Chương 68: Kẻ lừa đảo
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1456 chữ
- 2022-02-04 08:24:47
Chu Duyệt vừa nhỏ giọng nói, người đại diện đứng cạnh liền nhìn cô ấy, khiến cô ấy lập tức rụt người lại.
Lục Thi Nhã được sắp xếp vào phòng.
Người phụ nữ tên Hà Dĩnh đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, vẻ mặt đau buồn rầu rĩ.
Thấy Lục Thi Nhã, khuôn mặt Hà Dĩnh cũng không có bất cứ cảm xúc nào. Cô ta không kiên nhẫn lấy điếu thuốc từ trong ngăn tủ ra rồi châm lửa.
Lục Thi Nhã thầm nghĩ nếu để Ms.Diêu thấy cảnh này thì sẽ không biết như thế nào.
Chào cô Hà, tôi tên Sharra (tên thường dùng khi làm việc của Lục Thi Nhã), bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là bác sĩ tâm lý riêng của cô, rất hân hạnh khi được gặp cô.
Lục Thi Nhã thân thiện đưa tay tới, Hà Dĩnh khinh thường quay đầu đi.
Bắt đầu luôn đi, kết thúc sớm.
…
Lục Thi Nhã hậm hực cười cho qua, rút tay về cắm vào túi âu phục trắng.
Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó lật mở tư liệu, bắt đầu đặt câu hỏi.
Thấy động tác lưu loát không lề mề của Lục Thi Nhã, trong mắt Hà Dĩnh có sự ngạc nhiên, ngạc nhiên vì một người không có lễ phép và không có tính chuyên nghiệp như cô.
Cô Hà, làm phiền cô trả lời tôi vài vấn đề, chuyện này rất quan trọng để đánh giá bệnh tình của cô.
Cút, tôi không cần cô!
Hà Dĩnh đột nhiên nổi giận.
Lục Thi Nhã lập tức nheo mắt lại. Tiếng hét này cho thấy Hà Dĩnh hiện tại đã khó khống chế được cảm xúc của mình, xem ra cô đã đánh giá thấp bệnh tình của cô ta.
Ok, cô Hà, xin lỗi, tôi rất xin lỗi, xin lỗi vì hành vi lời nói của tôi lúc nãy. Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì không cần tha thứ cho tôi. Cảm xúc của cô quan trọng hơn, cô bình tĩnh lại trước đã.
Lục Thi Nhã giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, động tác bình thường này có thể giảm bớt ý thức chống cự của đối phương.
Khuôn mặt Hà Dĩnh dần dần không còn dữ tợn nữa, sau đó, cô ta lại quay đầu đi nói.
Xin lỗi.
Biểu tình trên mặt Lục Thi Nhã nghiêm túc dần, loại tính cách hai mặt như Hà Dĩnh là loại bệnh nhân khó giải quyết.
Hà Dĩnh là tên thật của cô sao?
Không phải, tên thật của tôi là Hà Thục Phương.
Cái này này thật là quê…
Tôi có thể gọi cô là Thục Phương không?
Cô gọi tôi là Hà Dĩnh đi, lâu rồi tôi không dùng tên thật.
Lục Thi Nhã thấy Hà Dĩnh không để ý thì vui vẻ gật đầu.
Cảm xúc của cô không ổn định được bao lâu rồi?
Lục Thi Nhã nhẹ nhàng hỏi, Hà Dĩnh vẫn cúi đầu, sau một lúc lâu mới trả lời:
Bắt đầu từ tháng mười năm ngoái.
Chắc thời gian đó là bước ngoặt, Lục Thi Nhã thầm nghĩ.
Cô có thể nói cho tôi biết, lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?
Hà Dĩnh ngậm miệng không nói.
Tôi hy vọng cô có thể nói tôi biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Hà Dĩnh vẫn không lên tiếng, vẻ mặt rất khổ sở.
Trong lòng người có vấn đề về tâm lý, đều có vết thương không thể chạm đến. Điều này là sự thật hiển nhiên, nhưng nếu như Hà Dĩnh không chịu nói ra thì vết thương này sẽ càng ngày càng sâu, khó có thể khép lại.
Cô đã không muốn nói, vậy cô có để ý tôi tiến hành thôi miên cô không? Làm vậy thì tôi mới có thể nhanh chóng hiểu chuyện xưa của cô, sau đó lựa chọn phương án điều trị.
Lục Thi Nhã dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.
Sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng Hà Dĩnh cũng gật đầu.
Lục Thi Nhã bảo Hà Dĩnh nằm xuống ghế bập bênh nhắm mắt lại ngủ.
Buổi thôi miên tiến hành mất nửa tiếng.
Lục Thi Nhã nhíu chặt mày, kinh ngạc nhìn cô gái trẻ tuổi nằm trên ghế bập bênh.
Kết thúc thôi miên, Hà Dĩnh tỉnh lại, không muốn ngẩng đầu nhìn Lục Thi Nhã.
Lục Thi Nhã không nói gì thêm, cũng không ở lại lâu. Cô dặn dò một số chuyện cần chú ý với người đại diện Hạng Khiết của Hà Dĩnh, rồi dẫn Chu Duyệt ngớ ngẩn đi về. Trước lúc đi, cô ngoái lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.
Đi xuống lầu, Lục Thi Nhã đưa tập tư liệu trong tay cho Chu Duyệt.
Em đi điều tra tháng chín năm trước, trong đoàn phim của Hà Dĩnh đã xảy ra chuyện gì. Điều tra càng kĩ càng tốt, lấy hết tư liệu có thể lấy được cho chị.
Vâng ạ.
Chu Duyệt gật đầu, cầm tư liệu lên xe, Lục Thi Nhã lại ném chìa khóa xe cho cô.
Lão đại?
Chu Duyệt hơi giật mình.
Lão đại muốn một người mới có bằng lái như cô lái xe?
Em về trước đi, chị có việc ở gần đây, lái xe chậm một chút.
Chuyện gì ạ? Lão đại có bạn ở đây sao?
Chu Duyệt nghi ngờ hỏi.
Tiểu Duyệt Duyệt, biết càng nhiều, tỷ lệ bị ‘răng rắc’ càng cao, chắc là em sẽ không muốn biết đâu…
Lục Thi Nhã vừa nói vừa cười, khiến Chu Duyệt sợ run.
Nhưng trình độ lái xe của em…
Lái chậm một chút, giờ này trên đường về công ty không có nhiều xe, ở đời cái gì cũng phải thử, nếu không... em vĩnh viễn sẽ sợ hãi.
Lục Thi Nhã ân cần dạy bảo.
Chu Duyệt ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu, sau đó cực kì hưng phấn lái xe đi… biến mất cực nhanh.
Cổ Lục Thi Nhã co rụt lại, chiếc xe yêu dấu mới mua của cô sẽ không bị thương tổn chứ?
Đứng im vài giây, nụ cười trên môi Lục Thi Nhã dần biến mất.
Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa thang máy bên kia. Cô bước tới gần nó, tim đập ngày càng nhanh. Cô run rẩy nhập mật mã.
Khoảnh khắc đứng trong thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, cô rất muốn phá cửa thang máy để đi xuống.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Đồ dùng trong phòng được phủ vải trắng, bên trên đóng một lớp bụi dày.
Tất cả… vẫn giống hệt như năm năm trước khi cô rời khỏi đây.
Haizz, trái tim vẫn không có chí tiến thủ, xoắn lại thật đau.
Cô kéo tấm vải phủ trên ghế sofa xuống, những chuyện xấu hổ từng làm năm đó trên ghế sofa chợt lóe lên trong trí óc cô.
A a a a a. . .
Lục Thi Nhã nằm lên nó, lăn qua lăn lại mấy vòng
Phát điên mấy phút, cô lại nằm im, đảo mắt nhìn quanh.
Hình ảnh cậu ở đó uống nước, ở kia ngây người, ngồi đó đọc sách, nằm kia ngủ trưa…
Qua nhiều năm như vậy, ký ức trong cô vẫn còn ghi nhớ rõ ràng.
Cô đúng là có thể chất chịu ngược.
Cảm giác uể oải, đau buồn xông lên, hai mí mắt cô bắt đầu đánh nhau, mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Dường như cảm nhận được sự ấm áp lướt qua mặt, Lục Thi Nhã mờ mịt mở mắt ra. Cô thấy một thiếu niên đang đè lên người cô, đôi mắt sáng nhìn cô, khóe môi nở nụ cười vô tội.
Một tuần, rõ ràng nói năm ngày sẽ về.
Giọng nói trầm thấp xa xôi mơ hồ vang lên, làm cho đôi mắt của Lục Thi Nhã trở nên đau xót.
Cô run rẩy giơ tay sờ khuôn mặt điểm trai của anh, cổ họng nghẹn ngào.
Thần Thần, em… rất… nhớ anh.
Mỗi một chữ đều mang theo sự chua xót và không nỡ.
Người nằm trên cô lộ vẻ khiếp sợ chưa từng có, sau đó bướng bỉnh né tránh tay cô.
Lần sau không cho phép tham gia những cuộc thi kiểu như vậy nữa.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hít hà mùi hương trên người cô. Lục Thi Nhã hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng này, hình như là lúc cô đại diện trường học đi thi Olympic quốc tế. Lúc đó, Tiểu Thần Thần khinh thường đi thi nên còn dư lại một suất. Cuối cùng lãnh đạo trường thuyết phục cô nửa ngày cô mới chịu đi, còn đạt được giải nhất.
Tại sao lại mơ tới cảnh này? Rõ ràng bọn họ có nhiều hình ảnh và câu chuyện ghi lòng tạc dạ hơn mà.
Trong mơ, Lục Thi Nhã đẩy Nhan Thần Phi ra. Anh đột nhiên lao tới cắn cô một cái, lạnh nhạt nói:
Kẻ lừa đảo.