• 488

Chương 17: CHIẾN TRANH LẠNH BA NĂM



Nhìn gì? Không chết được đâu, đúng là mèo khóc chuột, giả từ bi.


Lục Thi Nhã càng nói càng cảm thấy tủi, vùi đầu vào cánh tay.

Vốn tưởng Nhan Thần Phi sẽ trả lời, kết quả một lúc lâu sau cậu vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào. Lục Thi Nhã lại thêm buồn bực, trong đầu lại nhớ chuyện mình bị người ta ghét bỏ.

Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, còn người này thì... đâm cho cô hai nhát dao!


Đừng giận nữa.


Giọng nói trong trẻo ẩn chứa sự đau lòng.

Lục Thi Nhã nghe xong thì không kiểm soát nổi nữa, bặm mặt giận dữ nhìn Nhan Thần Phi.

Khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ này khiến cô vừa hận vừa tức, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu ta càng ngày càng giống kiếp trước?

Lục Thi Nhã tức giận, rõ ràng mấy năm nay cô đã rất cố gắng yêu thương cậu, bảo vệ cậu, nhưng tại sao tất cả vẫn không thay đổi, cậu vẫn trở nên lạnh lùng không tình người như thế?

Lục Thi Nhã lao tới ôm hông Nhan Thần Phi, áp tai mình lên lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập hơi hỗn loạn của cậu.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn chuyển lớp? Tiểu Thần Thần, không phải chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau cả đời sao?



Nha Nha, cậu buông mình ra trước.


Âm thanh lạnh tanh khiến người ta phải nổi giận.


Dựa vào cái gì? Khi bé cậu muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, bây giờ lại phủi mông bỏ đi. Không có cửa đâu!


Lục Thi Nhã chơi xấu, ôm chặt lấy Nhan Thần Phi, ôm chặt đến mức cậu cho rằng có thể hòa tan cô vào trong cơ thể mình, không cách nào tách ra nổi.

Mãi không thấy cậu nói gì, cũng không bị cậu né tránh, Lục Thi Nhã ôm càng lâu càng không cam lòng.

Lúc đẩy cậu ra, cô hận không thể đánh cậu một trận.


Nói đi, rốt cuộc cậu bất mãn cái gì mà không cho mình ôm, không cho mình nắm tay, còn chuyển lớp nữa? Cánh cứng cáp rồi nên muốn bay phải không?


Lục Thi Nhã tức không kìm được, lớn giọng chất vấn. Nhan Thần Phi quật cường không nói lời nào hệt như Từ Thứ quy Tào.

() Từ Thứ quy Tào: Một điển tích trong Tam Quốc Chí. Từ Thứ vốn là mưu sĩ của Lưu Bị, bị Tào Tháo lấy mẹ ra uy hiếp ép buộc phải theo quân Tào. Trước khi ông rời đi có công tiến cử Gia Cát Lượng cho Lưu Bị. Sau khi sang trận doanh của Táo Tháo thì không cống hiến cho Tào Tháo bất cứ kế sách gì. Thường dùng làm hình ảnh sự ẩn dụ cho sự quật cường, không chịu khuất phục.

Vốn tưởng rằng với một linh hồn người trưởng thành như cô sẽ không bao giờ giận dỗi như những đứa con nít cùng tuổi khác, ấy vậy mà bây giờ cô lại hãm sâu vào hành động ấu trĩ này. Không cho cô nắm thì cô càng phải nắm, không cho cô ôm thì cô càng phải ôm. Đã sống hai đời người rồi, cô còn sợ làm người đàn bà chanh chua đanh đá sao?

Lục Thi Nhã quấn chặt lấy cổ Nhan Thần Phi, quỳ gối trên giường, dựa cả người vào người cậu.

Vẫn không trả lời!

Một lúc lâu sau, cuối cùng Nhan Thần Phi cũng mở miệng.


Chẳng qua là thấy hơi phiền, chúng ta đều lớn rồi, không phải là trẻ con không hiểu chuyện nữa.


Cho nên…

Ý cậu là... Lục Thi Nhã cô là dư thừa?

Cảm giác nhục nhã bùng lên chạy thẳng tới tim… trái tim thật đau.

Cô đã quên con người ta rồi sẽ lớn lên, người ta sẽ không còn đáng yêu, không còn cô nói gì nghe nấy như xưa nữa.

Lục Thi Nhã cúi thấp đầu, cứng còng người tách ra một khoảng cách với Nhan Thần Phi.

Nhớ lại từng chuyện đã qua, cơ thể mềm mại nhỏ bé, đôi mắt sáng lên khi cười rộ của cậu… từng hình ảnh lướt qua trước mắt.

Một lúc lâu sau, Lục Thi Nhã thở dài.


Bảy năm, cái bảy năm thứ nhất, vừa đúng một nửa chặng đường.


Lục Thi Nhã nhìn ngũ quan tuấn tú của Nhan Thần Phi, cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh. Cô cứ mãi lo lắng về năm 17 tuổi của cậu, nhưng không ngờ mới có cái bảy năm thứ nhất mà cậu đã chán ghét cô. Cuối cùng thì cô vẫn không phải là người đồng hành của cậu.

Bảy năm còn lại, cô sẽ có tác động thế nào đối với cuộc đời của cậu?

Chán ghét là loại tâm tình đáng sợ nhất của con người, đối mặt với sự tình hỏng bét sẽ chỉ khiến con người càng thất vọng với cuộc sống hơn.

Thấy nụ cười chua chát của Lục Thi Nhã, nỗi đau thương ẩn giấu trong mắt Nhan Thần Phi sôi trào mãnh liệt như gió thổi mưa rền trước cơn bão.


Nhan Thần Phi, mặc kệ là bảy năm hay mười năm nữa, hãy tự chăm sóc tốt cho mình.


Lục Thi Nhã điềm đạm nói, sau đó cho Nhan Thần Phi một cái ôm không có nhiệt độ.

Lục Thi Nhã rời đi, để lại một bóng dáng cô đơn.

Cặp đôi nổi nhất trường tiểu học giờ phút này chính thức đặt dấu chấm hết tại đây.

Không có người nào tiếc hận, chỉ có kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Lớp 4-7 cách lớp 4-1 của Lục Thi Nhã một hành lang dài.

Lục Thi Nhã ủ rũ cả tháng cuối cùng tâm tình mới dần bình lặng lại. Nhưng điều đó lại không thể duy trì được vào mỗi buổi sáng sớm trong ngày.

Ngày nào Nhan Thần Phi cũng như không có chuyện gì đi ngang qua cửa sổ gần vị trí cô ngồi.

Tại sao muốn tới lớp 4-7 nhất định phải đi qua lớp 4-1 mà không phải lớp 4-1 đi qua lớp 4-7?

Thật là hành hạ nhau mà!

Cái ý nghĩ chặn Nhan Thần Phi lại luyện tí quyền cước xuất hiện trong đầu Lục Thi Nhã không ít lần.

Nhưng đối với tên sói con không có lương tâm này cô cũng chỉ biết dùng võ mồm mắng chui mà thôi.

Cũng may là bên cạnh vẫn còn có Tiểu Tịch, cô ấy đã giúp cô vượt qua quãng thời gian thương đau này, chữa khỏi phần lớn vết thương tâm hồn cô.


Nha Nha, mau nhìn ngoài cửa sổ!


Lam Vũ Tịch hô toáng lên, Lục Thi Nhã không thể làm lơ, quay đầu lại.

Khóe môi căng cứng, những lời cô vừa nói coi như không tính.

Ngoài cửa sổ, từng chùm sáng chiếu lên gương mặt lạnh lùng và cơ thể của người nọ, ánh mắt trong suốt, bước đi chậm rãi, điềm tĩnh, chỉ để lại vài giây bóng lưng tuấn tú.


Nha Nha, rớt nước miếng rồi kìa.


Giọng điệu nghiêm túc của Lam Vũ Tịch khiến cho Lục Thi Nhã tưởng thật, lập tức đưa tay lau miệng, nhưng không có một chút ẩm ướt nào.


Lam Vũ Tịch, gần đây cậu ngứa da đúng không?



Đâu có đâu!



Đâu có mà dám trêu chọc mình? Xem chiêu đây!


Lục Thi Nhã cù Lam Vũ Tịch, buộc Lam Vũ Tịch phải liên tục né tránh. Tiếng cười đùa vang ra ngoài cửa sổ, làm bạn cùng tiếng chim hót.

Bóng lưng tiêu điều dừng lại một giây, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Đối với việc hai đứa nhỏ đột nhiên tuyệt giao, Ms.Diêu cũng không
tiêu hóa
kịp, nhưng chỉ nghẹn trong bụng chứ không dám hỏi.

Thấy cô con gái nhà mình như không có chuyện gì mà đi học vẽ, học đàn với cô bé Tiểu Tịch nhà bên, bà cũng dứt khoát không hỏi đến, để tránh chạm vào nỗi đau của con bé.

Thu đi xuân đến, hoa tàn rồi lại nở mấy mùa.

Ba năm, bọn họ không chủ động nói câu nào với đối phương.

Lục Thi Nhã rất tức, tức mình nuôi dưỡng một con sói mắt trắng một thì tức mình hẹp hòi mười. Cho dù ngẩng đầu chào nhau một tiếng như bạn bè cũ cũng chẳng mất một miếng thịt nào, nhưng cô lại không làm được.

Sau khi lên trung học cơ sở, chiều cao của Lục Thi Nhã cũng vượt qua ngưỡng 1m60, tuy rằng chỉ tăng thêm có 5cm.

Qua ba năm tích lũy, trong lần bỏ phiếu vào tháng trước, Lam Vũ Tịch cuối cùng đã giành được vòng nguyệt quế
hoa khôi vườn trường
, trở thành một trong những người phát ngôn xuất hiện trong video tuyên truyền của trường học.

Nhìn bảng thông báo, gân xanh trên trán Lục Thi Nhã nổi hết lên.

Tại sao nam chính lại là cậu ấy?

Đau não.

Sao có thể không phải là cậu ấy đây?

Cô bạn đứng cạnh hét chói tai cắt đứt suy nghĩ của Lục Thi Nhã.

Kiếp trước cũng như vậy, ở đâu có ảnh của cậu thì ở đó sẽ xì xào bàn tán không dừng.

Lục Thi Nhã vô cùng không khách khí xé ảnh xuống, nhận lấy vô số lời lên án chỉ trích của mọi người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.