• 488

Chương 58: THÔI MIÊN CHIỀU SÂU


Việc trị liệu tiến hành theo tuần tự, ban ngày phải ứng phó với Nhan Thần Phi cộng thêm việc thảo luận bệnh tình của cậu với bác sĩ, khiến tối đến Lục Thi Nhã mệt lử, ngủ say như chết. Mãi đến một tháng sau kể từ khi tới biệt thự.

Nửa đêm…

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Đây đã là lần thứ mấy rồi?

Tiếng rít gào chói tai như tiếng kêu của ác ma làm kinh sợ tất cả mọi người trong biệt thự. Lục Thi Nhã vội vàng bật dậy, vừa ra cô đã thấy bác sĩ Diệp lắc đầu ra hiệu cô đứng lại.

Lục Thi Nhã chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn xuyên qua khe cửa, thấy người bên trong đang đau khổ kêu gào. Cô nắm lấy phần áo trước ngực, nắm tay nện vào vị trí trái tim mình, một tay đỡ cửa, nước mắt rơi lã chã.

Cô không nhịn được chửi bới.

Mẹ nó, có phải cô đã phạm tội không thể tha thứ trên thiên giới cho nên mới bị đày xuống trần gian, chịu nỗi khổ tình kiếp này!

Tiếng gào thét nhỏ dần, trong phòng truyền ra tiếng Nhan Thần Phi thì thầm gọi tên cô.

Nha Nha...

Nha Nha...

Lục Thi Nhã hận không thể đá văng cánh cửa này, chạy ngay đến bên cạnh cậu, nói cho cậu biết cô rất khỏe, cầu xin cậu đừng tự dằn vặt mình như vậy.

Nhưng hiện giờ cô không thể đi sai bất cứ bước nào.

Bác sĩ Diệp ra khỏi phòng, trên trán ông toàn mồ hôi.

Người đàn ông đang độ tuổi tráng niên như Nhan Đình Căn lúc này cũng có vẻ già nua đi rất nhiều.

Mọi người trở về phòng mình, ai cũng mất ngủ đến hừng đông.



Ngày hôm sau, lúc Lục Thi Nhã đi vào thư phòng, thấy bác sĩ Diệp cau mày nhan trán thì mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhan Đình Căn cũng nghiêng mặt sang một bên như đang cố gắng tránh né cái gì đó.


Bác sĩ Diệp, Thần Thần có vấn đề gì sao?


Đây là điều đầu tiên Lục Thi Nhã nghĩ tới.


Không.


Mr.Nhan trả lời thay, nhưng khi Lục Thi Nhã nhìn qua thì ông lại cúi đầu.


Bác sĩ Diệp, có chuyện gì chú cứ nói thẳng, cháu có thể tiếp thu được.


Bác sĩ Diệp ngẩng lên nhìn cô, nghĩ ngợi xem nên mở lời như thế nào. Khoảnh khắc ông thấy ánh mắt kiên định của cô thì đột nhiên không còn do dự nữa.

Ông thận trọng nói.


Thi Nhã, có thể gọi cháu như vậy không?


Lục Thi Nhã gật đầu, tuổi tác của chú Nhan với bác sĩ Diệp không chênh bao nhiêu, xưng hô như vậy tất nhiên không thành vấn đề.


Vậy cháu gọi chú là chú Diệp! Có chuyện gì chú cứ nói thẳng, cháu không phải là người yếu đuối nên chú cứ nói đi, đừng ngại.


Bác sĩ Diệp nhẹ nhõm gật đầu.


Sáng sớm hôm nay, chú vừa nhận được video do trung tâm nghiên cứu từ Mỹ gửi tới. Chú nghĩ có lẽ chúng ta phải dừng phương pháp đang tiến hành lại.



Vì sao? Rõ ràng cậu ấy đang có chuyển biến tốt đẹp...



Thi Nhã đừng nóng, nghe chú nói hết đã.


Lục Thi Nhã bình ổn lại cảm xúc của mình, bác sĩ Diệp mới tiếp tục nói.


Theo nghiên cứu trên một nghìn bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm bị chứng hoang tưởng, chúng ta luôn phỏng đoán tư tưởng của bệnh nhân. Cho rằng chỉ cần đưa cho bệnh nhân thứ người đó cần là phương pháp trị liệu tốt nhất, cải thiện tâm tính của bệnh nhân nhưng cho đến hiện nay, người thành công khỏi bệnh theo cách này không có mấy người.



Chú đang nói là nếu cháu tiếp tục làm vậy chỉ có thể trị ngọn chứ không trị gốc, là phí công?



Trước mắt, mới chỉ suy luận là vậy.


Bác sĩ Diệp thương cảm nói, trái tim của Lục Thi Nhã như rơi vào một cái động không đáy.


Vậy chúng ta… nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ không làm gì sao?


Cảm giác mất mát, đau đớn khó có thể miêu tả đang sôi sục lên trong lồng ngực cô.


Thi Nhã.


Bác sĩ Diệp khó xử gọi một tiếng, cô không nghe vào tai.


Thật ra, cũng không phải là không có biện pháp khác.


Lục Thi Nhã lập tức ngẩng lên nhìn ông.

Bác sĩ Diệp đẩy mắt kính một cái, mấp máy môi.


Kì thực, ở nước ngoài có một bệnh nhân đã thành công. Mà còn là người thành công gần nhất, phương thức trị liệu này có thể dùng để điều trị cho bệnh nhân trầm cảm, hầu như khỏi hẳn, hiện tại đang sống rất tốt.



Đó là cách gì...


Lục Thi Nhã ấm ách nói, cô không quá vui mừng. Bởi, cô hiểu những phương pháp như vậy cần phải trả giá rất lớn, bằng không đã làm từ lâu rồi.


Thôi miên chiều sâu cho cậu ấy, sau đó khóa lại toàn bộ kí ức đau đớn. Nói ngắn gọn tức là để cậu ấy... quên cháu đi.


Quên cô đi.

Ba chữ đó cứ vang vọng trong đầu Lục Thi Nhã khiến cô mơ hồ.


Thi Nhã, kì thật cháu nên hiểu rằng, Thần Thần như ngày hôm nay một phần là tổn thương do mẹ nó để lại, hai là...



Là cháu!


Lục Thi Nhã cúi đầu, cô không phủ nhận, chỉ thê thảm tự giễu nói.

Nực cười thật, rõ ràng cô sống lại là để cứu Nhan Thần Phi, cuối cùng lại thành đầu sỏ gây nên cái chết cho cậu sao?

Đúng là, người tính không bằng trời tính.

Bác sĩ Diệp vỗ vỗ bả vai của cô, hy vọng cô không nên tự trách.


Xem tình huống hiện tại, cháu chiếm vị trí rất quan trọng trong ý thức của cậu ấy. Thậm chí có thể nói là toàn bộ...



Vậy... cháu phải làm thế nào?



Chú cần cháu phối hợp với chú, cùng nhau thôi miên cậu ấy. Toàn bộ quá trình thôi miên chú sẽ không để cậu ấy tỉnh lại, chú cần cháu ở bên cạnh nói với cậu ấy.



Nói cái gì?


Bác sĩ Diệp nâng chén trà lên, sau khi trù trừ vài giây mới lên tiếng.


Chết cũng là sống lại, khủng hoảng đến mức cao nhất sẽ không còn gì đáng sợ nữa. Hiện giờ chúng ta cần cháu phá hủy cậu ấy hoàn toàn, để cậu ấy không dám nghĩ tới sự tồn tại của cháu nữa, nói không chừng có thể giúp cậu ấy có được cuộc sống mới.


Mãi lâu sau, Lục Thi Nhã vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ câu nói này.

Phá hủy Nhan Thần Phi hoàn toàn.

Vậy quãng thời gian cô sống lại chục năm qua là vì cái gì?

Quãng đời còn lại của cô là vì cái gì?


Thi Nhã...
Mr.Nhan gọi một tiếng.

Cô bần thần đứng dậy.


Cháu cần yên tĩnh, cháu cần thời gian suy nghĩ, cho cháu chút thời gian.


Lục Thi Nhã trốn trong bồn tắm ngủ cả một buổi chiều.

Khóc chán rồi lại cười.

Cô không buông bỏ được nhưng vẫn cứ phải buông. Nếu tất cả đã chẳng có ý nghĩa thì cần gì phải chấp nhất quá nhiều như vậy, cùng lắm thì đi lại con đường xưa, giống như kiếp trước.



Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã dùng gương mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện khiến hai người lớn cả kinh. Nhưng khuôn mặt này không giống như đang giả vờ, trong lòng bác sĩ Diệp âm thầm cảm thán sức mạnh tâm lý của cô gái nhỏ này.


Cháu là đứa bé kiên cường nhất, giàu nghị lực nhất mà chú từng gặp.



Chú quá khen rồi, chẳng qua cháu chỉ hơi cứng đầu thôi. Tính cách của cháu khá thoải mái, nhưng nếu như cháu đã muốn cái gì thì nhất định sẽ thành công. Cháu muốn cậu ấy còn sống, vậy nên bất kể phải trả giá lớn đến thế nào cháu cũng sẽ làm.


Ánh mắt kiên định của Lục Thi Nhã khiến Nhan Đình Căn cảm thấy ân hận. Nhiều năm như vậy nhưng những thứ mà ông làm được cho con trai thật sự quá ít.

Bác sĩ Diệp giảng qua cho Lục Thi Nhã phương thức trị liệu này.

Trước tiên họ sẽ để Nhan Thần Phi mơ một giấc mơ đẹp nhất, thỏa mãn toàn bộ mong muốn của cậu. Sau đó ngay vào lúc Nhan Thần Phi hạnh phúc nhất sẽ... xé nát giấc mộng đẹp này.

Nghe xong phương thức trị liệu rách nát này, khóe miệng của Lục Thi Nhã cứng đờ. Đây thật sự là một phương pháp tàn nhẫn, cực đoan.



Trời mưa liên miên không dứt suốt mấy ngày, Lục Thi Nhã ngồi trong phòng rất lâu, đây là lần cuối cùng cô vì cậu xây nên một giấc mơ.

Lúc Nhan Đình Căn cùng bác sĩ Diệp thấy bộ đồ của Lục Thi Nhã thì hơi ngạc nhiên.

Sự kinh ngạc của bọn họ không khiến Lục Thi Nhã cảm thấy xấu hổ, trong lòng cô lúc này chỉ có nỗi đau vô tận. Lần đầu tiên mặc áo cưới trong cả hai đời lại là trong một giấc mộng hư vô mờ mịt, lại còn mặc để chú rể sẽ quên nó đi.

Thật đau lòng.

Cũng thật bất lực.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.