• 488

Chương 162: Lam vũ tịch và erick (6)


Nha Nha nói cô làm quá, Lam Vũ Tịch cũng không hề phủ nhận, nếu không làm thế thì làm sao cô trở lại thăm Erick được?
<8br>Lam Vũ Tịch còn chưa bước vào cổng trường cấp hai thì đã phát hiện trên người mình
bị đổ máu
. Lúc nhìn thấy quần lót 3đẫm máu, cô hoảng loạn rất lâu, bị Chu Lôi và Nha Nha cười cả nửa ngày.

Chu Lôi nói với cô: Đây là dấu hiệu chứng 9minh cô trở thành thiếu nữ, nó không đáng sợ. Chuyện này chứng tỏ cô đã trưởng thành, về sau phải hiểu chuyện hơn.
Nha Nha nói: Thứ này mỗi tháng có một lần, để thải độc, có lợi không có hại.

Làm gì! Em ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chưa kịp thở đã chạy đến đây thăm anh, thế mà anh còn khó chịu với em, quá đáng!

Cậu bạn của Erick thấy cô gái nhỏ làm nũng với Erick lại càng thêm kinh ngạc.
Lam Vũ Tịch khó hiểu nhìn Nha Nha, t5ại sao Nha Nha chưa có mà đã biết? Nha Nha nói một câu: Ai bảo cậu không học Sinh học tử tế!
Lúc đó Lam Vũ Tịch không nói gì, nhưng vào lúc đêm khuya cô đột nhiên cảm thấy rất vui, vì mình đã lớn rồi, không còn là con nhóc trong miệng Erick nữa.

Rốt cuộc cái đầu đơn giản này của em giống ai vậy?

Erick thở dài, Lam Vũ Tịch thấy giọng điệu này thật thân thuộc, bởi vì ngày nào Nha Nha cũng dạy bảo cô bằng giọng điệu này.
Nghe thấy tiếng hừ như thể hiện sự phiền lòng, Lam Vũ Tịch phát hiện người trước mặt đã xoay người định đi, cô liền lao lên ôm lấy thắt lưng anh, vùi đầu vào eo anh.

Erick, anh sẽ luôn bên em chứ? Hồi nhỏ anh đã đồng ý, anh đồng ý với mẹ sẽ làm anh trai chăm sóc em. Em chưa quên, anh cũng không được quên.

Giọng điệu quở trách khiến cậu bạn và Lam Vũ Tịch sửng sốt. Trong mắt cậu bạn thì Erick là một người luôn hờ hững, nói đơn giản là không nóng không lạnh. Cậu chưa thấy anh nặng lời với ai bao giờ, cũng chưa từng thấy anh nhỏ nhẹ với người nào, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng điệu kiểu này.
Còn Lam Vũ Tịch sững sờ là vì ấm ức.

Anh hỏi em cô đâu?

Lại hỏi lần nữa, Lam Vũ Tịch tức tối quay lưng lại.
Erick dẫn cô về phòng mình.

Hôm nay em cứ ở tạm phòng anh đã, bình thường không có ai đến nên phòng cho khách anh đã sửa thành phòng để sách, ngày mai anh sẽ dọn dẹp lại.


Trong xe, ngoài kia! Ba em cũng về, họ đang đợi anh qua đấy!

Nói xong, cô bỏ anh lại phía sau, đi thẳng về phía trước. Erick đi theo cô, đi một mạch đến chỗ chiếc Limousine.
Suốt một tuần lễ, Lam Vũ Tịch có cảm giác Erick sắp cưng chiều cô lên đến tận mây. Ban ngày anh chơi cùng cô, buổi tối dỗ cô ngủ, sáng sớm thức dậy, mở mắt ra là thấy con ngươi màu xanh thẫm của anh.
Giống như mơ, không chân thực lắm. Mỗi ngày trái tim của Lam Vũ Tịch đều nhảy nhót, trong lòng như phủ đầy mật ong.
Nghe thấy những lời này, chút ấm ức nhỏ nhoi của Lam Vũ Tịch lập tức biến mất, niềm vui sướng không biết tên lại bắt đầu nở hoa trong lòng. Cô chẳng buồn nghĩ ngợi, nhào luôn lên chiếc giường lớn với chăn lông màu xám.
Toàn là mùi của Erick, mùi hương mà cô đã sắp quên mất.
Người bị cô ôm cứng đờ người, nỗi cay đắng lan tỏa trên môi, thậm chí toàn thân.
Anh trai…
Giọng điệu bướng bỉnh. Erick dựa vào bàn sách, chăm chú nhìn cô mấy giây rồi thờ ơ đáp:

Chưa.


Erick, hóa ra cậu thích loli à?

Lời của anh bạn thần kinh thô bị ánh mắt lạnh lùng của Erick quét tới, cậu ta cười gượng hai tiếng.
Bị cậu bạn trêu, Erick liền bừng tỉnh.

Sao em lại tới đây một mình?

Erick lạnh nhạt nói, cảm giác tuyệt vọng lan khắp cơ thể.
Vậy thì anh trai đi, e rằng đây là thân phận phù hợp nhất có thể bầu bạn bên em ấy suốt đời.

Erick!

Giọng nói rõ ràng hơn lại truyền tới, cơ thể Erick cứng đờ như bị sét đánh, anh đờ đẫn ngoảnh đầu lại.
Từng tiếng lại từng tiếng gọi khiến anh chìm trong hư ảo tìm kiếm niềm an ủi, cho đến khi bạn học phòng bên khoác vai anh, Erick mới hoàn hồn, nghi hoặc nhìn cậu ta.

Ngẩn ra gì thế? Bên kia cổng trường có cô gái gọi cậu năm sáu tiếng rồi kìa!

Erick nhìn hành động càn rỡ của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc khó diễn tả. Tuy trước đây cô thường hay vô cớ chiếm giường của anh, nhưng chưa từng khiến nội tâm anh nhốn nháo như lúc này.

Erick, anh có bạn gái chưa?

Lam Vũ Tịch suy nghĩ lung tung mãi chưa nghe thấy câu trả lời, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tại sao em lại hỏi vậy?

Erick mở miệng. Lam Vũ Tịch trừng mắt nhìn anh:

Anh trả lời em đi, đừng chuyển chủ đề!

Tiếng gọi như chuông bạc của cô luôn xuất hiện trong tâm trí anh, dù anh cố kìm nén không nhớ đến, nhưng vẫn rõ ràng đến thế.

Erick!

Bị anh bất ngờ chạm vào người, Lam Vũ Tịch khẽ giật mình.
Bàn tay trước đây thường đụng chạm, cô chưa bao giờ quên nhiệt độ này, sao bây giờ lại cảm thấy hơi nóng? Tai cô đỏ lên, nhất định là lây của Nha Nha rồi.
Họ đang đón Tết sao?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu anh.
Bóng dáng đứng trong tuyết y hệt như lần đầu gặp mặt với đôi mắt sáng ngời, cô mặc chiếc áo lông màu vàng lông ngỗng mỉm cười với anh.
Thân hình yểu điệu càng lúc càng gần, còn anh vẫn ngỡ mình đang mơ.

Em có bạn trai rồi?

Rõ ràng giọng nói rất dửng dưng, nhưng Lam Vũ Tịch nghe lại cảm thấy lạnh gáy.
Lam Vũ Tịch ôm đầu nói. Cô đã nghĩ về câu hỏi này rất lâu, từ lần trước chia xa bị Nha Nha nhắc đến, cô đã nghĩ rồi. Mặc dù cô không biết nó có nghĩa là gì, nhưng cô rất muốn biết câu trả lời. Nếu anh có thì làm thế nào? Chưa có thì lại như thế nào?
Nha Nha nói tính chiếm hữu của cô quá mạnh. Cô luôn không hiểu, người này là do cô nhặt về, chẳng phải nên thuộc về cô sao? Hơn nữa mẹ cũng nói, về sau Erick sẽ giống anh trai, luôn yêu thương cô. Mấy năm trước anh cũng đã làm được điều đó, lẽ nào chia xa rồi thì điều đó sẽ không tính nữa?

Sao thế? Đau đầu à?

Nhìn cô hết lắc đầu lại vò đầu bứt tai, Erick tiến đến sờ trán cô.
Nghe xong, hai mắt Lam Vũ Tịch sáng rỡ, cô lập tức ngồi dậy quay về phía anh.

Thật chứ?


Erick, em đến thăm anh này, bị em dọa sốc rồi hả!

Lam Vũ Tịch đắc ý cười xinh tươi, hiếm khi thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Erick khiến lòng cô vui sướng vỡ òa.
Đã một năm rưỡi không gặp cô bé, em ấy vẫn ổn chứ? Trong ví đã sắp nhét đầy ảnh của em ấy, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ. So với những tấm ảnh được Chu Lôi gửi cho này, anh càng muốn tận mắt chứng kiến cô gái của mình trưởng thành hơn.

Erick!


Ừm.

Chưa có bạn gái thì không có người nào giành Erick với cô rồi. Đây thật sự là chuyện khiến cô phấn chấn, nhưng mà...
Từ này đã quấn lấy trói buộc anh hơn một năm nay, hiện tại càng lúc càng rõ nét.

Anh biết rồi, anh đi rót nước ấm cho em, đừng quậy nữa!

Lam Kình Hiên và Chu Lôi đã xuống xe, đang đợi anh.
Chu Lôi tiến lên, dành một cái ôm cho anh. Lam Kình Hiên vỗ vai anh, không nói gì. Tiếp đó, bốn người lên xe đến một nhà hàng Tây.

Erick, nhanh lên!

Người bạn đi cùng gọi anh, anh quay lại, tiếp tục đi về phía trước.

Đừng có mà coi thường người khác, giờ em cũng là thanh thiếu niên rồi nhé! Ở trường, một dãy hàng dài các nam sinh đang chờ em ‘sủng hạnh’ đấy!

Lam Vũ Tịch bị ảnh hưởng bởi Lục Thi Nhã, nói năng không suy nghĩ. Erick nheo mắt nhìn cô.
Cậu bạn đi cùng Erick thấy Lam Vũ Tịch xinh xắn liền huýt sáo, trêu chọc Erick:

Em gái xinh đẹp này là ai thế?

Vấn đề trói buộc hai người bấy lâu dường như buông xuống cùng lúc.
Lam Vũ Tịch chỉ mong kết quả, không nghĩ nhiều. Còn Erick giống như bị ép đến đường cùng, lại không cam lòng, giây phút này, khoảnh khắc trùng phùng này, lựa chọn thuận nước mà chảy, không mong cầu xa vời nữa.

Em sốt à?
Anh trầm giọng hỏi.
Lam Vũ Tịch không dám ngẩng đầu, vì cô cảm nhận được một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô.
Lam Vũ Tịch nghẹn vì tức tối, cả hành trình không nói năng gì cả. Nhưng Erick đang có vẻ không bình tĩnh, bởi vì Lam Kình Hiên nhờ anh chăm sóc Lam Vũ Tịch một tuần trong lúc họ về Seattle gấp để mở họp, một tuần sau họ sẽ quay lại đón cô về nước.
Erick lên đại học liền thuê phòng ở bên ngoài, nhà trọ vẫn là Lam Kình Hiên tìm giúp, tiền cũng là Lam Kình Hiên bỏ ra, nên Lam Vũ Tịch nghỉ lại đây là lẽ đương nhiên. Nhưng đúng là quá bất ngờ.

Anh chưa có bạn gái, sao mỗi lần em trở lại, anh lại càng lạnh nhạt với em hơn? Hồi bé anh cưng chiều em biết bao nhiêu.

Oán trách, không hiểu.

Chào anh, em tên là Vũ Tịch, anh chàng vô tình này là anh trai em!

Lam Vũ Tịch chào hỏi bạn của Erick. Nghe xong cằm cậu bạn suýt rớt xuống đất, thấy bầu không khí sai sai tức thì ngượng ngùng chuồn mất.

Chưa, trong trường chẳng có tên nào nổi bật cả. Có tên trông cũng ổn ổn, nhưng đã bị Nha Nha giấm mất rồi.

Tiếng thở dài khe khẽ, nhìn vẻ mặt anh thế này, trái tim Lam Tịch Vũ bỗng nhiên nhảy nhót lạ thường. Đều tại Nha Nha suốt ngày gieo rắc những tư tưởng vớ vẩn cho cô, khiến bây giờ đầu óc cô rối loạn, trí não không đủ dùng.

Cô đâu?


Erick, tại sao mỗi lần chúng ta gặp nhau anh đều trưng vẻ mặt quái...

Điều này thật tuyệt, đợi đến khi gặp lại Erick, cô cũng có thể hùng hồn nói rằng mình đã là người lớn! Cảm giác này thật tuyệt!
Người Mỹ không có khái niệm về lễ tết của người Trung, nhưng trong những ngày băng giá, Erick luôn dừng chân trên ngã tư con phố người Hoa ngẩn người.
Mãi đến khi Lam Vũ Tịch mặt mày miễn cưỡng theo anh về nhà, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Em ở đâu?
Lam Vũ Tịch hỏi Erick với giọng điệu bất mãn.
Khi Lam Kình Hiên và Chu Lôi đến đón cô, lần đầu tiên họ phát hiện Lam Vũ Tịch không buồn bã, không rơi nước mắt, thật sửng sốt.

Chẳng lẽ con gái nhà mình đã lớn thật rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.