tim mình đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, không ngờ là vẫn thấy âm ỉ đau. Cô vò mái tóc mình, trong lòng hơi bực bội, trả lời anh nhưng không hề quay đầu lại:

Tôi không hận anh, chưa bao giờ hận anh cả, cái câu vì yêu mà sinh hận không phù hợp với tôi. Hai năm trước tôi đã nói với anh rồi! Đừng vứt bỏ tôi nếu không anh sẽ không còn cơ hội một lần nào nữa, anh đã đánh mất cơ hội rồi. Tôi đã tự nhủ với mình rằng nếu tôi còn xen vào cuộc sống của anh nữa tôi sẽ bị sét đánh chết! Để tôi có thể sống một cách tốt đẹp, tôi chọn cách để tôi với anh thành hai người xa lạ. Nhan Thần Phi, anh đã mất tôi rồi, từ khoảnh khắc anh ra quyết định vào hai năm trước thì thế giới của tôi đã không cần anh nữa.

Nghiêm Chính Hạo hoàn toàn bất lực với Lục Thi Nhã, anh chỉ tay vào trán cô mấy cái, cuối cùng cúi người ôm cô.

Hứa với anh rằng em sẽ hạnh phúc, chỉ như vậy anh mới có thể yên lòng.


Em muốn đem mấy câu này nói lại cho chị Hứa Ngôn nghe!


Tổng giám đốc Nhan, đây là?

Nhan Thần Phi nhìn cô, thấy ánh mắt chẳng hề có chút tình cảm nào của cô thì chột dạ buông tay ra.

Anh ta không thích hợp, anh ta đã có gia đình rồi.


Mẹ, mẹ muốn mưu sát con gái mình à?


Đã tỉnh táo lại chưa? Chưa tỉnh thì để mẹ đập thêm vài phát nữa? To đầu thế này mà chuyện bản thân còn không rõ?

Ms.Diêu gằn giọng nói, Lục Thi Nhã lập tức cun cút chạy biến vào phòng như mèo.
Đòi hỏi.
Hình như cô không quá giỏi về chuyện này.

Chúng ta đi ăn thôi, mặc kệ anh ta đi.

Lần đầu tiên cô có thể tỉnh táo nói nặng lời với người đàn ông này như vậy, Lục Thi Nhã hận không thể cho mình một tràng pháo tay thật to.

Sau lưng vẫn im lặng, Lục Thi Nhã lấy hết dũng khí nhấc chân lên rời đi.

Mất đi một người cũng chỉ đến thế này mà thôi, gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh càng lúc càng xa, trái tim Nhan Thần Phi giống như bị lôi ra khỏi cơ thể, để lại một lỗ trống hoác, không cách nào bù đắp được.

Lục Thi Nhã mệt mỏi về đến nhà, Ms.Diêu đang cười vui sướng, thấy cô bước vào lập tức kéo cô lại.


Chọn đi nào, đây là do cô Trương ở tầng trên giới thiệu, con xem xem có vừa ý hay không?



Ms.Diêu, hôm nay con thật sự mệt lắm rồi, cứ để từ từ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.