• 488

Chương 56: XÂY MỘNG



Cứ nhất định không phải là nó thì không thể sao? Nha Nha, từ bé đến lớn ba chưa từng yêu cầu con làm cái gì, chỉ có một lần này ba hy vọng con có thể bỏ qua cậu ta, đừng qua lại với cậu ta nữa.


Lời nói của ông hơi kích động, Ms.Diêu đứng ở cửa phòng bếp không nhịn được tiến lên, vỗ vỗ bả vai chồng mình an ủi.

Lục Thi Nhã trầm mặc hồi lâu, cô không biết nên nói như thế này, nếu như cô nói cô trùng sinh sống lại là vì Nhan Thần Phi thì sợ rằng Mr.Lục là người đầu tiên ném cô vào bệnh viện tâm thần.


Ba, từ nhỏ ba đã dạy con, mình đã không muốn thì đừng ép buộc người khác. Mấy năm nay con vẫn luôn cảm kích công ơn dạy dỗ của ba mẹ, con biết ba mẹ yêu con rất nhiều. Nhưng, tình cảm của con với cậu ấy cũng như vậy, mối ràng buộc hơn chục năm, con không thể bỏ mặc cậu ấy như thế được. Ba, con gái bất hiếu, lần này ba để con tự do một lần nữa đi, có được không?



Lục Thi Nhã!


Mr.Lục cực kì kích động, ông tức đến mức đứng phắt dậy nhưng lại bị vợ mình đè xuống.


Nha Nha, đây là quyết định cuối cùng của con sao?


Đôi mắt Ms.Diêu đượm buồn, cô nhìn ra được mẹ mình cũng bắt đầu lùi bước. Bà cảm thấy Tiểu Thần Thần không phải là đối tượng tốt cho con gái của mình.


Vâng, con không hối hận, mặc dù có thể sẽ bị càng nhiều vết thương hơn nhưng lúc này đây xin hãy để cho con ở cạnh cậu ấy. Con hứa với ba mẹ, không quá một năm, con nhất định sẽ khỏe mạnh quay về.


Chỉ cần qua được cái mốc của kiếp trước là có thể an tâm về cậu rồi, Lục Thi Nhã âm thầm nghĩ.


Nha Nha, ba không hy vọng con mắc thêm lỗi lầm nữa, con còn nhỏ...



Ba, tin tưởng con!


Giọng Lục Thi Nhã hơi nâng cao, khiến Mr.Lục sững sờ ngồi tại chỗ, cuối cùng buồn bã thở dài cúi đầu.


Tùy con, ba mẹ chỉ hi vọng con sống tốt, sống vui vẻ, mệt mỏi thì cứ về nhà. Cậu ta không phải trách nhiệm của con nhưng con là trách nhiệm của ba mẹ, ba hy vọng con có thể nhớ kĩ điều này.


Cuối cùng Mr.Lục vẫn không phản đối.

Lục Thi Nhã đứng dậy, chủ động tiến tới ôm ba mẹ mình, mỗi người một cái.


Cảm ơn ba mẹ, ba mẹ là ba mẹ tốt nhất trên đời.




Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã chuẩn bị ít hành lý rồi tới biệt thự nhà họ Nhan.

Cùng lúc đó, Lê Nguyệt cũng buồn bã đứng ở cửa nói lời tạm biệt với cô.


Xin lỗi.


Một lời xin lỗi muộn màng, Lục Thi Nhã khẽ cong khóe miệng cười.


Cô là một cô gái tốt, nhà họ Lê không phù hợp với cô. Cứ nghe chú Nhan sắp xếp. Tôi tin lần sau gặp lại, cô đã là một cô gái xuất sắc.


Lời này xem như là lời chúc phúc thật lòng nhất.


Đợi đã.


Lê Nguyệt gọi lại Lục Thi Nhã đang đi về phía trước.


Hửm?



Hãy chăm sóc anh ấy, anh ấy là người tốt.


Lê Nguyệt nhỏ nhẹ nói, nước mắt ánh lên nơi khóe mắt, rồi xoay người đi mất.

Lục Thi Nhã cảm thấy rất tò mò, năm đó bạn nhỏ Nhan Thần Phi đã làm gì mà bắt được trái tim cô bé này, để cô ấy một lòng một dạ với cậu đến vậy.

Người làm nhận lấy túi trong tay Lục Thi Nhã, sau đó sắp xếp cho cô ở phòng cho khách gần phòng của Nhan Thần Phi nhất trên lầu hai.



Lục Thi Nhã, bác sĩ Diệp và Nhan Đình Căn tập hợp lần thứ hai trong thư phòng, bàn bạc các bước của kế hoạch.

Theo như lời bác sĩ Diệp, suốt ba tháng này Nhan Thần Phi không hề bước ra khỏi phòng.

Lục Thi Nhã đứng trước cửa chỉnh trang lại quần áo của mình.

Trên người cô là bộ đồng phục học sinh cấp hai.

Bác sĩ Diệp ra hiệu cô đứng đợi, để ông vào trước.

Nhan Đình Căn cứng ngắc đứng trước cửa, ông định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai của cô.

Mười phút sau, bác sĩ Diệp mở rộng cửa để cô tiến vào.

Bên trong rất tối, tấm rèm dày nặng đã chặn hết toàn bộ ánh sáng. Trong phòng chỉ có bóng tối vô tận giống như một cái hố đen, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cô độc.

Bác sĩ Diệp gật đầu ra hiệu với cô, nhiều lần nhỏ giọng dặn dò cô đừng làm gì thiếu suy nghĩ, đừng để Nhan Thần Phi phát hiện đây không phải là mộng.

Lục Thi Nhã gật đầu, lần đầu tiên
tự tạo
một giấc mộng khiến cô khẩn trương đến mức đổ mồ hôi tay.

Bác sĩ Diệp búng tay một cái trước mắt Nhan Thần Phi. Thấy mí mắt của cậu khẽ cử động, bác sĩ Diệp liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn hai người họ.

Lục Thi Nhã chậm rãi đi vào, cô chăm chú nhìn thật kĩ. Gương mặt của Nhan Thần Phi ẩn hiện trong bóng tối. Biểu tình trên mặt cậu rất căng thẳng, trắng bệch yếu ớt, hai hốc mắt hõm sâu, bọng mắt sưng to, mái tóc dài, nhìn không khác gì với dáng vẻ kiếp trước của cậu.

Cô chậm rãi cúi người, hôn lên đôi môi lạnh băng của cậu.

Nhẹ nhàng như đang thưởng thức.

Môi của Nhan Thần Phi chậm rãi mở ra, Lục Thi Nhã thuận đường tiến vào lặp lại những hành động như hôm nào.

Nhan Thần Phi nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra. Trong căn phòng tối đen có đặt một ngọn đèn màu cam, dưới ánh đèn cậu nhìn thấy một gương mặt đỏ ửng đang thở dốc. Sau đó gương mặt ấy nổi giận, nhìn cậu nói.


Cậu thế mà giả vờ ngủ!


Lục Thi Nhã nói rồi lui về phía sau, chiếc váy đồng phục ngắn khẽ bay lên theo động tác của cô.

Một hình ảnh đẹp đẽ.


Cậu... cậu cố ý đúng không?


Cô nữ sinh xinh đẹp, dí dỏm lại hàm súc ý tứ.

Nhan Thần Phi sửng sốt nhìn cô. Mà ngay lúc này, trái tim của Lục Thi Nhã càng hoảng sợ hơn.


Nói, có phải cậu cố ý đúng không! Biết mình trộm hôn mà cậu còn giả vờ ngủ.


Lục Thi Nhã bước lên túm lấy cổ áo của cậu, bốn mắt nhìn nhau.

Một hồi lâu sau, ánh mắt nhiệt tình của Lục Thi Nhã chậm rãi trở nên thất lạc, từ từ buông tay ra.


Có phải cậu không thích mình hôn cậu cho nên mới như vậy. Một câu cũng không nói, Tiểu Thần Thần, cậu đúng là không có lương tâm rồi.


Lục Thi Nhã ra vẻ đau lòng rồi giả vờ lùi ra.

Tay cô đột nhiên bị nắm chặt, sau đó bị kéo mạnh xuống.

Lục Thi Nhã ngã vào lồng ngực quen thuộc, giây phút hai cơ thể chạm nhau, suýt chút nữa cô không kìm được mà bật khóc.


Nha Nha.


Tiếng gọi tang thương khiến cho trái tim cô như ngưng đập mất một giây.


Cậu làm gì thế! Buông ra! Vừa rồi không phải không thèm quan tâm mình sao?


Lục Thi Nhã bĩu môi, ngay trước khi nước mắt trào ra cô hơi ngẩng đầu lên để nó chảy ngược vào trong. Cô phải để giấc mộng này tiếp tục, cho nên cô không thể để lộ suy nghĩ thật của mình, chỉ có thể bày ra dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch năm đó.


Nha Nha.


Lại một tiếng gọi thâm tình.

Lục Thi Nhã đánh nhẹ vào lồng ngực của cậu.


Sao? Cậu siết mình không thở được, mau buông ra, Tiểu Thần Thần.


Mùi hương thiếu nữ, là mùi của cô, Nhan Thần Phi vùi đầu mình vào mái tóc của cô.


Không phải cậu muốn phụ đạo mình Vật lý sao? Mau buông ra đi.


Vòng tay của Nhan Thần Phi vẫn không có ý thả lòng mà càng ngày càng chặt. Trái tim của Lục Thi Nhã càng thêm căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện này, cô không nắm chắc mình sẽ thành công.


Nhan Thần Phi, có phải cậu muốn hôn mình không?


Hình như cô đã từng nói câu này.

Rốt cuộc người nào đó cũng có phản ứng, cậu từ từ ngẩng lên nhìn cô.


Có được không?


Ngơ ngác.

Hai giây sau, mẹ nó, đương nhiêu là có thể, mình chỉ chờ lời này của cậu thôi.

Lục Thi Nhã khẽ gật đầu.

Cậu vẫn giống như ngày xưa, bắt đầu hôn từ trán cô, đến mắt, chóp mũi, hôn từng chút một. Cậu hôn lên vành tai cô, lên cổ, lên xương quai xanh, giày vò cô như những gì cậu đã từng làm.

Thật muốn điên, năm đó chiếm hết phân nửa là sự rung động đầu đời, còn lúc này Lục Thi Nhã hoàn toàn bị Nhan Thần Phi trêu chọc đến nóng cả người. Cô đã quá quen với sự đụng chạm của cậu, chỉ cần cậu
vượt rào
một chút là cô đã bị trêu chọc đến mềm nhũn.


Rốt cuộc cậu có hôn hay không đây?


Lục Thi Nhã hoảng muốn chết, còn tiếp tục như vậy nữa cô không dám đảm bảo cô sẽ không đè cậu xuống, ăn xong lại nói.

Lục Thi Nhã đang giằng xé nội tâm, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của Nhan Thần Phi.

Tiếng cười ấy cướp đi linh hồn của cô rồi.


Cậu muốn cho mình hôn ở đâu?


Nghe ra sự vui vẻ trong giọng nói của cậu, trái tim của Lục Thi Nhã như ngừng đập, sau đó bắt đầu đập rộn lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.