• 488

Chương 45: ĐAU LÒNG VÌ BẢN THÂN KHÔNG BẢO VỆ TỐT CHO CẬU


Được rồi, ngay cả cơ hội trút giận mà cô cũng không có.


Nếu cậu đã thiếu nợ mình thì phải trả. Nhan Thần Phi, cậu phải đồng ý với mình một chuyện.


Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không dứt bỏ được mà thôi.


Nói đi, có đồng ý không?


Cậu ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lạnh căm căm nhìn cô.


Chuyện mình đã hứa với cậu, mình chưa từng quên.


Giọng cậu khàn đặc, khiến người ta xót xa.

Lục Thi Nhã nhớ lại, cậu từng nói rằng cho dù cô yêu cầu bất cứ gì thì cậu cũng sẽ đồng ý.

Là chỉ câu này?


Vậy được, phiền cậu sống cho tốt. Về sau, dù sống thoải mái hay không thì cậu cũng làm ơn sống cho tử tế. Đừng để mình biết cậu sống không tốt. Bằng không, mình thật sự sẽ hận cậu cả đời thật đấy.


Mắt Nhan Thần Phi tối sầm đi.

Dĩ nhiên Lục Thi Nhã không thể nhìn tiếp được nữa, không đợi cậu trả lời, cô đứng dậy đi về phía thang máy ngay sau khi nói xong.

Cửa thang máy mở ra, không hề níu giữ, hi vọng cuối cùng cũng chết hẳn.


Nhan Thần Phi, cậu là đồ vô lương tâm, đồ vô ơn. Mấy năm qua, coi như mình mù mới dây dưa với người không yêu mình, không thương mình. Mình hối hận rồi…



Đừng nói nữa!


Bị ôm một cái thật mạnh ôm chầm lấy, Lục Thi Nhã
bại trận
ngay phút chót.


Đừng nói cái gì?!



Chia tay, xin cậu!



Nhan Thần Phi!


Lục Thi Nhã thực sự rất tức giận, giận người đằng sau một, giận chính mình mười.


Có thể không chia tay, bây giờ, cậu kể hết tất cả những chuyện về cậu cho mình biết, mình không muốn sống trong ngờ vực nữa!


Lại im lặng, im lặng đến hỏng bét.


Có nói không? Không nói thì buông mình ra. Nhớ kĩ những lời hôm nay của mình, sống cho tốt cuộc đời của cậu. Về sau, chúng ta không liên quan đến nhau nữa.



Không có cậu, sao mình có thể làm được…


Cậu cay đắng năn nỉ, cầu xin tình thương, từng câu từng chữ cậu nói như kim châm đâm vào lòng cô.


Vậy thì nói cho mình biết, nói hết cho mình biết đi! Mình lo cho cậu, Nhan Thần Phi, mình quan tâm cậu, cho nên dù cậu thế nào, mình cũng có thể chấp nhận. Trừ phi cậu không để ý tới cảm nhận của mình chút nào, coi mình là người ngoài không liên quan.



Mình yêu cậu, yêu hơn cả tính mạng của mình.


Lục Thi Nhã khó có thể chống đỡ được những lời nói kiểu này, nhưng cô không thể chịu thua lúc này.


Có phải cậu đã đi khám bác sĩ tâm lý, đúng không? Cậu mắc chứng trầm cảm, đúng không?


Không đợi cậu trả lời, cô đã trả lời thay câu. Kết cục kiếp trước, kiếp này cô sẽ không để cậu giẫm lên vết xe đổ nữa.

Nhan Thần Phi cứng đờ người, thảng thốt, sợ hãi. Lục Thi Nhã được buông ra.

Cô nhìn sự thay đổi luân phiên trên nét mặt cậu.


Là như thế sao? Đây chính là điều cậu khăng khăng không chịu mở miệng với mình? Bác sĩ đã nói gì với cậu? Đến mức độ nào rồi? Nói cho mình biết!


Lục Thi Nhã gần như gào lên, cứ mường tượng đến dáng vẻ cậu trốn một chỗ tự liếm láp vết thương là cô lại không thể thở được.

Không trả lời, sao đủ được!

Lục Thi Nhã luồn tay vào những sợi tóc của cậu, kéo cậu xuống hôn điên cuồng…

Từ lạnh băng đến khi dần dần có độ ấm, rồi tới sự rượt đuổi mãnh liệt của cậu. Người có sức sống thế này mới là những gì cô muốn.

Nụ hôn không ngượng ngùng, thi nhau cắn xé, loạng choạng vào phòng ngủ.

Giây phút nằm trong chăn, Lục Thi Nhã đã không mảnh vải nào trên người. Cảm nhận được nơi xa lạ trên cơ thể bị chạm vào, bấy giờ cô mới có ý thức trở lại, mở mắt ra nhìn. Lúc này, cậu như một con sói đói giãy chết trên bờ vực sự sống.

Đáy lòng Lục Thi Nhã siết chặt lại. Tuyệt đối không thể làm bước kia. Vì ba mẹ mình, cô phải có trách nhiệm với bản thân.

Nháy mắt, cô lật người ngồi lên người cậu, đan mười ngón tay vào tay cậu, nhìn dáng vẻ mê ly trong mắt cậu.


Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, nghe lời mình!


Lục Thi Nhã không màng xấu hổ, ra lệnh.

Nhan Thần Phi như đang ngoan cố chống cự, kéo dài mấy giây rồi mới ngoan ngoãn khép mi lại.

Không còn ánh mắt của cậu chiếu vào mình, Lục Thi Nhã dần to gan hơn. Nhìn thân mình trẻ khỏe của cậu, cô bắt đầu thăm dò từng bước một.

Hôn đến chỗ thần bí nhất, cô nghe thấy tiếng cậu khẽ rên rỉ, hai tay cậu siết thành nắm đấm chà xát lên ga giường màu đen.

Sau mấy phút ngắn ngủi, hết thảy trở về với tĩnh lặng, chỉ có cảm giác chua chát trong miệng cô và tiếng thở dốc của cậu.

Lục Thi Nhã nằm trên ngực cậu nghỉ ngơi một lát, rồi lập tức vào phòng tắm, súc miệng mấy lượt, sau đó choàng áo tắm đi ra. Nhan Thần Phi đã mặc lại quần áo, đôi mắt đã khôi phục lại vẻ mất mát khi trước.

Lục Thi Nhã lại gần, mặt dày mày dạn ngồi dang chân trên người cậu lần nữa.

Cô dùng hai tay nâng mặt cậu lên, cắn môi cậu, quyến rũ cậu. Đợi lúc ý thức cậu lâm vào trạng thái mê mẩn, cô nhanh chóng dứt ra, sau đó kiên quyết không dao động mà nhìn cậu.


Mình có thể chịu đựng được việc có cô gái khác tới đây, thậm chí hai người... từng làm việc dơ bẩn đó. Nhưng mình không thể chịu đựng nổi sự im lặng của cậu. Bây giờ nói cho mình biết tất cả chuyện của cậu, nếu như ở chỗ này thật sự có mình.


Lục Thi Nhã chỉ vào vị trí trái tim cậu, thận trọng nhìn cậu.

Hồi lâu, lâu đến nỗi cô tưởng cậu vẫn lựa chọn im lặng để đáp lại, lựa chọn một mình đeo gánh nặng trên lưng, thì rốt cuộc cậu cũng mở miệng.


Mình không có, không phản bội chúng ta. Hôm ấy, dì muốn đến đưa đồ cho mình. Là đồ của người đó. Kết quả, Lê Nguyệt tới. Cô ta nói linh tinh một đống khiến đầu óc mình rối tung. Mình rất nhớ cậu. Đã nhiều ngày rồi mình không ngủ được. Cô ta ôm mình. Lúc ấy mình hoảng hốt, ngỡ là cậu về... Cô ta chẳng là gì cả. Tin mình, mình chỉ cần cậu thôi!


Cậu kìm nén nói, mỗi từ mỗi câu đều đang lay động trái tim cô. Đau đớn lúc trước tan biến trong chốc lát, chỉ còn lại sự thương xót.


Mình tha thứ cho cậu. Nhưng tuyệt đối không cho phép có lần sau. Mình có tính ưa sạch sẽ. Nếu còn có lần sau nữa, mình cũng sẽ tìm bừa một anh để hôn đấy!


Nhan Thần Phi cứng người, siết chặt lấy eo cô.


Đừng!


Hoảng loạn hệt như một đứa trẻ bốc đồng.


Còn gì nữa? Cậu biết mình không chỉ muốn nghe những thứ này.


Lục Thi Nhã mở miệng lần nữa. Cậu né tránh một, cô theo sát mười.

Cuối cùng bị ngọn lửa kiên trì trong đôi mắt cô đánh bại, cậu ôm chặt lấy cô rầu rĩ rên lên.


Cậu biết từ khi nào?


Lục Thi Nhã đoán cậu đang nói đến bệnh trầm cảm. Kiếp trước, cả trường đều biết chuyện này, vốn không phải bí mật, chỉ là kiếp này cậu che giấu quá tốt.

Cậu đang lo cô biết?

Cái suy nghĩ này ngập tràn tâm trí cô, càng khiến cô cảm thất xót xa.


Không lâu, mình láng máng cảm thấy thói quen của cậu thay đổi rất nhiều. Căn cứ vào những thói quen này hỏi ý kiến bác sĩ, nên mình biết được.



Cậu không sợ à?


Giọng điệu buồn bã, khiến cô đau lòng.


Sợ gì? Bệnh trầm cảm sao? Nhan Thần Phi, cậu đánh giá thấp tình cảm mình dành cho cậu quá đấy. Bọn mình lớn lên bên nhau từ nhỏ, lúc biết cậu mắc bệnh này, cảm xúc duy nhất của mình là đau lòng. Đau lòng vì bản thân không bảo vệ tốt cho cậu.


Lục Thi Nhã vuốt tóc cậu, cảm nhận cơ thể cậu cứng ngắc lại.


Không... là cậu luôn lôi kéo mình mới không để mình chết đuối trong đầm lầy. Nha Nha, đừng rời xa mình!


Cậu đáng thương cầu xin, hèn mọn đến tột cùng.

Lục Thi nhã lùa tay vào tóc cậu, khẽ vuốt ve.


Mình đã nói sẽ không rời xa cậu, đến khi nào nào cậu mới hiểu được, đến khi nào mới để vào lòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.