• 488

Chương 51: ÔNG NGOẠI


Vậy nên, chuyện này chỉ có thể chứng minh một việc mà thôi. Tình yêu giữa Mr.Lục và Ms.Diêu là tình yêu đích thực.


Đã về rồi đấy à?


Đây là tiếng của bà ngoại, một vị phu nhân hiền lành nhưng vẫn giữ phong phái của một người phụ nữ đứng đầu gia đình.

Nhìn hai mắt rưng rưng của mẹ mình với đôi mắt ửng đỏ của bà ngoại, Lục Thi Nhã hơi cảm khái. Rõ ràng là trong lòng vô cùng thương nhớ nhau, vậy thì cần gì phải để những thứ thế tục tầm thường cản trở phần thân tình khó có được này.


Cháu chào bà.


Lục Thi Nhã lễ phép chào hỏi, bà ngoại cô cười gật đầu rồi cho cô một bao lì xì, sau đó lại nhìn về phía Ms.Diêu.

Đây là máu thịt được sinh ra từ người của bà.

Lục Thi Nhã cũng không quấn quít nhiều, mà đi chào hỏi hai người dì.

Nghe thấy trong sân có tiếng động, người trong nhà lục tục đi ra, cả sân lập tức đứng đầy người.

Hai cậu mợ, dượng và mấy người anh chị em họ.

Ngoại trừ một cậu em trai nhỏ mới bảy tuổi, Lục Thi Nhã là người nhỏ tuổi thứ hai trong đám anh chị em.

() Ở TQ anh chị em họ căn cứ tuổi để phân vai vế chứ không dựa theo vai vế của bố mẹ như Việt Nam.

Cô ngoan ngoãn chào hỏi mấy anh, mấy chị và những người lớn khác trong nhà.

Chào hỏi xong cũng bở hơi tai.


Chị là chị Tiểu Nhã sao?


Cậu bé bảy tuổi nhìn cô chằm chằm như thể đang nhìn một thứ gì đó kì lạ, Lục Thi Nhã căng cứng khóe miệng, một năm không gặp mà đã bị quên mất rồi.


Đúng vậy, năm mới vui vẻ, Vĩ Vĩ.


Bé con nhíu mày, gật đầu một cái rồi chạy đến chỗ những anh chị em khác.

Tình huống này hơi lúng túng, rõ ràng đều là con cháu nhà họ Diêu nhưng có vẻ cô với bọn họ lại không hợp nhau. Cũng may tâm lý của Lục Thi Nhã vẫn rất mạnh mẽ, chịu cảnh này suốt chục năm rồi nên cũng chẳng cảm thấy có gì khó chịu.

Lục Thi Nhã vô tư quay về bên cạnh ba mẹ, sau đó kéo tay Ms.Diêu đi vào gian nhà phía Nam.

Trong nhà, Diêu lão gia đang nghiêm mặt ngồi chờ, cô dì chú bác lục tục tiến lên chào hỏi.

Ms.Diêu hơi cúi đầu, dẫn Mr.Lục cùng Lục Thi Nhã theo phía sau.

Bà run giọng gọi một tiếng ba, Mr.Lục cũng chào một câu.

Diêu lão gia khoát tay, ý bảo bọn họ ngồi xuống rồi nhìn Lục Thi Nhã.


Nghe nói cháu giành được danh hiệu Trạng Nguyên toàn tỉnh?


Âm thanh già nua đầy uy nghiêm, khiến trái tim của Lục Thi Nhã nơm nớp lo sợ.

Nếu phải nói cô sợ ai sau khi sống lại chắc cũng chỉ có mình ông mà thôi, mẫu người điển hình cho câu
không giận mà uy
.


Cháu chào ông, may mắn được đứng đầu thôi ạ.



Hừm!


Một thanh âm đầy tức giận vang lên, Lục Thi Nhã sợ đến suýt nữa tiểu ra quần, lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ mình.


May mắn? Sao không thấy mấy anh chị của cháu may mắn như vậy, vừa mới về đã định lừa lão già này hay sao?


Lời này không có chứa ý coi thường, thậm chí còn có chút cảm giác khang khác, Lục Thi Nhã ngước mắt lên, liếc trộm ông ngoại mình.

Thế quái nào lại ngày càng giống bộ dạng của lão ngoan đồng thế này? Ông ngoại? Lão ngoan đồng?

Cô suy nghĩ quá nhiều rồi!


Qua đây, cầm lấy!


Thanh âm uy nghiêm kia lại vang lên khiến màng nhĩ của cô run rẩy, Lục Thi Nhã không dám chậm trễ, nhanh chóng bước tới nhận bao lì xì.


Cảm ơn ông, chúc ông năm mới vui vẻ, phúc như Đông Hải, sống lâu trăm tuổi.


Nếu là Lục Thi Nhã của trước kia thì có đánh chết cô cũng không moi đâu ra nhiều lời chúc như vậy. Nhưng cô vẫn muốn thử xem, nói không chừng còn có thể khiến ông ngoại vui vẻ.

Diêu lão gia nghe xong liền bật cười ha hả, khiến cả nhà chấn kinh.


Là một mầm non tốt, không giống người cha vô dụng của cháu chút nào.


Diêu lão gia nhận xét chẳng nể mặt chút nào, Mr.Lục chớp đôi mắt vô tội nhìn vợ mình, sau đó xấu hổ cúi đầu.

Lục Thi Nhã đang phụ họa cười theo thì thấy ông vẫy vẫy tay với mình.

Đây là muốn cô tới đỡ ông sao?


Đi thôi, đi ăn cơm.


Khí thế Diêu lão gia lấn át cả non sông, cả đại gia đình cũng lục tục đứng lên.

Ms.Diêu lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh con gái mình với ba ruột mình đứng chung với nhau liền không ngăn được nước mắt, các anh chị em trong nhà đi tới vỗ vai của bà an ủi.

Quy củ khi ăn cơm của nhà họ Diêu khá nhiều, riêng vị trí ngồi cũng có ý nghĩa riêng của nó. Thông thường, đám con cháu sẽ ngồi tất cả ở phía dưới cùng, ngay cả Tiểu Vĩ Vĩ cũng không phải ngoại lệ.

Năm nay thì Diêu lão gia lại để Lục Thi Nhã ngồi ngay bên cạnh mình.

Ngồi ở vị trí này chỉ khiến Lục Thi Nhã cảm thấy sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Một bên là ông ngoại, một bên là bác cả... đếm mãi đếm mãi mới đếm tới ba mẹ cô...

Đây là được cưng chiều sao?

Bữa cơm này Lục Thi Nhã ăn trong nơm nớp lo sợ. Mỗi lần Diêu lão gia gắp đồ ăn cho cô, cô đều có thể cảm nhận được ánh mắt ước ao của đám anh chị em ngồi bên dưới.

Suốt một ngày rưỡi kế tiếp, Diêu lão gia đi đâu cũng dẫn cô theo.

Nhà họ Diêu là một gia tộc lớn, nên đương nhiên không thiếu màn khách khứa tới nhà chúc Tết.

Năm nay, Lục Thi Nhã coi như được mở mang kiến thức, nếu nhà họ Diêu không phải là chính khách quan trường thì cũng là ông trùm nào đó trong giới kinh doanh. Nói chung nhà họ Diêu ở thành phố N này dù không có quá nhiều điểm đặc biệt, nhưng không ai không biết, không người không hiểu.

Dẫu gì cũng là gia tộc truyền thừa trên trăm năm, mưa to gió lớn nào chưa từng kinh qua, Lục Thi Nhã nhìn đủ loại người muôn màu muôn vẻ tới đây đột nhiên cảm thấy, Ms.Diêu sinh ra trong gia đình thế này chắc chắn cũng không thoải mái.

Quy củ nhiều, hình thức cũng nhiều... nhìn đám cô dì chú bác này, e là chỉ có mình Ms.Diêu là người sống tự do tự tại nhất trong nhà họ Diêu này rồi.

Ngày thứ ba, sau khi ăn cơm trưa xong bọn họ liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thành phố Y.

Năm nay ông ngoại đối xử với bọn họ quá tốt, khiến bọn họ có cảm giác đắc đạo gà chó bay lên trời. Từng túi lớn túi nhỏ thuốc bổ được người hầu xếp lên xe, đầy ứ, ép tới độ lốp xe cũng xẹp lép.

Bà ngoại kéo tay Ms.Diêu vỗ lên vỗ xuống, một người lạc quan siêu cấp vô địch như Ms.Diêu mà mấy ngày nay cũng không biết đỏ mắt bao nhiêu lần.

Diêu lão gia ở trong nhà hừ một tiếng, Lục Thi Nhã lập tức chạy tới bên cạnh, mấy ngày nay đã đủ để cô
sờ
được tính tình ông ngoại mình.


Cái này, cho cháu.


Lục Thi Nhã nhận lấy, một khối ngọc?

Má ơi, nhìn cái màu sắc này mà xem, hàng thượng hạng đó!

Nhưng thế này có quý giá quá hay không, liệu cô có nên hỏi mẹ mình xem có nên nhận hay không đây?

Ánh mắt của Lục Thi Nhã liếc ra bên ngoài, những người xung quanh đều ngây ra nhìn miếng ngọc trong tay cô.

Nhiều ánh mắt khiếp sợ như vậy nhìn miếng ngọc khiến Lục Thi Nhã có cảm giác nóng phỏng tay, chắc không phải cái gì mà bảo vật gia truyền chứ?!

Lục Thi Nhã toát mồ hôi hột nhìn về phía ông ngoại, có chút khó khăn nói.


Ông ngoại, miếng ngọc này...



Cho thì cầm đi, con cháu nhà họ Diêu đều có, cháu... hừm, quên đưa.


Cái... gì cơ?

Lục Thi Nhã khóc không ra nước mắt.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong nhà cô đành nhét miếng ngọc vào túi, có cảm giác cứ như nhận tổ quy tông.

Trên đường về, Ms.Diêu liếc nhìn cái túi của Lục Thi Nhã không dưới chục lần, Lục Thi Nhã trợn trắng mắt rồi móc miếng ngọc ra đưa qua cho bà.


Ms.Diêu, mẹ muốn xem thì cứ nói.


Lục Thi Nhã kiêu ngạo dùng một tay đưa cho mẹ mình.

Ấy vậy mà Ms.Diêu lại dùng hai tay thành kính tiếp nhận rồi xem đi xem lại, ngay cả Mr.Lục đang lái xe cũng không nhịn được mà liếc nhìn.

Cảnh này quá đáng sợ rồi.


Mẹ, đây chẳng phải là thứ mà con cháu nào nhà họ Diêu cũng có sao? Cần gì phải hiếm lạ như vậy? Chẳng qua con được nhận muộn hơn một chút thôi mà, mẹ cần gì phải như vậy?



Im im im, con thì biết cái gì!


Mắt của Ms.Diêu vừa rời khỏi miếng ngọc, nước mắt cũng lưng tròng.


Mẹ, đây chắc không phải là bảo vật gia truyền đấy chứ!


Lục Thi Nhã nhìn bộ dạng mẹ mình như vậy, lại nhìn miếng ngọc tròn vo, xanh mướt liền bất giác nuốt nước miếng.

Ms.Diêu trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Lục Thi Nhã nhìn cay xè cả mắt thì bà mới lên tiếng.


Đây là của ông nội của ông ngoại, cũng chính là cụ của mẹ để lại, đã được khai quang. Nó từng làm ngọc cống phẩm ở trong cung, khi mẹ còn bé trong nhà từng có người tới xem bói, nói ngọc này có thể gặp dữ hóa lành, hóa hại thành lợi, là một thứ rất hiếm có.


Im lặng.

Đầu óc Lục Thi Nhã trống rỗng, miếng ngọc cô vừa tiện tay nhét vào túi không biết chừng là miếng ngọc mà hoàng đế Càn Long từng đeo?

Phụt...


Mẹ, vừa rồi mẹ không nói đùa đấy chứ!


Lục Thi Nhã nói, Ms.Diêu lập tức trừng mắt liếc con gái một cái rồi trả miếng ngọc lại.


Giữ cho kĩ vào, đừng có phụ tấm lòng của ông ngoại con.


Lục Thi Nhã nhận lại miếng ngọc, nhìn ngắm nhiều lần mà vẫn có cảm giác mình vừa nghe truyện cổ tích. Lục Thi Nhã ngẫm nghĩ, đột nhiên có cảm giác giá trị con người cô tăng đến trăm nghìn lần, không biết miếng ngọc này đem đấu giá...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.