• 485

Chương 20: BÀ CÔ GIÀ HỌ LỤC TÁI XUẤT



Tiểu Thần Thần của cậu tới kìa, khai mau, có phải tâm trạng cậu đang lâng lâng giống như ngồi cáp treo không?



Lam Vũ Tịch, có thể đóng ‘cúc hoa’ của cậu lại không?


Tâm trạng khẩn trương của Lục Thi Nhã đều bị cô nàng không có liêm sỉ, thần kinh thô Lam Vũ Tịch làm cho bay biến hết.

Lục Thi Nhã bình tĩnh xoay người lại nhìn.

Chàng trai tuấn tú lịch sự tao nhã như nước từ trên núi chảy xuống, như từ trong tranh bước ra.


Nha Nha.


Không... không chống cự được rồi!

Lục Thi Nhã lạnh mặt, dùng hết sức lôi Nhan Thần Phi ra ngoài hành lang, lạnh lùng nói:
Lấy một phòng tổng thống cho mình!


Tiểu Thần Thần nghe xong, trong mắt lóe lên ánh sáng như sao băng trên trời, cháy bỏng, nóng rực.

Nhan Thần Phi quay đầu, ra hiệu.

Chú Trần lập tức bước tới, Nhan Thần Phi nói vài câu khiến chú Trần ngẩn ra, lúc xoay đi còn mỉm cười.

Thấy ánh mắt hài lòng của tài xế Trần hơn bốn mươi tuổi trước khi đi, khuôn mặt Lục Thi Nhã bỗng hơi nóng.

Đến khi hai người bọn họ vào trong phòng dưới ánh mắt của chú Trần, tiết tháo còn lại triệt để tan nát.

() Tiết tháo: dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa, liêm sỉ

Lục Thi Nhã im lặng đứng trước cánh cửa đóng chặt, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng sau cơn bồng bột.

Nhan Thần Phi đi tới trước cửa sổ sát đất.

Cảnh đẹp bên ngoài có hoa lệ xinh đẹp thế nào cũng không bằng một phần vạn người đứng sau.


Nói đi!


Giọng nam đột ngột vang lên khiến Lục Thi Nhã hoảng hốt vứt bỏ mọi suy nghĩ dư thừa.

Gì nhỉ, vừa rồi cô định làm gì nhỉ?

Nhìn Tiểu Thần Thần hai tay cắm túi quần, dựa người lên cửa sổ thủy tinh, miệng lưỡi cô đột nhiên khô khốc.


Tại sao sáng hôm nọ không để ý đến mình?


Dứt lời, Lục Thi Nhã cũng tự mắng thầm mình đúng là đồ heo.


Mình có nói... chào buổi sáng.


Âm thanh bình thản, dễ nghe, nhưng Lục Thi Nhã lại không bình tĩnh nổi, cô xông tới trước mặt Nhan Thần Phi.


Cậu nói với mình à? Rõ ràng là cậu nói với Lam…



Đúng vậy, từ đầu tới đuôi đều chỉ nói với một mình cậu.


Chỉ một câu của Nhan Thần Phi đã dập tắt mọi tức giận trong lòng Lục Thi Nhã.

Cô đứng ngây ra như một đứa ngốc, đôi mắt to sáng ngời dính chặt vào Nhan Thần Phi.

Một lúc lâu sau,
bà cô già
họ Lục tái xuất giang hồ.

Lục Thi Nhã ôm chầm người trước mắt.


Thần Thần, cuối cùng cậu cũng trở lại.


Lục Thi Nhã vốn không yếu đuối, nhưng bây giờ nói khóc liền khóc. Lớn từng tuổi này rồi, số lần khóc của cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần nào cũng là vì cậu.

Nước mắt cô thấm ướt áo Nhan Thần Phi, cô có thể cảm nhận được trái tim Nhan Thần Phi càng lúc đập càng nhanh, càng mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, đỉnh đầu và bên hông cô đồng thời có cảm giác lành lạnh, khí lạnh thấm vào mỗi một lỗ chân lông của Lục Thi Nhã. Cô bất giác dùng sức siết chặt lưng áo cậu.

Trong căn phòng trống trải, hai trái tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch...


Thật buồn ngủ.


Lục Thi Nhã nỉ non, cái ôm ấm áp làm cho cô rất buồn ngủ, đang đứng cũng có thể ngủ được.

Nhan Thần Phi cảm thấy người trong ngực đứng không vững nữa liền ôm cô đi tới giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Lục Thi Nhã vẫn còn một chút ý thức, sao có thể dễ dàng để cậu chuồn mất như thế được? Cô mạnh mẽ kéo cậu xuống đè dưới người, rồi chọn một vị trí thoải mái, ôm chặt cậu tiếp tục ngủ.


Đừng lộn xộn, mình muốn ôm cậu ngủ, ba năm nay ngày nào cũng muốn ôm cậu ngủ. Khi còn bé, cậu ôm mình ngủ trưa. Bây giờ, cho mình ôm lại cũng không mất mát gì, Tiểu Thần Thần…


Mí mắt không mở mà miệng lại lèm bèm nói một đống.

Trước khi ý thức tiêu tán, cảm nhận được cánh tay quen thuộc đặt trên lưng, khóe môi Lục Thi Nhã hơi nhếch lên.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối rồi.

Lục Thi Nhã ngồi trên giường lớn xoa mắt.


Nệm thịt
của cô đã không cánh mà bay.

Lục Thi Nhã đi một vòng quanh phòng tổng thống, không thấy ai.

Lòng lạnh ngắt.

Đột nhiên, một cánh cửa mở ra.

Vóc dáng cao ráo của Nhan Thần Phi xuất hiện, hình như là mới vừa tắm rửa xong.

Lục Thi Nhã cảm thấy may là khuôn mặt của cậu vẫn còn non, chứ nếu không sẽ rất dễ gây
họa
.


Không ngủ nữa à?


Giọng nói lạnh bạc có chút độ ấm, cậu đang nhìn cô.

Thật ngượng!


Ừm.


Tai Lục Thi Nhã ửng đỏ.


Đói rồi à?


Giọng nói trong thời kỳ đổi giọng tràn đầy từ tính, khiến Lục Thi Nhã toàn thân tê dại, cô ngây ngốc gật đầu.

Bàn tay của cậu đưa đến trước mặt cô, lòng Lục Thi Nhã lập tức sôi trào. Cô không biết xấu hổ nắm chặt tay cậu, cười đến mức ngay cả hai mắt phát sáng.


Cậu muốn dẫn mình đi ăn gì?


Lục Thi Nhã dính sát người vào người Tiểu Thần Thần. Một giây kế tiếp đã bị cậu ghét bỏ mà tách ra một khoảng, còn may là cậu không buông tay ra. Lục Thi Nhã cũng không dám lỗ mãng nữa, theo cậu ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một thế giới khác.

Chú Trần đứng thẳng tắp, bạn học Tiểu Minh chán chường ngồi bên cạnh.

Tình huống gì đây?

Hách Tư Minh thấy hai người nắm tay đi ra thì căng cứng cả người.


Buông cậu ấy ra!


Tiếng rống giận của thiếu niên vang vọng trong hành lang hoa lệ.

Tim Lục Thi Nhã run bắn lên, cảm thấy tay ai đó hơi buông lỏng, cô liền vô ý thức nắm chặt lại.

Lục Thi Nhã nhìn Nhan Thần Phi im lặng, rồi lại nhìn dáng vẻ tức giận của Hách Tư Minh, buộc phải giải thích:
Hách Tư Minh, xin lỗi vì không nói với cậu tiếng nào mà rời đi. Mình chân thành chúc cậu sinh nhật vui vẻ.



Lục Thi Nhã…



Khi còn bé, mình đã luôn cảm thấy cậu là một người rất ưu tú, bây giờ cũng như vậy. Mình tin, tương lai cậu sẽ càng xuất sắc hơn. Mình thích những người xuất sắc. Nếu cậu có thể vượt qua Nhan Thần Phi, nói không chừng mình sẽ thích cậu hơn. Nhưng trước khi cậu thành công, xin mời cậu tiếp tục cố gắng, đặt tâm tư của mình lên học tập, khiến mình trở nên hoàn mỹ hơn, có lẽ mình sẽ cân nhắc tới cậu.


Lục Thi Nhã cắt ngang lời nói của Hách Tư Minh, hết lòng khuyên bảo, lời nói tuy nặng nhưng kết quả như vậy mới tốt đẹp cho tất cả mọi người.

Cô kéo Tiểu Thần Thần đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng cười nhạo từ phía sau.


Xuất sắc? Cậu ta xuất sắc? Nhan Thần Phi, cậu dám nói cậu hoàn mỹ không?


Giọng nói khinh thường, châm chọc thật sự chói tai, ngăn lại bước chân của hai người.

Lục Thi Nhã quay đầu lại. Hách Tư Minh kiêu ngạo hất cằm, hung hăng nhìn, còn ánh mắt Nhan Thần Phi đứng sau thì thâm thúy, đen nhánh không thấy rõ cảm xúc.


Mình đói, chúng ta đi thôi.
Lục Thi Nhã mỉm cười nói.

Nhan Thần Phi hơi chấn động ngẩng đầu nhìn Lục Thi Nhã, cô vẫn ấm áp như xưa.

Thấy mọi người không để ý đến mình, Hách Tư Minh hoàn toàn
hắc hóa
.


Nhan Thần Phi là nửa người điếc, disable (kẻ tàn tật)! Cậu ta mà hoàn mỹ chính là trò cười!


Tiếng rống giận dữ vọng tới khiến tất cả mọi người đều dừng mọi động tác, ngoại trừ chú Trần. Chú Trần tiến lên buộc Hách Tư Minh rời đi.

Mãi lâu sau, Lục Thi Nhã cho rằng những lời mình vừa nghe thấy là ảo giác.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.