• 488

Chương 160: Phiên ngoại 2 LAM VŨ TỊCH VÀ ERICK (4)


Anh nằm trên giường của Tiểu Vũ Tịch, nỗi nhớ lên men, lan tràn...

Rõ ràng mới chia tay mấy tiếng mà đã nhớ nhung đến vậy. Trong8 căn phòng vẫn còn mùi sữa trên người cô, dường như còn có tiếng cười lanh lảnh của cô đang ngân nga. Nhưng mở mắt ra lại là sự hoang v3ắng lạnh lẽo.

Erick khôi phục những ngày sống một mình, nhưng rất nhanh anh đã phát hiện ra, những ngày tháng cơm no áo ấm khôn9g bằng cuộc sống ngủ ngoài đường phố, tự do thảnh thơi. Ít nhất thì lúc đó, anh không biết nỗi khổ tương tư là như thế nào.
Lam Vũ Tịch tết tóc hai bím, mặc chiếc váy tutu màu xanh nhạt đứng trong sân bay toàn người nước ngoài.
Xúc động sắp khóc rồi.

Mẹ, chẳng phải mẹ bảo Erick sẽ đến đón chúng ta à? Anh ấy đâu?


Erick, em khát rồi!
Lam Vũ Tịch nói to. Cuối cùng Erick cũng dừng tay, ngoan ngoãn rót nước cho cô.

Cầm lấy!

Lam Vũ Tịch nhìn cốc nước trước mặt, nhưng không đưa tay cầm mà đưa miệng tới gần.
Lam Vũ Tich ôm búp bê Barbie, kéo tay áo Chu Lôi hỏi. Chu Lôi thở dài đáp:

Tắc đường, mẹ bảo Erick lái chậm! Lát nữa con về nhà với Erick trước, nhưng không cho phép hò hét. Mẹ đến công ty ba đưa tài liệu rồi về.


Con biết rồi, con biết rồi! Mẹ cứ bận việc của mẹ đi ạ! Con có Erick là được rồi, ha ha ha!

Chu Lôi đi tới, suy nghĩ của Erick mới được kéo về.
Buông cô gái mềm mại xuống, anh chào hỏi Chu Lôi.
Thấy Erick chỉ chào mẹ mình, Lam Vũ Tịch rất tức giận, nhéo mạnh cánh tay anh. Đây là chiêu Nha Nha dạy cho cô, tuyệt đối không thể nương tay với người tổn thương cô.
Trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu, Lam Vũ Tịch nhìn Erick vẫn trầm mặc xách hành lý vào, rót nước cho cô, sau đó dọn dẹp phòng cho cô, cả quá trình không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Lam Vũ Tịch rất tủi thân, như thể lửa giận vốn ngập tràn trong lòng đã bị dáng vẻ phớt lờ lạnh như nước đá này của anh dội tắt, lạnh buốt.

Erick, tại sao anh không nhìn em? Chúng ta đã không gặp nhau gần một năm rồi!

Có Nha Nha bầu bạn và chơi cùng, Lam Vũ Tịch nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở trường học mới, cũng có thêm rất nhiều bạn mới, chẳng hạn như Tiểu Thần Thần kiêu ngạo, và cả bạn học Tiểu Minh... Dù sao thời gian ban ngày đều bị lấp kín, chỉ có lúc đêm khuya, Lam Vũ Tịch mới nhận ra, cô vẫn rất nhớ Erick, cũng không biết ở nhà một mình anh có ổn không.
Ngày tháng trôi đi trong nhung nhớ, thời gian như bay, nháy mắt một năm đã qua. Lam Vũ Tịch đón kỳ nghỉ hè đầu tiên, cô đợi kỳ nghỉ hè đã lâu, bởi vì Chu Lôi đã đồng ý với cô sẽ đưa cô sang Seattle thăm Erick, cho đến khi bắt đầu năm học mới quay về. Tuy cô không nỡ xa Nha Nha, nhưng cô thật sự thật sự rất nhớ Erick, vô cùng muốn gặp anh.
Đã một năm, cô chưa gọi video với anh lần nào, cũng sắp quên mất dáng vẻ anh thế nào rồi.

Tớ tên là Lam Vũ Tịch, hàng xóm mới của cậu.

Lam Vũ Tịch cố gắng lặp lại lời của Chu Lôi, nhưng cô phát hiện cô nói thêm một chữ thì mắt bé gái kia cũng sẽ sáng lên thêm vài phần. Cô muốn về nhà!!!
Lam Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt tỏ rõ khát vọng muốn được rời khỏi bữa tiệc sôi động này.
Cả phiên bản giới hạn!
Đó là phiên bản giới hạn mà cô và Erick đã xếp hàng nửa ngày mà cũng không mua được. Trái tim Lam Vũ Tịch bị mê hoặc, cứ thế đi theo chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tên Lục Thi Nhã kia.
Lúc nhìn thấy búp bê Barbie phiên bản giới hạn, tất cả những cảm xúc tồi tệ trong cô đều biến mất, bởi vì em búp bê này thật sự quá xinh đẹp. Mới nhìn vài lần thì cô bé chủ nhân bữa tiệc đã nằng nặc nói tặng cho cô. Lam Vũ Tịch nháy mắt bị vây bọc bởi niềm vui bất ngờ này.
Lam Vũ Tịch mở miệng trách cứ. Erick dừng bàn tay đang sửa soạn chăn lại, cứng đờ trong chốc lát rồi đứng thẳng người, quay đầu nhìn Lam Vũ Tịch đang mang vẻ mặt thất vọng.

Trưa nay muốn ăn gì?

Erick hờ hững nói. Lam Vũ Tịch thấy anh rốt cuộc cũng nhìn mình thì vui sướng nói:
Còn thon mảnh hơn cả anh tưởng tượng.
Bên tai là giọng nói quen thuộc trong vắt như tiếng chim, chóp mũi cũng bị hơi thở luôn mong nhớ chiếm giữ. Hình ảnh không chân thực thế này khiến anh hoảng hốt.

Erick, những ngày qua cháu sống có ổn không?


Mẹ ơi, con không cần bạn học mới, con muốn Erick cơ!

Tiểu Tịch Dương cúi đầu so vai, lại mất mát rồi.
Hôm sau Chu Lôi ba lần bốn lượt nài nỉ, Tiểu Tịch Vũ mới bất đắc dĩ gật đầu đi theo mẹ.
Lam Vũ Tịch chẳng nể mặt mẹ mình chút nào. Chu Lôi ảo não, con nhóc thiếu thần kinh này là do mình sinh ra? Bà thở dài, nhìn cô bé nhà họ Lục đối diện xem. Haizz... so ra mà tức chết đi được.
Khi Erick thở hồng hộc chạy đến sân bay, phát hiện hai mẹ con đang đứng bên đường.
Ánh mắt anh đều tập trung trên bóng dáng màu xanh nhạt.
Lần đầu tiên tham gia party trong nước, lúc Lam Vũ Tịch đến nơi thì hơi bỡ ngỡ. Trước kia có Erick đi cùng, giờ cô chỉ có thể nắm tay mẹ, chẳng thích thú tẹo nào, cô chỉ muốn về nhà sớm.
Chu Lôi dẫn cô đi chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, Lam Vũ Tịch ỉu xìu được Chu Lôi nhắc nói Happy birthday với một cô bé cao bằng cô.
Lam Vũ Tịch miễn cưỡng nói xong, nào biết hai mắt cô bé ấy sáng bừng, nhìn cô chằm chằm, rồi nắm lấy tay cô, khiến cô hơi hoảng.
Lam Vũ Tịch giận dỗi lên tinh thần cho chính mình. Chu Lôi nhìn Lam Vũ Tịch không ầm ĩ nữa thì thở dài một hơi, đưa thiệp mời tới trước mặt Lam Vũ Tịch.

Tiểu Tịch, ngày mai chúng ta đi dự party được không? Có rất nhiều bạn nhỏ giống con đấy, các bạn ấy sẽ trở thành bạn học mới của con sau này. Con có muốn đi không?

Chu Lôi dịu dàng dỗ dành, Lam Vũ Tịch nhìn thiệp mời, chưa được mấy giây lại rầu rĩ không vui. Vì trong đầu cô toàn là hình ảnh Erick cùng cô đi party.
Không phải anh không muốn mà là anh sợ, sợ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy, nỗi nhớ giấu tận nơi sâu nhất trong cơ thể sẽ bùng ra không thể kiềm chế, đánh gục anh lần nữa. Vì vậy, mắt không thấy tim không đau, cứ sống như cái xác không hồn đi.
Còn Lam Vũ Tịch, người ở bờ bên kia Thái Bình Dương thì ở lì trong nhà nửa tháng không ra khỏi cửa. Ngày nào cũng khóc đỏ hoe cả mắt, cô gọi điện thoại đường dài quốc tế, Erick cũng không bắt máy, cô rất đau lòng.
Sau khi Chu Lôi dỗ cô nửa tháng, cuối cùng cô nhóc không tim không phổi quyết định không quan tâm đến Erick xấu xa nữa. Anh ấy không nhớ cô, cô cũng không nhớ anh ấy luôn!
Còn chưa kịp đi thì nghe thấy cô bé kia nói:

Tớ có nhiều búp bê Barbie lắm, cậu có muốn chơi cùng không?

Lam Vũ Tịch ngẩn người hai giây, cô nhìn cô bé bằng tuổi mình lần nữa, nghe cô ấy kể tất cả búp bê Barbie mà cô ấy có.
Phía xa, Chu Lôi đang nói chuyện với phụ huynh chủ nhà – Ms.Diêu, vừa trông thấy vẻ mặt rạng rỡ của con gái nhà mình thì nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lam Vũ Tịch nhanh chóng nhận ra cô bé tên gọi Nha Nha này là một sự tồn tại kỳ diệu, đặc biệt thú vị và còn cực tốt với cô. Nháy mắt đã bù đắp cho nỗi buồn nho nhỏ của cô về Erick.
Lam Vũ Tịch bé bỏng và hồn nhiên một lần nữa hạ quyết tâm quên đi Erick, mặc kệ anh, nhào vào lòng của Nha Nha nào.

Gì cũng được, chỉ cần ăn cùng anh!

Erick nhìn nụ cười lại xuất hiện lần nữa của Lam Vũ Tịch, trong lòng thở phào một hơi, đi vào bếp nấu cơm cho cô.
Lam Vũ Tịch lẽo đẽo theo sau anh mở chế độ chim nhỏ líu ra líu ríu, nói hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong nước, hễ là chuyện thú vị đều kể cho anh nghe một lượt. Nhưng Erick bận rộn hình như lại nghe tai trái ra tai phải, không thú vị chút nào.

Erick, em nhớ anh lắm!

Lam Vũ Tịch nói ra nỗi nhớ của mình, không hề giấu giếm. Sống mũi cay xè, đây chính là cái gọi là vui quá hóa khóc nhỉ!
Erick bị
tập kích
đột ngột, nhất thời không có phản ứng, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy vòng eo thon.
Mỗi6 khi chạng vạng tan học về, đứng ở cửa, nhìn ngôi nhà vắng tanh không có sức sống, anh luôn cảm thấy hoang mang trống trải.
Bởi5 lẽ không chịu đựng được sự trống trải, anh dọn vào ở trong trường.
Lam Kình Hiên đã gọi rất rất nhiều cuộc gọi video call cho anh, nhưng đều bị anh từ chối, cuối cùng chỉ dùng tin nhắn thoại trao đổi.
Khuôn mắt trắng ngần tinh tế, càng giống dáng vẻ của một nàng công chúa nhỏ. Ngay cả động tác cau mày chu miệng cũng trở nên động lòng người hơn.
Công chúa của anh đã trở lại, một cách chân thực, sau một năm xa cách, đã trở lại rồi!

Erick!

Erick phát hiện ra, nhưng vẫn kiên nhẫn không đáp lời, kéo hai vali đi.

Chờ đã Erick, giờ cô phải đến công ty gấp, tầm tối mới về được. Bữa trưa, cháu đưa Tiểu Tịch đi ăn tạm gì đó, buổi tối cô về nấu cơm cho hai đứa!

Chu Lôi chậm rãi nói. Erick liếc Lam Vũ Tịch đang hờn dỗi, gật đầu.
Chu Lôi phát hiện Erick ngẩn người đứng cách họ không xa, liền nở nụ cười hiền hòa, vẫy tay.
Lam Vũ Tịch lập tức quay người nhìn theo giọng nói của mẹ.
Erick lại cao hơn, anh mặc một bộ đồng phục chơi bóng chày đứng cách họ mấy mét. Nháy mắt, niềm vui sướng bất ngờ phủ đầy trái tim. Cô lao như bay, không còn chút hình tượng nào nhảy lên ôm lấy người đã khiến cô ngày nhớ đêm mong.
Nhìn Lam Vũ Tịch giở thói giận dỗi ngồi lên xe, Chu Lôi thật sự dở khóc dở cười, nhìn Erick với ánh mắt chẳng biết phải làm sao.
Lịch sự nói tạm biệt với Chu Lôi, Erick chầm chậm lái xe quay về.
Suốt cả đường, bầu không khí trong xe rất thấp. Lam Vũ Tịch thế mà lại có thể điên cuồng ngược đãi em búp bê Barbie mà cô nàng thích nhất, mái tóc búp bê cũng sắp bị cô giật cho chẳng còn cọng nào.

Anh mớm cho em uống!


Điệu bộ tiểu thư còn trịnh trọng hơn cả một năm trước.

Erick trầm mặc đứng im vài giây, cuối cùng vẫn đưa cốc nước đến bên đôi môi mật ngọt của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.