• 485

Chương 42: NHƯ GẦN NHƯ XA


Ms.Diêu lơ đãng nói xong, ánh mắt Nhan Thần Phi hơi lóe lên.


Cô à, mọi người cứ về trước đi. Chú Trần đang ở bên ngoài, lát nữa cháu sẽ đưa cậu ấy về ký túc xá.



Ồ… vậy cũng được. Nha Nha, thi xong thì cuối tuần về nhà ở hai hôm nhé, mẹ nhớ con lắm đấy.


Lục Thi Nhã cúi gằm mặt, không biết nên nói cái gì.

Sau khi về căn hộ, cô lập tức nổi đóa.


Lần sau cậu định nói gì có thể nói trước với mình, để mình chuẩn bị có được không?


Nhưng cậu chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục uống nước, dáng vẻ nhàn nhã không liên quan đến mình.

Lục Thi Nhã thầm thở dài.


Hôm nay cậu đi khám chưa? Thế nào rồi?


Vừa nãy cô đã định hỏi rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Về tình trạng sức khỏe của cậu, bọn họ thật sự cần ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn về vấn đề này.

Nhưng cái người này lại cứ không phối hợp!

Cậu đi thẳng về phòng, rõ ràng là thấy rất phiền với vấn đề này. Lục Thi Nhã cảm thấy không chấp nhận được, bèn đi theo cậu. Chân trước Nhan Thần Phi vừa bước vào nhà vệ sinh, chân sau cô đã đẩy cửa theo vào.

Cậu đang vặn vòi nước, quay đầu lại nhìn cô hỏi:


Muốn tắm chung?


Má nó, tắm cái đầu cậu ấy!

Lục Thi Nhã banh mặt lui ra ngoài.

Cái tên này, rõ ràng là ở bên nhau thế nhưng lại không muốn chia sẻ chuyện của mình với cô.

Chuyện về mẹ, về sức khỏe của cậu ấy…

Lục Thi Nhã ngồi trên giường thấp thỏm lo lắng bất an, nỗi bất an này cứ dần dần lớn lên vì những bí mật đó.

Một năm nữa, cậu ấy thật sự sẽ nghỉ học sao?

Sau đó…

Cô không muốn nghĩ nữa.

Không thể nào, chỉ cần cô còn ở bên cạnh thì cô tuyệt đối không cho phép những chuyện đó xảy ra.

Tối hôm đó, lần đầu tiên Lục Thi Nhã chủ động ôm cậu ngủ. Chỉ là, nửa đêm canh ba trăng sáng lên cao, nhưng Nhan Thần Phi vẫn mãi không thể chìm vào giấc ngủ. Cậu ôm cơ thể mềm mại trong lòng, nỗi buồn phiền lan dần trên khuôn mặt.

Làm thế nào mới có thể nói những chuyện khó nói kia cho cô biết được? Sức khỏe của cậu, tâm lý của cậu, mẹ cậu…

Đêm nay, chắc chắn là một đêm mất ngủ.



Qua quốc khánh, thời gian trôi như bay. Ngoại trừ chăm chỉ học tập, Lục Thi Nhã gần như dồn hết thời gian còn lại cho Nhan Thần Phi. Mãi đến một ngày, cô nhận được một phong thư.

Tác phẩm của cô đoạt giải! Hơn nữa lại còn là giải thiết kế đẹp nhất.

Thời gian này mải xoay quanh Nhan Thần Phi nên cô đã quên mất việc này. Cô đọc thư với tốc độ cực nhanh, niềm vui sướng khó nói nên lời.

Để xác định tính chân thật của bức thư này, Lục Thi Nhã phải vội vàng chạy về ký túc xá, bật máy tính lên, đăng nhập vào trang web và thấy tác phẩm của cô được trưng ở ngay trang đầu.

Theo hướng dẫn của thư báo, cô gửi email cho ban tổ chức, bên kia gần như ngay lập tức trả lời lại cô.

Nội dung trả lời đại ý là: cuối cùng cũng liên lạc được với cô, họ quá đỗi kinh ngạc về tác phẩm của cô, mong muốn cô có thể đến nước Pháp giới thiệu tác phẩm của cô với công chúng.

Lục Thi Nhã rất muốn nhưng lại do dự.

Nếu đến Pháp, cộng cả thời gian đi đi về về thì phải mất ít nhất là một tuần.

Rời xa cậu một tuần, thật sự có thể sao?

Hơn mười năm chờ đợi, thời gian đã bước vào giai đoạn đếm ngược, cô tuyệt đối không thể để cậu xảy ra bất cứ sai lầm gì trong một năm tới.

Nhưng lời mời lần này quả thật là một cơ hội lớn, tương lai có thể sẽ rất ít cơ hội như vậy.

Lục Thi Nhã rối rắm, bèn đi tìm Lam Vũ Tịch, ôm hi vọng nhận được lời khuyên của cô nàng.

Lam Vũ Tịch cũng không rõ tại sao cô phải chú ý đến từng lời nói, từng hành động của Nhan Thần Phi như thế, chỉ nói một cách khoa trương.


Cậu đi một tuần thì cậu ấy cũng sẽ không chết đâu. Chuyện này có gì mà phải do dự chứ? Đi nhận thưởng, giải thưởng quốc tế...? Lục Thi Nhã, cậu giấu mình để tham gia cuộc thi đó bao giờ thế hả…


Lục Thi Nhã tặng cô bạn thân một cái trợn trắng mắt rồi ủ rũ đến căn hộ của Nhan Thần Phi.

Bây giờ đã là tháng mười một, vào cuối thu, Lục Thi Nhã đột nhiên cảm thấy lành lạnh. Lúc đi vào nhà, cô lại thấy Nhan Thần Phi đang ngồi ngẩn người một mình bên cửa sổ. Dạo gần đây, cậu thường xuyên như vậy, cô thật sự không biết tại sao cậu lại trở nên như thế.

Tâm trạng bực bội cùng bất an khiến cô vô cùng khủng hoảng.


Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng ngồi dưới đất, trời lạnh, dễ bị cảm lắm.


Lục Thi Nhã vừa nói vừa kéo chiếc chăn lông từ trên sofa xuống, khoác lên người cậu.

Nhan Thần Phi ngẩng lên nhìn cô, cứ như chỉ lúc có cô ở đây thì cậu mới đang sống.


Dạo này cậu lạ lắm, nói cho mình biết đi, làm sao thế? Việc trị liệu tai có vấn đề gì sao?


Lục Thi Nhã nghiêm túc hỏi, hôm nay cô cần phải làm rõ chuyện này.

Cậu lắc đầu rồi kéo cô lại ôm vào lòng theo thói quen.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bộ dạng này của Nhan Thần Phi ép phát điên. Cái gì cũng không chịu nói, vấn đề này nên giải quyết thế nào? Hay là cô đã quá mức dung túng, khiến cậu không biết tốt xấu?


Mình phải sang Pháp một tuần, thứ hai sẽ lên đường.


Cảm xúc chi phối khiến Lục Thi Nhã buột miệng nói ra. Một giây sau, cô liền thấy hối hận bởi vì vòng tay ôm cô lập tức cứng đờ ra.

Lục Thi Nhã ép mình phải cứng rắn hơn. Cô phải thay đổi tình trạng này! Xa nhau vài ngày để bình tĩnh cũng là một biện pháp tốt cho bọn họ lúc này.


Sao lại sang đó?
Cậu hỏi.

Lục Thi Nhã không trả lời ngay mà chỉ lẳng lặng nhìn cậu.


Nhan Thần Phi, tình yêu của chúng ta không công bằng. Giống như cậu biết rõ tất cả về mình, thì mình cũng muốn biết tất cả về cậu.



Mình về trước đây, đợi đến khi mình đi Pháp về, mong rằng cậu có thể nói cho mình biết chuyện của cậu, tất cả những chuyện mình không biết.


Vẻ mặt Nhan Thần Phi lạnh lùng chưa từng thấy. Cậu không giữ cô lại, thậm chí còn chẳng hề mảy may ngạc nhiên hay hoảng sợ.


Rốt cuộc cậu đang suy tư điều gì? Mình thật sự không hiểu.


Lục Thi Nhã thất vọng, lạc lõng rời khỏi căn hộ.

Bọn họ lại cãi nhau rồi.



Cuối tuần, Lục Thi Nhã ở nhà thu dọn đồ đạc. Ms.Diêu nghe nói cô đoạt được giải thưởng lớn của quốc tế thì rất vui. Nhưng thấy vẻ mặt vô cảm của cô, bà lại loáng thoáng cảm thấy con gái mình có tâm sự. Bà đang định tâm sự thì con gái đã lẩn đi.

Sau khi họp gia đình, Lục Thi Nhã quyết định đi một mình đến nước Pháp, không ai lay chuyển được cô.

Trước khi cô lên máy bay, Nhan Thần Phi vẫn không xuất hiện. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi đau của tình yêu, như gần như xa.

Thời khắc đặt chân đến nước Pháp, cô cũng chẳng cảm thấy vui mừng gì. Ban tổ chức không chỉ cho người tới đón cô, mà còn sắp xếp sẵn lịch trình trong ba ngày tới cho cô.

Ba ngày tiếp theo đó, cô xuất hiện nơi nào cũng đều sẽ được người khác tán thưởng, ngưỡng mộ, nhưng cô lại chẳng có lòng dạ nào mà cảm nhận niềm vui này.

E rằng lúc này, thứ có thể làm cô vui mừng cũng chỉ là một cuộc điện thoại của người đó.

Kết thúc hoạt động tối ngày thứ ba, Lục Thi Nhã yêu cầu lập tức đặt vé máy bay về nước. Cô không đợi được đến ngày mai, vì mấy ngày nay, cô đã mất ngủ liên tục. Cô phải mau chóng gặp người đó thì trái tim trong cơ thể này mới có thể yên bình lại được.

Vốn bên ban tổ chức còn có một bữa tiệc mừng vào sáng hôm sau, nhưng bọn họ không thuyết phục được cô bé có năng khiếu trời cho này, sau khi bàn bạc xong thì đành đặt vé giúp cô.

Lục Thi Nhã trở về thành phố quen thuộc trước một ngày. Lúc này đang là giữa trưa, mười một tiếng bay đường dài cũng không khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Hiện giờ, cô chỉ muốn chạy đến bên Nhan Thần Phi ngay lập tức.

Trước khi lên máy bay, cô không nói với bất kỳ ai nên không có ai đến đón cô. Cô kéo vali hành lý nặng nề, đón xe đến thẳng căn hộ của Nhan Thần Phi.

Trong lòng cô thấp thỏm và kích động vô cùng. Lúc vào thang máy, cô còn tưởng tượng vô số lần về cảnh lát nữa gặp Nhan Thần Phi. Cô muốn ôm cậu, hôn cậu, nói cho cậu biết rằng bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng sẽ yêu cậu bằng cả tính mạng, không rời xa cậu…

Nhưng vào cái khoảnh khắc lúc cửa thang máy mở ra, cảnh tượng máu chó nhất lại xuất hiện trước mắt cô, khiến cô sững sờ, khiếp sợ.

Cô đứng ngây ra trong thang máy, nhìn hai bóng người quấn lấy nhau trên sofa trong phòng khách.

Cảnh tượng tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ, nước mắt cô trào ra trong im lặng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.