Chương 5: Tim vỡ thành từng mảnh
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1451 chữ
- 2022-02-04 08:24:38
Một đôi mắt to nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, dọa cô sợ đến mức lập tức quay người lại, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Nên giải quyết thế nào đây?
Lục Thi Nhã đau đầu, càng suy nghĩ càng đau đầu. Cộng thêm việc tối qua nghĩ chuyện này đến nửa đêm, nên hôm nay cô mệt chết rồi, cứ thế mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lục Thi Nhã ngủ không sâu, cũng không an ổn, trong đầu toàn là chuyện của Thần Thần. Cô bỗng cảm thấy ngực lành lạnh, lại hơi ẩm ướt, muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mí mắt quá nặng, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.
Hết giờ ngủ trưa, Lục Thi Nhã thức dậy thì thấy Thần Thần ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường, mím môi như một đứa trẻ mắc lỗi, len lén nhìn cô.
Lục Thi Nhã cảm thấy dáng vẻ này của Thần Thần quá giày vò con người ta, nhất là ánh mắt vô tội của cậu nhóc, thậm chí trong tay vẫn còn cầm khối rubik đã giải xong.
Lập tức, nước mắt Lục Thi Nhã rơi như mưa, Nhan Thần Phi đời này tới là để dằn vặt cô mà!
Tiểu Thần Thần thấy Lục Thi Nhã khóc thì luống cuống lấy tay áo lau nước mắt cho cô.
Nha Nha đừng khóc, mình không khóc, Nha Nha đừng đau lòng. Thần Thần không làm sai mà, Nha Nha đừng không để ý Thần Thần.
Tiếng nói nghẹn ngào làm trái tim Lục Thi Nhã vỡ thành từng mảnh.
Cô giáo chạy tới, thấy Lục Thi Nhã khóc như hoa lê trong mưa, còn Nhan Thần Phi đứng đần mặt như khúc gỗ thì không biết phải làm sao.
Nếu là Nhan Thần Phi khóc thì chuyện này còn dễ giải quyết, nhưng mấu chốt người khóc lại là
tiểu bá vương
Lục Thi Nhã.
Đầu óc của cô Trương như không đủ dùng, bất giác muốn tránh xa hai tên ma đầu đang náo loạn cả một ngày này. Thần Thần không chịu buông tay, túm thật chặt góc áo của Lục Thi Nhã.
Lục Thi Nhã thấy vậy thì càng không có cốt khí tiếp tục gào khóc. Cô có tài đức gì mà có thể làm cho một đứa trẻ một lòng một dạ với mình thế này?
Tình cảnh càng lúc càng loạn.
Đến khi Lục Thi Nhã khóc không nổi nữa, cô bỗng cảm thấy thật mất mặt, dù sao cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi thật, đa sầu đa cảm một chút đã bị đánh cho đầu hàng, thật mất mặt.
Lục Thi Nhã mất mặt quay đầu lại, nhìn Thần Thần vẫn còn đứng sau lưng cô, im lặng thở dài.
Chuyện này cần có kế sách kĩ càng hơn, là do cô không cẩn thận, thời gian sau này còn dài, rồi cậu sẽ có bạn mới. Sau khi tìm đường chết cả một ngày, Lục Thi Nhã kéo Tiểu Thần Thần ôm vào trong lòng.
Cả người Tiểu Thần Thần run lên, sau khi cứng đờ người một lát, bàn tay nhỏ bé từ từ kéo lấy góc áo Lục Thi Nhã, nghẹn ngào vài lần đến đỏ cả mắt cũng không dám để nước mắt rơi xuống.
Cậu nhóc vẫn còn nhớ lời Nha Nha nói, không được khóc, nếu không Nha Nha sẽ đau lòng.
Hai người làm hòa, sau đó cùng nhau cười. Lục Thi Nhã nhìn khối rubik kim tự tháp rồi giơ ngón tay cái với Tiểu Thần Thần.
Tiểu Thần Thần hơi vểnh môi, nhích lại gần Lục Thi Nhã, lí nhí nói:
Hôn hôn!
Trái tim Lục Thi Nhã không chịu nổi, quá không chịu nổi, sao đứa trẻ ba tuổi này lại giỏi trêu chọc người ta như thế chứ?
Khuôn mặt Lục Thi Nhã nóng ran, hôn lên gò má Thần Thần hai cái nhanh như chớp, hôn xong thì có cảm giác như không thở nổi.
Mụ nội nó! Cô không ngờ được mình lại tà ác đến mức này, lại có ý đồ xấu xa với một đứa trẻ ba tuổi!
Đều tại hình ảnh thiếu niên của cậu vẫn luôn in bóng trong đáy lòng cô chưa bao giờ tản đi. Lục Thi Nhã buồn bực nhìn nụ cười như hoa của Tiểu Thần Thần, cảm thấy tội lỗi tràn lan.
Thần Thần chỉ chỉ môi của mình, Lục Thi Nhã lập tức hiểu ý, vỗ nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn của cậu, lập tức toàn thân nổi da gà.
Lực tay của cô rất nhỏ, Tiểu Thần Thần gỡ tay cô xuống, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
Tay Nha Nha thật thơm ngon!
Phụt… thơm ngon cái em gái cậu đấy! Cậu coi tay tôi là móng heo à? Lục Thi Nhã thầm gào lên.
Cuối tháng chín, đầu tháng mười là đến lễ Quốc khánh, nhân cơ hội Mr.Lục có ba ngày nghỉ, Ms.Diêu lên kế hoạch du lịch. Ba ngày không đủ để đi nước ngoài, nên bà chọn vài địa điểm du lịch gần để cùng cả nhà bàn bạc chọn lựa.
Lục Thi Nhã không có tâm tình đi chơi, cô được nghỉ lễ Quốc khánh bảy ngày, bảy ngày không được gặp Thần Thần, không biết cậu sống như thế nào.
Ms.Diêu đẩy Mr.Lục, chỉ vào Nha Nha đang rơi vào buồn bã, cười gian như kẻ trộm.
Nha Nha, ngày mai con gọi điện thoại cho Thần Thần báo cả nhà chúng ta sẽ đi du lịch ba ngày, sau khi về hai đứa có thể gặp nhau mà.
Lời nói của Ms.Diêu nhắc nhở Lục Thi Nhã, bọn họ có thể nấu cháo điện thoại mà!
Ngày 30 tháng 9, Lục Thi Nhã phấn khởi chạy vào lớp, chuyện đầu tiên cô làm là đưa số điện thoại đã được viết sẵn cho Tiểu Thần Thần.
Thần Thần còn quá nhỏ, không biết có biết gọi điện thoại hay không nữa.
Thần Thần, đây là số điện thoại nhà mình. Mùng một đến mùng ba cả nhà mình đi du lịch, mùng bốn cậu hãy gọi điện thoại cho mình. Nếu cậu không biết gọi thì có thể nhờ ba mẹ dạy…
Lục Thi Nhã liên tục dặn dò, đến khi dừng lại mới phát hiện hôm nay tâm trạng của Thần Thần không tốt. Từ lúc vào lớp đến bây giờ đều không cười, còn tệ hơn cả tới ngày thứ sáu mỗi tuần.
Cô mơ hồ cảm thấy Nhan Thần Phi ở nhà không được vui vẻ. Kiếp trước thì mắc bệnh trầm cảm, kiếp này đã qua một tháng nhập học rồi mà còn chưa thấy ba mẹ cậu xuất hiện lần nào, ngày nào cũng là lái xe Tiểu Trần đưa đón.
Thần Thần quá nhỏ, lại ít nói đến đáng thương, cũng chẳng nhắc tới ba mẹ mình lần nào. Mà Tiểu Trần tới cũng chỉ làm theo nhiệm vụ được giao, đến đón cậu rồi đi. Nhắc mới nói, mỗi lần nhìn Thần Thần lên xe, lòng cô đều phát lạnh.
Thần Thần, hay là cậu hỏi ba mẹ cậu, kì nghỉ lễ này mình có thể đến nhà cậu chơi không?
Lục Thi Nhã thử hỏi, không đề cập đến việc Ms.Diêu có đồng ý hay không, e là ba mẹ Thần Thần biết cũng sẽ từ chối thôi.
Có điều, Tiểu Thần Thần nghe xong, ánh mắt vốn ảm đạm lại bừng sáng rực rỡ.
Tiểu Thần Thần chạy đến trước mặt cô Trương nói vài câu, cô Trương hơi luống cuống rồi lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, thở dài một hơi, nhìn Lục Thi Nhã, do dự vài giây mới cầm điện thoại lên gọi. Cô Trương khúm núm nói mấy câu, sau đó đưa điện thoại cho Tiểu Thần Thần.
Tiểu Thần Thần lại nói vài câu, khóe môi ngày càng vểnh cao, Lục Thi Nhã đoán là ba mẹ cậu cho phép.
Cúp điện thoại, Tiểu Thần Thần vui vẻ chạy lại nói với Lục Thi Nhã là được.
Lục Thi Nhã dở khóc dở cười, cô còn chưa nói với mẹ cô nữa, mới ba tuổi đã đến nhà bạn cùng lớp chơi, có phải là hơi sớm quá không…
Tan học, Ms.Diêu xuất hiện ở cửa. Lục Thi Nhã hàm hồ nói vài câu làm bà phải trừng mắt, suy nghĩ sâu xa trong vài giây. Hiếm khi thấy bà nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó như vậy khiến Lục Thi Nhã vô cùng thấp thỏm.
Ms.Diêu cúi đầu nhìn Tiểu Thần Thần, thở dài một hơi rồi ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:
Thần Thần, Nha Nha nhà cô giao cho cháu vậy, cháu phải chăm sóc tốt cho con bé đấy.
Quạ đen bay đầy đầu Lục Thi Nhã, đây là cái lời thoại quỷ quái gì vậy?