• 488

Chương 22: “PHI THUYỀN”


Lục Thi Nhã không kìm được hỏi:


Người đã làm cậu bị tổn thương là ai?
Trong tiềm thức Lục Thi Nhã không tin người đó là Nhan Đình Căn.

Cảm nhận được cánh tay đang ôm mình từ phía sau khẽ cứng lại, cô bất giác nắm lấy bàn tay ấy.

Một lúc rất lâu sau, một thanh âm như từ nơi xa thẳm vọng tới.


Là mẹ mình.


Trên kính cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh Lục Thi Nhã sững sờ cả người.

Mẹ của Nhan Thần Phi?

Cái người từng ấy năm cô chưa từng gặp bao giờ có tồn tại trên đời?


Có thể kể cho mình biết chuyện này được không?


Một sự im lặng kéo dài rất lâu, cậu không lên tiếng như thể không muốn nhắc đến.

Lục Thi Nhã cũng không ép buộc cậu, tổn thương mà người đó gây ra cho Nhan Thần Phi là sự tổn thương có tính chất hủy diệt, không muốn nhắc tới cũng không sao.

Kiếp trước đã như vậy, kiếp này những tổn thương đã có cũng trôi qua rồi, nhưng trong những ngày tháng tiếp theo tuyệt đối không thể tái diễn.



Lúc Lục Thi Nhã về đến nhà, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

May là hôm nay Mr.Lục đi trực đêm không ở nhà.

Lục Thi Nhã thở dài, sau này nhất quyết phải ngăn chặn hành vi cứ đi trực đêm suốt không về của Mr.Lục.

Cả thời thanh xuân kiếp trước của cô không kết được một quả ngọt nào,
công lao
mà Mr.Lục cống hiến không hề nhỏ.

Nhưng Ms.Diêu tựa hồ có gì đó sai sai.

Hình như là quá mức hưng phấn.


Ôi Tiểu Thần Thần! Cô nhớ cháu quá đi!



Mẹ, mẹ đừng sụt sùi như vậy có được không?


Ms.Diêu mặc kệ, nắm chặt tay Tiểu Thần Thần không chịu buông. Lúc này đã quá nửa đêm, Lục Thi Nhã chịu hết nổi, đành phải lên tiếng ngày mai hai người họ còn phải đi học nữa.

Ms.Diêu dứt khoát tuyên bố:
Về nhà ngủ làm gì, tối nay ngủ lại ở nhà cô, sang phòng bên cạnh phòng Nha Nha ngủ.


Lục Thi Nhã không ngóc đầu lên nổi, đành xám xịt về phòng rửa mặt rồi lên giường.

Sau đó, cô dán chặt lỗ tai lên vách tường.

Phòng bên có tiếng động, ở lại thật à?

Mẹ ơi, đêm nay cô khỏi ngủ rồi!



Ngày hôm sau.

Lục Thi Nhã và Tiểu Thần Thần bước chân ra khỏi cửa cùng một lúc, cùng lúc bắt gặp Lam Vũ Tịch ở nhà bên cạnh.

Lam Vũ Tịch ngạc nhiên xong liền cười ha hả, bộ dạng rất giống Phượng tỷ.

() La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu
không thể tưởng
nhưng lại rất nổi tiếng và trở thành một hiệu ứng gọi là
Phượng tỷ
từ năm 2010 của Trung Quốc vì sự
tự kiêu
và tiêu chuẩn chọn chồng
trên trời
.


Cẩn thận khóe mắt có nếp nhăn đấy!



Nha Nha, cậu được lắm, mình đây vừa mất phu nhân lại vừa mất lính, chẳng lẽ cậu không nên an ủi mình sao?


() Vừa mất phu nhân lại vừa mất lính: nghĩa đen là mất cả chì lẫn chài. Trích từ một điển cố của Trung Quốc.


Xin hỏi ai là phu nhân của cậu? Ai là lính của cậu?
Lục Thi Nhã liếc mắt, nói một cách khinh bỉ.


Ngàn vạn lần cậu đừng có dạy ông bạn trai người nước ngoài của cậu nói tiếng Trung, thật kinh khủng.


Lam Vũ Tịch đỏ bừng mặt, rống lên:
Cậu... câm miệng!!!


Lục Thi Nhã cười ha hả đắc ý kéo Tiểu Thần Thần nhảy chân sáo rời đi.

Kiếp trước, Lam Vũ Tịch suốt mười năm không có bạn trai, an phận thủ thường bên cạnh cô. Đời này mới biết, thì ra người ta đã ám muội với hàng xóm trước của người ta từ lâu. Thảo nào mà cô nàng thoải mái đi nước ngoài nhanh như vậy, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ vô lương tâm.


Mình lên lớp đây.


Cả một đường không lên tiếng, lúc đến lớp Nhan Thần Phi cũng chỉ nói một câu đơn giản.

Lục Thi Nhã ngây người một lát rồi mới đáp

.

Thế nhưng, trong lớp học lúc này lại sôi trào.


Trời ạ, Lam Vũ Tịch với Nhan Thần Phi đi học cùng nhau kìa!



Hai người họ thực sự là một đôi!



Nhan Thần Phi không phải là của mình...



Người ta cặp với Lam Vũ Tịch rồi...



...


Lục Thi Nhã tức muốn ngã ngửa, đám trẻ ranh này mù hết rồi à!

Rõ ràng là cô với Nhan Thần Phi đi với nhau, còn Tiểu Tịch Dương mới là bóng đèn có được không?!!

Nhìn bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình của Lam Tịch Vũ, lại nhớ đến chuyện buồn nôn mấy ngày trước, Lục Thi Nhã quyết định phải giải quyết vấn đề này.


Tất cả im lặng hết cho tôi!


Lũ trẻ trong lớp lập tức quay sang nhìn chòng chọc cô.


Ừm... à... lo học tập cho giỏi, mỗi ngày đều tiến về phía trước.



Úi giời... Xí!
Cả phòng học khinh bỉ.

Lục Thi Nhã đau khổ ôm mặt ngồi xuống.


Thật đáng sợ.



Úi chà chà.
Lam Tịch Vũ ôm đùi ngồi cạnh góp vui.


Còn làm trò con bò nữa mình sẽ đem ảnh Eric của cậu dán trên bảng thông báo trường đấy.


Một ánh mắt liếc qua, Lam Tịch Vũ lập tức ngoan ngoãn như chú cún con.

Sau khi thẳng thắn bộc bạch hết với Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã cảm thấy cuộc sống như được thăng hoa, ngày ngày cùng nhau đi học, cùng ăn trưa, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.

Nhưng cô lại quên mất một chuyện quan trọng, đó là
bà dì đáng yêu
hàng tháng.

Mười năm không gặp khiến Lục Thi Nhã lúc này lệ rơi đầy mặt.

Ngài thật biết chọn quá ha,
đến thăm
ngay trong lúc làm lễ trao giải giải thi học kì.

Học sinh đứng thứ hai toàn khối - Lục Thi Nhã lạnh run từ bàn chân lên khi cảm nhận được quần lót của mình bị thấm ướt.

Cái tiết tấu mất mặt này thật nghịch thiên mà, cô không dám tưởng tượng cảnh mấy nghìn người dưới sân khấu nhìn thấy một vệt đỏ thẫm chảy dọc từ chân cô xuống...


Khó chịu à?


Nhan Thần Phi nhỏ giọng hỏi, Lục Thi Nhã điên cuồng gật đầu.

Đứng không nổi nữa rồi, thật sự không đứng nổi nữa, cảm giác ấm nóng bắt đầu chảy xuống rồi, váy đồng phục chỉ dài tới đầu gối, có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Nhan Thần Phi thấy sắc mặt Lục Thi Nhã trắng bệch, môi tím tái thì hơi hoảng. Ngay trước khi Lục Thi Nhã giả vờ ngất, cậu nhanh tay ôm lấy cô tránh không để cô ngã xuống mặt đất.

Lục Thi Nhã hé hé mắt, dùng khẩu hình nói với cậu mau dẫn cô rời đi.

Phía dưới trở nên xôn xao.


Có chuyện gì thế?


Hách Đại Đại ở gần nhất, mau chóng tiến lên hỏi thăm.


Bạn ấy không khỏe, em đưa bạn ấy đến phòng y tế trước.


Nhan Thần Phi không chần chừ thêm nữa, cậu bế Lục Thi Nhã đi thẳng đến phòng y tế.

Thấy mình cách sân khấu ngày càng xa, Lục Thi Nhã mới thở phào, hai cái chân nhỏ cũng bất giác kẹp chặt lại.

Không cử động còn đỡ, vừa cử động một cái là cái cảm giác ấm nóng lại trượt theo bắp đùi.

Nhan Thần Phi đang toát hết mồ hôi chạy nhanh hết sức thì có cảm giác cánh tay mình âm ấm, cậu liền cứng người lại, sau đó giảm dần tốc độ, ánh mắt ngây ngốc nhìn người trong lòng mình.

Lục Thi Nhã dùng hai tay che kín mặt.


Cậu...



Mau đưa mình vào nhà vệ sinh!


Nội tâm của Lục Thi Nhã sắp vỡ nát rồi.

Nhan Thần Phi buồn bực vài giây, sau đó hít sâu một hơi, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh.

Lúc cậu thả cô xuống thì ánh mắt vô thức liếc nhìn chân của cô.

Một dòng màu đỏ tươi chảy dọc theo chân cô xuống, sắc đỏ ấy khiến đầu óc của Nhan Thần Phi trống rỗng, miệng lưỡi khô khốc.

Lục Thi Nhã xấu hổ tới mức muốn nổ tung.


Nhìn cái gì mà nhìn! Quay sang chỗ khác! Mau đi mua giúp mình hai gói giấy ăn!


Giọng nói mềm mại của thiếu nữ làm tê dại những tâm tư của cậu thiếu niên mới lớn.

Nhan Thần Phi gật đầu, sau đó thành thật chạy đi.

Lục Thi Nhã ngồi đợi trong nhà vệ sinh thật lâu mới nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào.

Thật mất mặt!

Lục Thi Nhã không dám đi ra ngoài, chỉ duỗi tay ra ngoài cửa vẫy vẫy.

Một cái túi hơi nặng được móc vào ngón tay của cô, Lục Thi Nhã kéo vào nhìn.

Một cái túi đen phình phình, vừa mở ra cô lập tức muốn phun một búng máu.

Trong túi là đủ loại kiểu dáng, kích cỡ
phi thuyền
từ nhỏ đến lớn.


Có dùng được loại nào không?


Một giọng nói không rõ cảm xúc truyền vào, biến khuôn mặt của Lục Thi Nhã thành màu gan heo.


Có, cậu tránh xa ra đi, đừng đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ!


Lục Thi Nhã lục lọi trong túi, tìm loại dành cho ban ngày để dùng, sau đó cật lực rửa sạch đôi chân của mình, xác nhận không còn chút màu đỏ nào nữa mới thở phào. Có vẻ như cô vừa lột nguyên một lớp da chân rồi.

Lục Thi Nhã mất tự nhiên đi ra khỏi buồng vệ sinh, phát hiện Nhan Thần Phi đang đứng đờ người dưới bóng cây cách đó không xa.

Việc này đặt lên người một cậu nam sinh mới lớn thế này thì không ngơ ra mới là lạ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.