Chương 34: Còn không qua đây chăm sóc
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1595 chữ
- 2022-02-04 08:24:42
Nhìn thấy không, thấy không, chính là cậu ấy, woa, thật là đẹp trai!
Nghe nói trước đây cậu ấy ở cấp II Y…
Đúng vậy, cậu ấy có bạn gái không nhỉ?
Hình như có, tên là Lam gì gì đấy. Có điều, hình như cô ấy không thi vào trường chúng ta, nói không chừng bọn họ đã chia tay rồi.
Nếu bọn họ chia tay thì cậu chắc chắn sẽ có cơ hội, Tiểu Thiến ạ. Cậu xinh đẹp như vậy cơ mà...
Đúng thế đúng thế...
Một đám phụ họa lẫn nhau, Lục Thi Nhã vểnh tai nghe lỏm, không tự chủ được mà nhìn cô gái tên Tiểu Thiến.
Ý, có chút ấn tượng! Đây không phải là hoa khôi cấp III của bọn họ năm đó - Diệp Thiến sao?
Không ngờ hoa khôi của chúng ta đã thầm thương trộm nhớ Nhan Thần Phi sớm như vậy.
Trong trí nhớ của cô, lúc hoa khôi tỏ tình đã dẫn tới náo động không nhỏ. Nào ngờ, sau khi bị từ chối một cách vô cùng dứt khoát lại muốn sống muốn chết...
Ờ thì, mình nghĩ cậu đừng có dại dột.
Lục Thi Nhã đột nhiên đằng hắng cổ nói một câu, cả đám nữ sinh đồng loạt quay sang nhìn cô.
Có người nhận ra cô.
Cậu ấy là Trạng Nguyên toàn tỉnh năm nay, tên là Lục Thi Nhã.
Tiểu Thiến của chúng ta liên quan gì đến cậu ta? Cái đồ mọt sách!
Đúng vậy, trông thật chả ra làm sao…
Công kích cá nhân, bà đây không xinh đẹp? Sao không suy nghĩ lại, nếu năm xưa bà đây không cố ý nhường thì làm gì đến lượt con người giả dối như Diệp Thiến làm hoa khôi?
Đúng thế đúng thế, tôi trông không ra làm sao. Nhưng mà, thật ngại quá, chàng trai mấy người đang bàn tán đang là bạn trai tôi. Tôi không muốn Tiểu Thiến của mấy người mất mặt, nên mới nhắc nhở một tiếng. Thật là, chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu.
Mấy cô bé bị Lục Thi Nhã nói cho sửng sốt. Hơn mười giây sau, khuôn mặt cả đám đỏ lên vì thẹn.
Còn cậu, đừng có không biết xấu hổ!
Đúng đúng đúng, cậu ta ghen tị Tiểu Thiến xinh đẹp hơn cậu ta nên mới thế!
Cậu có bản lĩnh thì gọi cậu ấy tới đây tự mình thừa nhận cậu là bạn gái cậu ấy đi!
Đúng vậy, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cạn lời!
Lục Thi Nhã cảm thấy nhiều lời vô ích. Từ xưa đến nay, loại tổ hợp vịt bầu này vốn là sự tồn tại không thể nói lý. Chọc vào làm gì không biết, nó thích cắn bậy thì cắn, cô đã hết tình hết nghĩa rồi.
Đến giờ tập hợp, kì huấn luyện quân sự lại tiếp tục.
Những ngày tiếp theo, bên tai Lục Thi Nhã khi nào cũng là tiếng xì xào không ngớt. Cô vượt qua cả kì huấn luyện quân sự trong những tiếng rầm rì lào xào bàn tán.
Ngày cuối cùng của kì huấn luyện quân sự là lễ diễu hành. Lục Thi Nhã thật sự không ngờ được, đám nhóc con này lại dám cả gan đến mức cho cô nếm mùi đau khổ.
Cô bị ngáng chân trong lúc diễu hành, ngã bò ra đất, trầy hết đầu gối tay chân, tay rớm máu.
Không nói đến việc mất mặt, chỉ tính đến chuyện cái cơ thể được cô
nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa
trong suốt thời gian qua bị đám nhóc con này tổn hại... Thật không thể tha thứ được!
Sao thế?
Thầy huấn luyện đi tới, nhíu mày nhìn Lục Thi Nhã ngã dưới đất.
Tìm người dìu em đến phòng y tế, đừng nằm ở đây liên lụy đến đội ngũ.
Giọng nói của thầy huấn luyện rất lạnh, gương mặt thì nghiêm khắc.
Lục Thi Nhã đau đến ứa nước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, không ai dám tới gần cô. Kể cả những người trò chuyện với cô mấy ngày nay cũng né tránh, tất cả đều sợ hãi thế lực của đa số.
Thật có mặt mũi!
Thầy huấn luyện thấy không ai đến giúp đỡ cô thì trong mắt tỏ ra thất vọng xen lẫn khinh thường.
Mẹ nó chứ, tốt xấu gì cô cũng là học sinh gương mẫu từ tiểu học đến lớn, lúc này lại bị phá nát, thật không cam lòng!
Nhan Thần Phi, cậu mù à? Bạn gái ngã gãy chân, còn không qua đây chăm sóc!
Trước mặt bàn dân thiên hạ, người phụ nữ đanh đá - Lục Thi Nhã hét ầm lên.
Không còn lúc nào LOW (mất mặt) hơn lúc này nữa, muốn tìm đường chết thì sẵn sàng chiều!
Giọng Lục Thi Nhã rất lớn, nhưng giữa sân vận động to lớn, giữa tiếng hàng nghìn con người ồn ào mà một người chỉ nghe được một bên như Nhan Thần Phi lại có thể nghe thấy, đúng thật là kì tích.
Nhan Thần Phi nhanh chóng đi về đám người đang vây quanh Lục Thi Nhã. Cậu vừa tới mép ngoài, vòng tròn người lập tức nhường ra một lối đi.
Thấy Lục Thi Nhã đau khổ chống hai tay, cả người ngã ngồi ra đất, cậu bất giác siết tay lại thành quyền, nhanh chóng tiến lên đỡ cô dậy.
Sao thế?
Giọng cậu đầy quan tâm, lo lắng.
Bị chó ngáng chân, ngã, chân trái bị hình như sưng lên rồi, thầy huấn luyện cho mình đến phòng y tế.
Theo ánh mắt của Lục Thi Nhã, thấy giáo quan đầu húi cua, ánh mắt của Nhan Thần Phi trở nên lạnh lẽo. Sau đó, cậu bế cô bước đi trong tiếng ồn ào của đám học sinh.
Đám con gái trong đội ngũ Lục Thi Nhã chết sững tại chỗ, không biết làm sao, có người giật giật môi, nhưng một chữ cũng không dám nói ra.
Mà vẻ mặt cô gái được gọi là Tiểu Thiến lúc này màu sắc lẫn lộn.
Ms.Diêu nhận được điện thoại báo Lục Thi Nhã gãy chân liền vứt hoa trong tay đi, chảy thẳng một mạch đến trường học.
Chuyện này ngay từ đầu vốn là một chuyện nhỏ không ai để ý, thế nhưng sau khi lăn lộn lại ồn ào tới tai lãnh đạo nhà trường và boss chỉ huy.
Lục Thi Nhã là ai?
Là Trạng Nguyên tỉnh, là học sinh mà trường trung học Y khó khăn lắm mới giữ chân lại được.
Nhan Thần Phi là ai?
Là con trai của Nhan Đình Căn - chiến hữu mười năm của boss chỉ huy.
Lúc tới phòng y tế, Ms.Diêu thấy một đám người đang đứng tụ tập ngoài cửa, khiến bà sợ sững sờ. Bà bất chấp tất cả, cũng không bắt chuyện với ai, đi thẳng vào trong phòng y tế.
Thấy cảnh trước mắt, bà hơi không bắt kịp tiết tấu.
Mẹ, sao mẹ tới đây?
Giáo viên gọi điện thoại cho mẹ nói con bị gãy chân. Đây là gãy chân?
Lục Thi Nhã cứng người, cô chỉ tùy tiện hét một câu mà cũng kinh động tới cả mẹ cô?
Không, con chỉ ngã một cái, sưng hai đầu gối với trầy da chân trái thôi mà.
Ms.Diêu thở phào.
Làm mẹ sợ muốn chết! Lớn từng này tuổi rồi còn ngã thành như vậy... hay là gọi ba con tới xem?
Ba là bác sĩ khoa thần kinh…
Lục Thi Nhã cho mẹ mình một ánh mắt xem thường.
Còn không phải mẹ sợ đầu con nhỡ đâu cũng bị va đập…
Ms.Diêu!
Lục Thi Nhã xấu hổ nghiêm mặt nhìn chằm chằm người mẹ hai mươi mấy năm của mình.
Cô, Nha Nha không sao, nhân viên y tế trường đã kiểm tra rồi ạ. Chỉ bị trầy đầu gối thôi, mấy ngày tới tránh không động vào nước là được.
À à, vậy thì tốt quá. Tiểu Thần Thần, lại làm phiền cháu rồi. Nha Nha nhà cô ngốc lắm, phiền cháu quan tâm con bé một chút, đừng để nó bị người ta bắt nạt.
Ngốc lắm...
Dùng từ này đối với cô thì có tính là bôi nhọ nó không?
Được rồi, hai người đủ rồi đấy, mấy lời sáo rỗng này về nhà lại nói.
Lục Thi Nhã gân giọng nói.
Hai người đang nói ngạc nhiên quay lại nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô sợ hãi. Vừa rồi cô đã nói gì nhỉ?
Cộp cộp cộp…
Một sóng người từ bên ngoài đi vào.
Bà Lục, chuyện… chuyện hôm nay tất cả chỉ là ngoài ý muốn, cũng may Thi Nhã không có gì đáng ngại.
Những lời này Ms.Diêu không thích nghe, khuôn mặt bà căng ra, khí thế nữ cường nhân bức người.
Hiệu trưởng đúng không, chuyện hôm nay có phải ngoài ý muốn hay không người sáng suốt vừa nhìn là biết. Thi Nhã nhà tôi hiền lành, không biết bảo vệ bản thân. Nếu quý nhà trường không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, e là chúng tôi phải chọn trường học khác rồi. Dù sao thì an toàn của con tôi mới là quan trọng nhất.
Khí phách!
Hiệu trưởng bị Ms.Diêu nói cho sửng sốt, hổ thẹn gật đầu liên tục, hứa nhất định sẽ cho một câu trả lời thỏa đáng.
Vị huấn luận viên có gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng cũng nhìn về phía Ms.Diêu, xin lỗi vì không làm tốt chức trách.
Ms.Diêu chỉ nhìn chứ không nói gì. Bà tiến lên dìu con gái, chuẩn bị đi về.
Cô, để cháu.
Nhan Thần Phi vô cùng đàn ông bế bổng Lục Thi Nhã lên, Ms.Diêu cười híp mắt gật đầu.
Một đường đưa người về đến tận nhà.