• 488

Chương 26: Chẳng cần ai dạy


Thật ngượng!

Cô giãy chân muốn đứng lên, nhưng lại đụng chạm phải cái gì đó khiến Nhan Thần Phi rên lên đau đớn.

Lục Thi Nhã nhanh chóng thu chân lại, giữ nguyên tư thế nhìn cậu.


Cậu không sao chứ?


Chỗ đó là
gốc rễ
của đàn ông, không được đá!


Có!


Nhan Thần Phi nhíu mày trả lời một cách cực kì nghiêm trọng, khiến Lục Thi Nhã lúng túng.

Cái này... cô đâu kiểm tra được, vẫn nên đứng lại tử tế thì hơn.

Cô vặn vẹo người, mò mẫm đứng dậy nhưng lại bị cánh tay rắn chắc của ai đó kéo lại.

Cái cằm đáng thương đập thẳng vào ngực của cậu.


Làm cái gì thế?


Nhan Thần Phi không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, thấy mặt cô đỏ lên thì ý nghĩ ban sáng lại quay về.


Có phải cậu muốn hôn mình?
Lục Thi Nhã – người có linh hồn trưởng thành lúc này lại mở miệng nói như một kẻ ngốc.


Đúng, có thể chứ?


Tròng mắt đen của Nhan Thần Phi trở nên sâu thẳm như nước ở đáy hồ, mê hoặc cô gật đầu.

Nhan Thần Phi mãn nguyện cười, cậu ngồi xuống rồi đỡ Lục Thi Nhã ngồi trên đùi mình.

Cái tư thế này thật... bạo!

Lục Thi Nhã có cảm giác mình chỉ cần cử động một chút thôi là sẽ chạm phải
thứ xấu xa
kia.


Không có gì phải ngại.
Nhan Thần Phi dùng một tay cố định hông của cô, vùi đầu vào xương quai xanh của cô nỉ non.

Lục Thi Nhã như sắp phát điên, tuy hai người họ ngủ chung một giường mà lớn lên, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua Nhan Thần Phi đã không còn giống như trước kia. Sức ảnh hưởng của cậu quá lớn, chiếm lấy toàn bộ đầu óc của cô thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả cơ thể của cô cũng đang phải chịu khảo nghiệm trước đây chưa bao giờ có.

Sao trước đây cô không biết người này lại mạnh bạo như vậy?


Ah... ưm...


Ảo giác! Chắc chắn đây là ảo giác! Đây không phải tiếng mà cô phát ra! Lục Thi Nhã lập tức dùng hai tay bịt chặt miệng, không dám lộn xộn, cô thật sự sợ người này sẽ cắn một phát đứt cổ cô.

Sự công kích nóng bỏng này khiến đại não cô như ngừng hoạt động.


Đừng bịt, mình muốn nghe âm thanh của cậu.


Rõ ràng một bên tai không nghe được vậy mà âm thanh bé xíu như vậy cũng không thoát khỏi tai cậu.

Nhan Thần Phi gỡ từng bàn tay của Lục Thi Nhã, tay trái thả xuống, tay phải thì kéo gần lại miệng mình. Cậu tỉ mẩn sờ từng khớp xương trên ngón tay của cô.

Vì quanh năm chơi đàn piano cho nên tay Lục Thi Nhã có một lớp chai mỏng, khi tay hai người tiếp xúc nhau xuất hiện một cảm giác rất tê dại.


Có cái gì hay mà sờ.
Lục Thi Nhã ngượng ngùng thỏ thẻ.

Nhan Thần Phi nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó cúi đầu hôn lên từng ngón tay dưới ánh nhìn của cô. Khi hôn lên ngón áp út, cậu đột nhiên ngậm nó vào miệng, khiến nó chạm phải chiếc lưỡi nóng rực của cậu.

Cái này quá kích thích rồi!

Cô từng nghe nói, ngón áp út là nơi gần tim nhất.

Vì thế lúc này tất cả ngón chân của Lục Thi Nhã đều cong hết lại, bàn chân bám chặt lấy sàn nhà, răng thì cắn chặt môi dưới.

Bộ dạng thật dễ dàng kích thích người khác.


Đủ rồi, Nhan Thần Phi!


Cả người cô nóng rực nhưng lại không tìm được lối thoát, nhất là chỗ nữ tính đó.

Nhan Thần Phi lại giống như đang chơi đùa, chòng ghẹo cô, bàn tay dần dần mò từ hông của cô lên phía trên. Mỗi một nơi bị đụng vào giống như bị châm lửa, khiến Lục Thi Nhã không khống chế được, vặn vẹo người trốn tránh.

May mà tốc độ của Nhan Thần Phi rất nhanh, nhanh chóng cố định bả vai của cô không cho cử động.


Muốn hôn thì hôn nhanh lên.


Lục Thi Nhã bị kích thích đến mơ hồ, nhỏ giọng oán trách, cô không chịu nổi nữa, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang gào thét muốn giải thoát.

Rốt cuộc Nhan Thần Phi cũng hành động, cậu nắm lấy cằm của cô, ép cô nhìn vào mắt cậu.


Muốn đến vậy sao?


Cậu nở một nụ cười tà mị.

Hóa ra Nhan Thần Phi còn có mặt này nữa sao, trái tim thiếu nữ năm nào của Lục Thi Nhã hoàn toàn bùng nổ.

Cô nhìn cậu một cách mê đắm, si mê.


Muốn mình hôn ở đâu?


Oh my god! Lời này thật sự do Nhan Thần Phi nói ra sao?


Ở đây?


Đầu ngón tay cậu lướt qua môi cô, khiến kí ức nụ hôn trộm ngày hôm qua quay về.


Mau lên!


Đằng nào cũng không tránh được xấu hổ, cho nên Lục Thi Nhã dùng hai tay quấn lấy cổ của cậu xáp tới.

Kết quả... lại bị cản lại!

Ngón tay của Nhan Thần Phi vững vàng chặn lại hành động của cô.


Không hôn thì thôi, thả ra để mình đứng dậy!


Lục Thi Nhã nổi giận, bị một chàng trai trêu ghẹo như thế này khiến cô cảm thấy quá mất mặt, đã thế còn bị từ chối. Hiện tại, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.


Ai nói không hôn? Chỉ là, lần này đến lượt mình chủ động!


Lục Thi Nhã còn chưa kịp load lời này của Nhan Thần Phi có ý gì, đôi môi cô đã bị khóa chặt.

Hoàn toàn khác với nụ hôn trẻ con ngày hôm qua, nụ hôn hôm nay như muốn hút hết sạch không khí trong phổi cô.

Đầu lưỡi cô tê dại, nước bọt không kịp nuốt xuống, từng ngóc ngách trong khoang miệng đều bị chạm qua, tấn công dồn dập không sót lại chút gì...

Không biết qua bao lâu, Lục Thi Nhã bị hôn đến ngất đi. Lúc cô mơ màng có ý thức trở lại thì đã nằm trong lòng Nhan Thần Phi.


Kỹ thuật này... cậu học ở đâu vậy?



Chẳng cần ai dạy.



Quỷ mới tin.



Ha ha...


Nhan Thần Phi phì cười một cách vui sướng khiến Lục Thi Nhã chẳng hiểu ra làm sao.


Ôm lâu thế không tê chân?



Hơi nặng nhưng chấp nhận vẫn được.


Lục Thi Nhã ngẩng đầu, tức giận phồng má.


Mình nặng chỗ nào?


Cân nặng là vấn đề ám ảnh đối với phụ nữ, Nhan Thần Phi cũng không quên nên dùng hành động để xin lỗi.

Nhan Thần Phi đột nhiên đỡ lấy hông của Lục Thi Nhã rồi chống tay đứng lên, khiến Lục Thi Nhã sợ đến mức dùng hai chân quắp chặt hông cậu, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ cậu.


Nhan Thần Phi!!!


Cô thật sự muốn nổi giận.


Có gì chỉ giáo?


Khuôn mặt đẹp trai cộng thêm nụ cười xán lạn khiến Lục Thi Nhã giương cờ đầu hàng.

Cậu ôm cô ngồi lên giường, Lục Thi Nhã nhìn cậu chòng chọc.


Gan của cậu lớn phết nhỉ, đây là nhà mình, cậu không sợ Ms.Diêu đột nhiên quay về sao? Hôm qua cũng thế...


Khi nói về chuyện này Lục Thi Nhã vẫn đỏ mặt, thế nhưng đã không còn thẹn thùng như trước nữa, cuối cũng cũng có thể
dạy dỗ
được rồi.

Nhan Thần Phi lại chẳng lo lắng gì, đôi môi của cậu hơi cong lên nói rõ tâm tình cậu lúc này tốt cỡ nào.


Hôm qua là do cậu dụ dỗ mình...



Mình hồi nào... cậu không ngủ!!!



Cậu gặm ‘cần mẫn’ như thế ngủ sao được?



Im miệng!



Ha ha, hôm nay... chắc mẹ cậu sẽ về muộn đấy.



Xì, cậu biết bói toán từ lúc nào vậy.


Nhan Thần Phi chỉ cười không nói.

Có mùi âm mưu, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng.


Vỏ gối của mình đâu.


Việc này cần phải giải quyết, sáng sớm Ms.Diêu đến lấy đồ đi giặt, hỏi cô cả nửa ngày mà cô không dám trả lời.


Vứt rồi.



Cậu...


Nhan Thần Phi bật cười, cười đến mức khiến Lục Thi Nhã muốn ngất xỉu.


Vứt thật đấy à?


Dù sao đó cũng là đồ dùng riêng tư của cô mà...

Tâm lý cô chắc không được bình thường rồi, không vứt đi còn giữ làm gì.

Im lặng hồi lâu, Lục Thi Nhã đột nhiên nhớ tới một việc, bèn cẩn thận hỏi.


Vậy... bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái rồi à?



Cậu muốn làm bạn gái mình?



Hừm! Cậu muốn bội tình bạc nghĩa đúng không? Hôn tôi rồi còn không định chịu trách nhiệm?



Chờ tới lúc cậu thi được 100 điểm Vật lý thì mình sẽ chịu trách nhiệm với cậu!



Phắn!



Không được nói bậy!



@)@$(%$


Lục Thi Nhã còn chưa phát tiết hết, môi đã bị chặn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.