Chương 40: VẬY NÓI TỚI CHUYỆN CHÍNH ĐI!
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1521 chữ
- 2022-02-04 08:24:42
Lục Thi Nhã nhíu mày, sợ nhất là khi đang chơi vui vẻ lại gặp chuyện thương xót thế này. Nhìn người được cứu lên bờ ở phía xa, lòng cô chợt cảm thấy lặng lẽ, mạng người chính là yếu đuối như vậy, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Xin lỗi.
Bả vai của cô bị một người chạy vội tới đâm trúng, người nọ không kịp quay đầu, nói một câu xin lỗi rồi thôi.
Nhan Thần Phi kéo cô vào ngực mình, hôn lên trán cô, hỏi cô có muốn rời đi hay không.
Cô chậm chạp gật đầu, lập tức bị cậu nắm tay dắt lên bờ.
Cái khoảnh khắc không nhịn được quay đầu lại, cả cơ thể cô cứng đờ ra.
Thấy cô dừng lại, Nhan Thần Phi ngoái đầu nhìn theo. Ánh mắt của Lục Thi Nhã dính chặt như keo, như muốn nhìn xuyên qua thứ gì đó.
Lục Thi Nhã hoàn toàn không chú ý tới sự nghi ngờ của Nhan Thần Phi. Cô vô thức rút tay ra khỏi tay cậu, chạy nhanh tới chỗ người bị đuối nước.
Người bị đuối nước đang được làm hô hấp nhân tạo, người cấp cứu là người vừa mới đâm trúng cô, vậy mà cô lại không nhận ra bóng lưng đó.
Cô tuyệt đối sẽ không nhận sai gương mặt nghiêng này, mặc dù nó còn chưa trưởng thành.
Khoảnh khắc cô vọt vào trong đám người, người bị đuối nước đúng lúc phun ra nước, tất cả mọi người xung quanh đều vỗ tay hoan hô, giơ ngón tay cái với người vừa làm biện pháp hô hấp nhân tạo.
Lục Thi Nhã cứng người đứng im tại chỗ, không dám di chuyển, thậm chí sợ mình nhìn đến hoa mắt, người đó sẽ lập tức biến mất.
Người đó đứng lên, khuôn mặt hơi ửng hồng, mồ hôi thấm ướt tóc, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như kiếp trước.
Người đàn ông cực phẩm ở kiếp trước của cô, nhanh như vậy đã gặp lại!
Anh Chính Hạo.
Cô thầm gọi to tên người đó trong lòng.
Nghiêm Chính Hạo đang nhận lời khen của mọi người, vẫn chưa phát hiện cô.
Anh vẫn rất thành công, vẫn làm người khác chú ý, vẫn luôn sưởi ấm người khác… Hoàn toàn tương phản với Nhan Thần Phi.
Cậu quen à?
Phía sau truyền đến giọng nói, ngữ khí rất lạnh, cô đã quen với loại nhiệt độ này.
Cô quên mất, cô đã không cần phải đuổi theo người đàn ông cực phẩm của kiếp trước nữa, bởi vì trái tim của cô không đủ lớn, không có chỗ cho người thứ hai.
Cô quay đầu, mỉm cười nghịch ngợm với cậu.
Không quen, chẳng qua là cảm thấy anh ta rất đẹp trai.
Nhan Thần Phi nhìn người kia, thanh niên trưởng thành thành thục và nụ cười chướng mắt, đều là những thứ cậu mà không có.
Cậu ghen à? Tiểu Thần Thần?
Cho tới bây giờ, mỗi khi gọi cái tên Tiểu Thần Thần cô luôn dùng cái giọng điệu trêu chọc ngả ngớn đó. Ngay tại lúc này, cậu thật sự chán ghét tên gọi đó của mình.
Về thôi.
Nhưng chúng ta còn chưa ăn hải sản…
Cậu bị dị ứng.
Đúng vậy, cô bị dị ứng hải sản. Một người thích ăn hải sản lại không thể ăn hải sản, đây là một chuyện đau khổ cỡ nào.
Chúng ta đi ăn món khác, còn bắt xe về nữa.
Cậu nói không cảm xúc khiến Lục Thi Nhã rất nản lòng.
Hôm nay đi một chuyến vô ích rồi, khuôn mặt của người này bây giờ còn thối hơn sáng sớm nữa.
Lục Thi Nhã không được nhịn được quay đầu lại nhìn, thở dài một tiếng rồi mới đuổi theo nắm tay Nhan Thần Phi.
Sau khi tùy tiện ăn một chút, Lục Thi Nhã ỉu xìu theo Nhan Thần Phi lên xe đi về.
Trên đường đi, hai người đều không nói với nhau câu nào, bầu không khí rất kỳ lạ. Đến cửa nhà Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã còn do dự có nên về hay không. Nào ngờ vừa ra cửa thang máy, cô đã bị vòng ôm mạnh mẽ vây chặt, hai cánh tay bị siết chặt giơ lên cao, đôi môi bị công chiếm và thoang thoảng mùi máu.
Đây là một nụ hôn không hề dịu dàng.
Nhan Thần Phi giống như phát điên mà điên cuồng tấn công cô.
Đủ rồi…
Lục Thi Nhã tìm lại được giọng nói của mình, thì thào nói.
Tại sao lại nhìn anh ta như vậy?
Đã nói cậu nổi máu ghen, vậy mà còn không chịu thừa nhận. Tên nhỏ nhen này, cậu có biết hôm nay vì cậu mà cô đã bỏ qua cái gì không?
Là cuộc sống, là một phần trong cuộc sống mà cô cho rằng mỹ mãn. Hôm nay, cô đã hoàn toàn từ bỏ nó.
Nhan Thần Phi, cả đời này mình chỉ nhận định cậu. Bắt đầu từ hôm nay mình đã không còn đường để quay lại, cho nên cậu đừng dễ dàng bỏ rơi mình. Nếu không, cả đời này mình sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội nữa.
Không cho phép chết! Trong lòng Lục Thi Nhã hung hăng gào thét.
Nhan Thần Phi nhìn người đã bị mình hôn đến mê muội, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghiêm túc không gì sánh được nói ra những lời cậu không thể hiểu.
Vậy thì nhận định mình đi, mình không có ý định buông tay cậu, cho nên chúng ta đều đã chuẩn bị tốt tư tưởng.
Cậu dùng giọng điệu của cô để trả lời lại cô, Lục Thi Nhã tỏ vẻ rất hài lòng.
Được rồi, vậy nói tới
chính sự
đi!
Cô đẩy cậu ngồi xuống ghế sofa, không chút hình tượng ngồi lên chân cậu.
Cậu, không có quyền giữ im lặng. Mỗi một câu nói tiếp theo của cậu đều được sử dụng làm bằng chứng tại tòa án, biết chưa?
Nhan Thần Phi khó hiểu nhìn Lục Thi Nhã.
Trả lời!
Biết.
Cậu không có lý do để phản đối.
Lục Thi Nhã nhướng mày, nghiêm mặt hỏi:
Lê Nguyệt là ai?
Thấy trong mắt Nhan Thần Phi lóe lên tia sáng kỳ lạ, Lục Thi Nhã lập tức dùng hai tay mình giữ chặt mặt cậu lại.
Không cho phép suy nghĩ, không cho phép do dự. Nói, cô ta là ai?
Khuôn mặt hai người cách nhau chỉ một centimet, Nhan Thần Phi có thể cảm nhận được luồng không khí phả ra từ miệng Lục Thi Nhã.
Em họ không cùng huyết thống.
Hả?
Đáp án này làm cho Lục Thi Nhã ngây ra.
Là cô em họ mà người làm nhắc tới vào ngày hôm đó?
Ừ.
Tại sao lại là em họ không cùng huyết thống?
Em ấy là con nuôi của dì và dượng mình.
Thì ra là vậy.
Hai người quen nhau lâu rồi?
Ừ.
Lâu hơn cả chúng ta?
Ừ.
Mẹ nó, quen nhau trước ba tuổi? Ông trời cho cô con đường gì vậy, ngay cả loại tiết mục em gái họ cũng có.
Cậu thích cô ta?
Có ý gì?
Ý là, hình như cô ta coi trọng cậu, cậu có coi trọng cô ta không?
Nhan Thần Phi nhíu mày.
Em ấy chỉ là một người không quan trọng.
Giọng điệu thật là lạnh nhạt, cô nên ghi âm lại cho cô gái kiêu ngạo đó nghe để cô ta bớt lớn lối.
Không quan trọng? Mình không tin.
Lục Thi Nhã nhớ tới những lời nói hôm qua của Nhan Thần Phi thì càng thêm bực. Còn không phải vì cô em họ này nên mới từ chối hẹn hò với cô sao? Nếu cô không tỏ thái độ thì quá không uy phong rồi.
Cậu bảo mùng bốn bận là vì cô ta?
Lục Thi Nhã không vòng vo mà hỏi thẳng.
Nhan Thần Phi nhíu mày, nghi ngờ trong chốc lát rồi dần giãn chân mày ra.
Không phải, ngày đó bác sĩ điều trị chính của mình từ nước ngoài trở về, mình phải đi báo cáo tình hình sức khỏe gần đây.
Hả?
Cậu không phải là khách quý mà cô ta mời tới?
Là khách quý, nhưng 8h tối mới bắt đầu.
Vậy là vẫn có một chút xíu vì cô ta, cậu mới từ chối hẹn hò với mình.
Lục Thi Nhã tức giận lầm bầm, Nhan Thần Phi kéo cô ngã vào trong ngực cậu.
Mình không từ chối cậu, mình chỉ quá chờ mong, mong nó diễn ra sớm hơn một chút, để được hẹn hò với cậu.
Lục Thi Nhã vốn đang đờ đẫn hồi hồn lại, đỏ bừng mặt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cậu cố ý!
Cho nên, hôm qua cậu mới trả lời như vậy, ngày mai…
Quá không hiền hậu, làm hại cô vì chuyện này mà mất ngủ một đêm.
Lục Thi Nhã ngồi dậy, nắm áo Nhan Thần Phi hung hăng đe dọa:
Nhan Thần Phi, nếu sau này cậu dám đội nón xanh cho mình thì Phan Kim Liên chính là kết cục của cậu!
Cậu nhếch đôi môi mỏng lên, hứng thú nhìn cô như nhìn một màn biểu diễn sinh động thú vị.
Trên thế giới này, e rằng cậu không thể tìm được một người nào làm cho cậu không dời được ánh mắt và không buông bỏ được giống như cô.