• 488

Chương 49: NGƯỜI NÀO ĐÓ ĐỎ MẶT


Bác sĩ rất ngạc nhiên với sự thay đổi của cậu, vô cùng thán phục sự chuyển biến tốt đẹp như thế.

Thật tốt, nhưng chưa phải tốt nhất.

Hết năm nay, cậu sẽ bước vào ngưỡng cửa mười bảy tuổi.

Mười bảy, thật sự là một con số đáng ghét.

Lục Thi Nhã đang suy nghĩ miên man thì bị một cánh tay kéo cô vào lồng ngực.


Đang suy nghĩ gì thế?


Giọng nói trầm khàn mang theo cơn ngái ngủ cực kỳ cuốn hút.


Nghĩ về Giáng sinh và Tết Dương lịch. Cậu có kế hoạch gì không?


Cậu nhìn cô, buồn bực không lên tiếng.

Lục Thi Nhã thở dài, trông chờ cậu còn không bằng trông chờ chính mình.


Cậu chủ chi mình chủ trì, chúng ta đi Phần Lan chơi, cậu thấy sao?


Lúc cười rộ lên, trong mắt Lục Thi Nhã luôn lóe ra ánh sáng như những vì sao. Cậu không có bất cứ lý do gì để từ chối cô, chôn ở trong cổ cô gật đầu.

Mr.Lục và Ms.Diêu nghe tin này thì không mấy vui vẻ. Năm nào cả nhà cũng cùng bên nhau đón năm mới, thế mà năm nay hai đứa lại muốn ra ngoài đón năm mới một mình.

Lòng đau như cắt!

Lục Thi Nhã nói nhỏ với Ms.Diêu mấy câu, bà lập tức vui vẻ chạy tới thì thầm với Mr.Lục. Mr.Lục nghe xong thì hơi do dự, sau đó cũng không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Đêm Giáng sinh, Lục Thi Nhã nhận được điện thoại quốc tế của Lam Vũ Tịch mới nhớ ra là đã một thời gian không gặp cô nàng này. Cô nàng lại ra nước ngoài tí tởn với bạn trai rồi.

Bởi vì có nhiều giáo viên nước ngoài phải về nhà mừng lễ Giáng sinh nên trường nữ sinh được nghỉ cả lễ Giáng sinh. Không giống như trường bọn họ, chỉ được nghỉ Tết Dương lịch.


Nha, mình có gửi cho cậu một món quà, cậu nhất định sẽ thích nó.



Không phải búp bê barbie là tốt rồi.



Cậu biến đi!



Bao giờ về?



Về cũng không gặp được cậu, gặp nhau không bằng nhung nhớ, chúng ta cứ gọi điện nấu cháo là được rồi.



Ái chà chà, nghe giọng điệu này là không định trở về hả?


Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu. Người luôn thích gào thét như Lam Vũ Tịch lúc này lại im lặng không lên tiếng, xem ra tên tóc vàng kia đối xử với cô ấy không tồi.


Thật sự không muốn trở về?



Anh ấy bắt đầu đi làm rồi, mình muốn ở lại chăm sóc anh ấy.


Nghe Lam Vũ Tịch buồn rầu nói, câu
bây giờ không phải lúc
bị Lục Thi Nhã nuốt lại. Không thể nói thẳng, chỉ có thể nói vòng.


Cậu muốn ở bên cạnh anh ấy lâu dài thì phải học hành cho tốt, học xong đường đường chính chính thi ra nước ngoài, khi đó ba mẹ cậu mới không ngăn cản được cậu. Còn bây giờ không phải là lúc cậu thấy cô đơn, mà là gian đoạn cậu cần dốc sức cho tương lai của hai người. Cậu hiểu không, Tiểu Tịch Dương?


Đầu dây bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau mới nói.


Khốn nạn!


Được rồi, đây mới là lời Lam Vũ Tịch sẽ nói.

Lục Thi Nhã vừa cúp điện thoại, Nhan Thần Phi cũng đúng lúc ra khỏi phòng tắm.

Nửa năm ngắn ngủi, cậu đã thay đổi khá nhiều, ngày càng ra dáng đàn ông hơn.


Sao vậy?


Thấy ánh mắt khác thường của Lục Thi Nhã, Nhan Thần Phi cau mày hỏi.

Lục Thi Nhã lau khóe môi, tốt lắm, không có chảy nước miếng.


Kì thực, mình đang mê mẩn cậu, cậu không nhận ra sao?


Nhan Thần Phi sững sờ nhìn Lục Thi Nhã.

Cô vô cùng không có hình tượng mà cười ra tiếng.


Mình còn rất thích rất thích bộ dạng ngây người của cậu khi bị mình dọa nữa, rất đáng yêu.



Nha Nha.


Ngữ khí của cậu xen lẫn bất đắc dĩ, cưng chiều và đủ loại cảm xúc.

Lục Thi Nhã ôm eo cậu, đáng khinh cười nói.


Tiểu Thần Thần, nói vài lời ngọt ngào cho mình nghe đi.



Nha Nha.



Không nói được à?



Nha Nha.


Lại là một tiếng gọi ngọt ngào làm cho lòng cô tê dại.


Quả nhiên đây là lời nói ngọt ngào dễ nghe nhất.


Ái chà chà, người nào đó đỏ mặt.

Ngày ba mươi, Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi bay đến Phần Lan.

Thật kích động, không có lời nào để diễn tả được.

Chỉ là, sau lần du lịch này, khúc nhạc chia ly cũng dần tấu vang.

Địa điểm họ muốn đến là thị trấn Sally Searle ở phía Bắc Phần Lan, cách 250km về phía Bắc vòng cực Bắc.

Đến đó làm gì à?

Đương nhiên là để hoàn thành mộng tưởng kiếp trước, ngắm Bắc cực quang rồi.

Đặt chân đến nơi cần đến, xung quanh toàn là tuyết trắng xóa. Lục Thi Nhã đã chuẩn bị sẵn, đặt trước một phòng thủy tinh riêng biệt ở gần làng du lịch Kakalautanen.

Lục Thi Nhã mặc áo bông dày cộp, đi vào phòng, sung sướng nhảy lên người Nhan Thần Phi, để cậu ôm lấy mình xoay vòng.

Ăn đơn giản xong, Lục Thi Nhã lại kéo Nhan Thần Phi đi nghịch tuyết. Lúc bắc cực quang xuất hiện, cô phấn kích đến mức không dám cử động, siết chặt tay Nhan Thần Phi.

Đám phòng thủy tinh nằm trên cánh đồng phủ đầy tuyết được Bắc cực quang chiếu rọi lên tỏa ra ánh sáng lập lòe trong đêm tối hệt như những viên đá quý, đẹp không tài nào tả xiết.

Chỉ là thời tiết quá lạnh, Nhan Thần Phi kéo cô về phòng thủy tinh, dịu dàng ủ ấm tay và mặt cho cô.

Lục Thi Nhã hết sức thoải mái, kéo Nhan Thần Phi nằm lên giường. Độ ấm trong phòng vừa phải, nhưng không hề ẩm ướt. Căn phòng thủy tinh có kết cấu hình vòm, không khác gì một bầu trời thu nhỏ, có thể quan sát cảnh sắc bên ngoài.

Nằm trên chiếc giường ấm áp lẳng lặng ngắm nhìn Bắc cực quang, rồi khi nghiêng đầu sang có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu ngay bên cạnh, thật tuyệt vời.

Sáng sớm hôm sau, các bông tuyết dưới ánh sáng mặt trời phản quang lại trắng xóa.

Lục Thi Nhã kéo Nhan Thần Phi đi trượt tuyết, đi thăm thôn ông già Noel và dạo quanh tất cả các hồ nước lớn nhỏ.

Đến lúc mặt trời lặn, cô bịt kín mặt cậu lại.

Một khúc hát sinh nhật bằng tiếng Trung vang lên.

Lục Thi Nhã bỏ tay xuống, Ms.Diêu và Mr.Lục xuất hiện. Ms.Diêu cười tươi như hoa, Mr.Lục thì cũng không hằm hằm như trước, ông đưa hộp quà trong tay cho cậu.


Cầm lấy, học cho giỏi vào.


Vẻ mặt Nhan Thần Phi lúc này vẫn không có biểu cảm gì như cũ, không ai nhìn ra được chút cảm xúc nào của cậu. Nhưng lúc cậu đưa tay nhận lấy hộp quà, Lục Thi Nhã phát hiện tay cậu đang run.

Cậu chưa từng tổ chức sinh nhật. Vì người phụ nữ kia, nên từ bé đến lớn cậu chỉ ước gì có thể nhảy cách qua ngày đó.

Chỉ là, sinh nhật của cậu đã qua từ hai tháng trước.

Nhưng Lục Thi Nhã lại không nghĩ vậy. Cô vốn dĩ không định chúc mừng ngày cậu sinh ra, mà là chúc mừng hôm nay, ngày đầu tiên trong năm, với hi vọng cậu sẽ có được sống cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Vì thế cô mới cố ý thương lượng với ba mẹ, không ngờ Mr.Lục lại rất phối hợp.


Nhan Thần Phi, năm mới vui vẻ.


Lục Thi Nhã hôn nhẹ lên mặt cậu một cái, Mr.Lục liền giơ chân lên.


Lão Lục, mau nhìn kìa.
Ms.Diêu hô lên.

Bắc cực quang đang tỏa sáng, vô cùng động lòng người.

Mr.Lục và Ms.Diêu bị cảnh đẹp hấp dẫn, dần chìm vào thế giới riêng của hai người.

Trở về phòng, Lục Thi Nhã phát hiện Nhan Thần Phi đang nhìn món quà trong tay đến ngẩn người.

Cô hơi tò mò, không biết ba cô tặng cậu cái gì, bèn đến gần xem thử.

Phì, cờ tướng.

Mr.Lục... ba có biết là mình đang tự bê đá đập chân mình không?


Không thích hay là quá cảm động?


Lục Thi Nhã nhìn Tiểu Thần Thần đang cúi đầu nhìn món quà, trong lòng hơi hoang mang.

Cậu đột nhiên kéo cô qua, ôm lấy cô.

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ, tim Lục Thi Nhã chấn động.


Cảm ơn cậu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.