• 488

Chương 70: Tới đập phá


Lục Thi Nhã tặng cho Chu Duyệt một cái liếc mắt.


Vậy tại sao hiện trường lại vô duyên vô cớ nổi lửa chứ? Mà lại chỉ chết có mình cô gái này. Tin tức về vụ cháy bị giấu rất kĩ, để điều tra ra những tư liệu này em tốn không ít công sức. Chị nói có mờ ám hay không?


Chu Duyệt giống như bị thần trinh thám bám vào người, Lục Thi Nhã lắc đầu, không có lời gì để nói.


Con bé này, thu cái trí tưởng tượng của em lại, án mạng chết người chưa đến lượt em điều tra đâu, có gì thì đi làm đi.


Lục Thi Nhã nhíu mày xem tư liệu cô gái đã mất.

Chu Duyệt thấy lão đại không để ý đến mình thì ủ rũ cúi đầu ra cửa.

Cửa vừa đóng, Lục Thi Nhã liền quăng tư liệu đi, trong đầu đều là cảnh lần trước thôi miên cho Hà Dĩnh.

Hà Dĩnh, cô ấy rất khổ sở.

Cô ấy… vô cùng yêu cô gái tên Hàn Linh.

Chậc chậc, đồng tính nữ…

Lục Thi Nhã thở một hơi thật dài, nếu thả tin tức này ra thì e rằng giới giải trí ngày mai sẽ đón nhận một trận phong ba lớn.

Nữ thần mới, tiểu hoa đán đang nổi, lại là người đồng tính.

Không nói đến người khác, đến Ms.Diêu sợ rằng cũng phải hộc máu ba thước.

Những tài liệu trên bàn đều do phía cơ quan ngôn luận chính thống tuyên bố. Lúc đó, bởi vì ngoài ý muốn cho nên Hàn Linh xui xẻo gặp nạn. Nhưng trong lần thôi miên trước, Hà Dĩnh đã nói chuyện này không đơn giản như vậy. Đủ loại nguyên nhân khiến cho Lục Thi Nhã cảm thấy bất lực.

Hiện nay, điểm duy nhất xác định được là Hàn Linh đã dùng cái chết để chứng minh tình yêu với Hà Dĩnh. Vì tiền đồ của Hà Dĩnh, Hàn Linh có thể từ bỏ cả mạng sống của mình, buông tha cho tất cả.

Đây chính là nguyên nhân lớn nhất tạo thành bệnh tâm lý hiện tại của Hà Dĩnh.

Nữ minh tinh hạng bét và tiểu hoa đán đang nổi, một chuyện tình… khó có thể miêu tả.

Lục Thi Nhã lại tới căn hộ của Hà Dĩnh, cô ta vẫn giống như trước, tự giam mình ở trong phòng.

Thấy Lục Thi Nhã, cảm xúc chống cự của cô ta lập tức hiện lên mặt.

Sau một loạt trấn an của Lục Thi Nhã, Hà Dĩnh dần dần không bài xích cô nữa, Lục Thi Nhã lập tức tiến vào chủ đề chính.


Có thể đưa tay cho tôi không?


Lục Thi Nhã điều chỉnh giọng nói tới trạng thái dịu dàng, ngọt ngào nhất.

Hà Dĩnh do dự một lát, nhưng vẫn đưa tay ra.

Lục Thi Nhã vui mừng nắm tay cô ấy.


Hà Dĩnh, có khả năng cô sẽ khó tiếp thu những lời nói tiếp theo của tôi. Nhưng cô hãy tin tưởng tôi, dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô, sẽ không bỏ lại cô. Cho nên, nếu cô có bất cứ bất mãn gì thì cô đều có thể phát tiết trước mặt tôi. Cô hiểu chưa?


Hà Dĩnh có vẻ nghi ngờ nhìn Lục Thi Nhã, dường như cô ta cảm thấy Lục Thi Nhã không giống đang nói dối, nên mới từ từ gật đầu.

Lục Thi Nhã lại cười với cô ta, cô dùng cách này để giảm bớt áp lực của cô ta.


Bây giờ, cô hít sâu nào, sau đó từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.


Lục Thi Nhã nắm tay Hà Dĩnh, từ từ chỉnh cơ thể cho cô ta nằm thẳng lại. Còn cô thì ngồi ở đầu giường, đốt mùi hương mà cô mang tới, sau đó tiếp tục nắm tay cô ta.


Nói cho tôi biết, Hà Dĩnh, cô mệt mỏi lắm đúng không?



Ừm.


Hà Dĩnh khổ sở gật đầu.


Cô rất nhớ cô ấy?


Lục Thi Nhã uyển chuyển hỏi, Hà Dĩnh giật mình mở mắt ra, Lục Thi Nhã mỉm cười, vỗ tay trấn an cô.


Nói cho tôi biết, cô rất nhớ cô ấy đúng không?


Hà Dĩnh giống như bị đầu độc, hai mắt đỏ lên, không tiếng động gật đầu.


Hai người quen nhau rất lâu rồi?



Mười lăm năm rồi.


Giọng điệu thê lương, tràn đầy vẻ không muốn, lòng Lục Thi Nhã càng thêm nặng nề.

Mười lăm năm ràng buộc, thật sự là quá lâu, trong lòng cô đột nhiên nhớ lại người nào đó.


Cô rất yêu cô ấy?


Hà Dĩnh ngẩng lên nhìn Lục Thi Nhã, không muốn trả lời.

Lục Thi Nhã nhẹ nhàng nói:


Tin tưởng tôi.


Hình như lời này có tác dụng với Hà Dĩnh, cô ta bắt đầu khóc rống lên.


Tôi yêu cô ấy, yêu hơn tất cả.


Tiếng gào của Hà Dĩnh làm cho Lục Thi Nhã thầm thở một hơi. Cô ta bằng lòng bước qua một bước này, đây là một khởi đầu tốt.


Muốn khóc thì khóc lớn lên đi, không cần sợ hãi, không cần lảng tránh, không cần quan tâm đến ánh mắt bất cứ ai, bởi vì bọn họ đều không quan trọng. Ở đây, cô còn có tôi, tôi sẽ cùng cô nhớ đến cô ấy.


Giọng nói như ma chú của Lục Thi Nhã xoay chuyển trong đầu Hà Dĩnh. Thần kinh vốn luôn căng thẳng của cô trong khoảnh khắc này không kiểm soát được bản thân nữa, cô gào khóc lớn lên.

Ngoài phòng, Hạng Khiết hoảng sợ muốn xông vào, nhưng lại bị Chu Duyệt kịp thời ngăn lại.

Cô ta rối rắm vài giây rồi vẫn nhắm mắt ra ngoài.

Hà Dĩnh khóc trọn hai tiếng, vừa khóc vừa gọi tên Hàn Linh, phát tiết hết nỗi lòng. Hiệu quả của lần điều trị gào khóc này tốt hơn cả trong dự đoán của Lục Thi Nhã.

Lúc Lục Thi Nhã ra khỏi cửa phòng, Hà Dĩnh đã khóc mệt đến mức ngủ say. Dấu vết nước mắt giàn giụa trên mặt cô ta khiến cho Hạng Khiết – người cố ý bồi dưỡng Hà Dĩnh rất đau lòng.

Lục Thi Nhã trao đổi vài câu đơn giản với Hạng Khiết về tình trạng Hà Dĩnh, hẹn thời gian lần điều trị tiếp theo, sau đó dẫn Chu Duyệt đi.

Lúc xuống lầu dưới, cô bất giác nhìn cửa thang máy ở bên kia, sau đó nở nụ cười xoay người đi.



Một tháng sau, Hạng Khiết hài lòng trả cho Lục Thi Nhã một khoản phí khá khả quan.

Cảm xúc và cuộc sống của Hà Dĩnh có sự thay đổi rất lớn, thậm chí bắt đầu có dấu hiệu tích cực, đây là điều mà Hạng Khiết chưa từng nghĩ tới.

Bản thân Hà Dĩnh hy vọng Lục Thi Nhã tiếp tục làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho mình. Đương nhiên, Lục Thi Nhã sẽ không từ chối, làm gì có chuyện có mối làm ăn lại không làm.

Thế nhưng…

Xuất hiện vấn đề!

Ai cũng không dự đoán được chuyện Hà Dĩnh gặp bác sĩ tâm lý sẽ bị lộ ra ngoài.

Lục Thi Nhã nhìn tin tức trên bàn, tạm thời không có bất cứ tin tức nào liên quan đến phòng khám Tinh Thần của cô.

Lúc nắm được tin tức, Hạng Khiết lập tức gọi điện cho cô, yêu cầu cô tuân thủ thỏa thuận, không thể tiết lộ tin tức cho bên thứ ba. Lục Thi Nhã thở một hơi, hiển nhiên việc này xảy ra vấn đề từ bên bọn họ, nếu không thì bọn họ sẽ không nói như vậy.

Lục Thi Nhã hơi lo lắng cho tình huống của Hà Dĩnh. Bệnh của cô ấy vừa mới được khống chế, bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến cô ấy nữa.

Vì an toàn, Hạng Khiết đã từ chối cô đến nhà Hà Dĩnh khám bệnh, nên hiện tại cô chỉ có thể thầm lặng lẽ cầu nguyện cho Hà Dĩnh.

Cô vừa mới thở ra một hơi, bên ngoài liền có tiếng thủy tinh bị đập vỡ.

Nghe tiếng hét chói tai của Chu Duyệt, Lục Thi Nhã bất chấp tất cả lao thẳng ra ngoài, đúng lúc bị mảnh vỡ thủy tinh vỡ tung tóe bắn lên người.

Ôi mẹ ơi, hủy dung!

Lục Thi Nhã cảm thấy trên mặt đau rát, nhưng cũng không xem xét kĩ mà kéo Chu Duyệt chạy vào bên trong.

Đại Hùng đầu đầy mồ hôi xông vào, vẻ mặt rất khó nhìn.


Đại Hùng, bên ngoài xảy ra chuyện gì?


Lục Thi Nhã lạnh giọng hỏi, Đại Hùng lập tức trả lời:


Hình như là fan cuồng của Hà Dĩnh nghe được tin tức, biết phòng khám của chúng ta nên tới đập phá.


Mẹ nó! Vừa mới gọi điện thoại tới nói đừng để lộ với bên thứ ba, mấy phút sau đã có người tới tìm cô gây chuyện trước.


Báo cảnh sát chưa?



Rồi ạ, bảo vệ dưới lầu đang lên đây.



Lão đại, mặt của chị…


Chu Duyệt hoảng sợ nói, Lục Thi Nhã sờ mặt, thật sự có máu!


Không sao, chị đây sắc đẹp trời sinh chỉ buồn không có sẹo, Tiểu Duyệt Duyệt đừng sợ, lão đại bảo kê em.


Lục Thi Nhã trêu ghẹo khiến Chu Duyệt sửng sốt bật cười.


Lão đại, chị thật lợi hại, em phục chị!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.