• 488

Chương 73: Ổn rồi


Lục Thi Nhã không hề khách sáo, đẩy Lam Vũ Tịch tới trước mặt Tiểu Duyệt Duyệt.

Tiểu Duyệt Duyệt vốn đang ngồi trên ghế lập tức nhảy dựng ra sau ba thước.


Sao có thể, chị ấy là nữ thần của em đó! Nữ thần chỉ để ngước nhìn thôi!


Tiểu Duyệt Duyệt nói cực kì thành tín.

Phì… Lục Thi Nhã cười ngất ngưởng.


Lam Vũ Tịch, chúc mừng cậu đã thành công biến thân từ ‘nữ thần kinh’ sang ‘nữ thần’ nhé!


Lục Thi Nhã ghé sát tai Lam Vũ Tịch nói, bị cô nàng giơ khuỷu tay huých cho một cái.


Cậu đi chết đi!


Đùa giỡn với Lục Thi Nhã xong, Lam Vũ Tịch mới chính thức chào hỏi.


Chào mọi người, tôi là Lam Vũ Tịch, rất vui khi được gặp mọi người.


Ba người đàn ông gật đầu chào lại, ngoài Nghiêm Chính Hạo vẫn còn vẻ nghiêm túc ra, hai người còn lại đều sáng mắt lên, dù sao Lam Vũ Tịch cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.


Nào nào nào, Tiểu Vũ Tịch, để tớ giới thiệu với cậu. Đây là Chu Duyệt, trợ lý của tớ, fan trung thành của cậu. Hai vị này, một người tên là Quách Hùng, người còn lại là Tôn Tuấn Mân, cũng đều là cánh tay đắc lực của tớ. Còn vị này…


Lục Thi Nhã bước đến bên cạnh Nghiêm Chính Hạo, trịnh trọng nói:


Đây là người đàn ông của tớ, Nghiêm Chính Hạo. Thế nào? Đẹp trai đúng không?


Nghiêm Chính Hạo nở nụ cười quyến rũ chết người kinh điển, chìa tay ra với Lam Vũ Tịch.

Lam Vũ Tịch ngây người tại chỗ, sững sờ nhìn anh một lúc rồi mới nhìn Lục Thi Nhã. Trông thấy ánh mắt hăm dọa của cô, cô ấy mới đưa tay ra bắt tay anh.


Xin chào, rất vui được gặp anh.


Khuôn mặt Lam Vũ Tịch cứng ngắc, gắng gượng cười nói, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.

Lục Thi Nhã không ở lại với mọi người lâu, sau khi từ chối đề nghị đưa về nhà của Nghiêm Chính Hạo, cô kéo Lam Vũ Tịch đi trước.

Nghiêm Chính Hạo thấy hai cô lâu ngày mới gặp mặt nên cũng không ép, chỉ dặn dò vài câu rồi để Lục Thi Nhã đi.

Ra khỏi khách sạn, ngoài trời đang đổ mưa phùn.

Hai người nhìn nhau cười, bước vào trong làn mưa.

Ánh đèn đường dọc theo con kênh kéo dài cái bóng của bọn họ, hai người đi rất chậm.


Về nước quảng bá phim?



Ừ.



Ở lại được khoảng bao lâu?



Lâu nhất là hai tuần.


Lục Thi Nhã nghe vậy, lắc đầu cảm thán, hai tuần, thời gian thật ngắn.


Cậu… sống ổn không?


Lam Vũ Tịch run giọng hỏi, Lục Thi Nhã bèn khoác lấy tay cô ấy an ủi.


Rất ổn, cậu cũng vừa thấy đấy.


Câu trả lời bình tĩnh của Lục Thi Nhã khiến Lam Vũ Tịch sững sờ, càng nắm chặt lấy tay cô hơn.


Cậu thật sự… đã quên cậu ấy rồi sao?


Lục Thi Nhã nhìn Lam Tịch Vũ với ánh mắt tươi sáng, tràn đầy vui vẻ.


Ý cậu là Tiểu Thần Thần?


Lam Vũ Tịch nghe cô dễ dàng nhắc đến cái tên này như thế thì kinh ngạc không thôi.


Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Tớ và cậu ấy cách xa đã bảy năm rồi. Bảy năm, tế bào khắp cơ thể cũng đã thay mới một lượt hết rồi, còn cái gì mà không từ bỏ được nữa?



Là vì Nghiêm Chính Hạo kia sao?
Lam Vũ Tịch hỏi ngay lập tức.

Lục Thi Nhã chỉ cười chứ không đáp, kéo cô ấy đi về phía trước. Một lúc lâu sau, cô mới thở dài lên tiếng:


Lý do gì không quan trọng, quan trọng là con người phải nhìn về phía trước, sống cho thật tốt.



Nha Nha…



Thôi thôi thôi, bỏ cái giọng cừu non đó của cậu đi, nổi hết cả da gà rồi.



Đi chết đi…


Hai cô gái đi dọc bờ kênh, bóng dáng thiếu nữa năm nào đã bị thời gian cuốn đi, chỉ là kí ức của họ vẫn chưa từng mất đi.



Ms.Diêu thấy Lục Thi Nhã dẫn Lam Vũ Tịch về nhà thì đứng sững ra trước cửa ba mươi giây, không hề nhúc nhích, nhìn đến tận khi nước mắt rơi đầy mặt, mới vừa khóc vừa kéo Lam Vũ Tịch vào nhà.

Lam Vũ Tịch lại còn học theo Ms.Diêu diễn một màn khóc lóc đầy cảm động. Nghe tiếng khóc thảm thiết này, Lục Thi Nhã rất sợ sẽ có người đến tố cáo nhà họ gây ảnh hưởng tới hàng xóm láng giềng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, xe của Lam Vũ Tịch đã đến đón cô ấy đi.

Lúc rời đi, mắt cô ấy còn đỏ hoe, bị Lục Thi Nhã chê cười một lúc lâu.

Nhìn chiếc xe đi xa rồi, Ms.Diêu mới tiến lên vỗ vai cô.

Lam Vũ Tịch vẫn như kiếp trước, nổi tiếng sau một vai diễn nữ chính ngây thơ trong một bộ phim điện ảnh. Còn trẻ đã đoạt được không ít giải thưởng, lại thêm đa tài đa nghệ nên rất được các bô lão trong giới phim ảnh coi trọng, ra sức lăng xê.

Nghe nói, anh người yêu người lai kia của Lam Vũ Tịch cũng đã trở thành Phó tổng giám đốc của một công ty. Xem ra lời chúc phúc của cô dành cho cô ấy năm xưa đều đã ứng nghiệm rồi.

Vì bộ phim mới công chiếu ở trong nước nên Lam Vũ Tịch bận rộn đến mức chân không chạm đất. Cô chỉ có thể càu nhàu lúc nói chuyện điện thoại với Lục Thi Nhã. Đảo mắt đã hai tuần trôi qua, cô lại phải đến nước khác tuyên truyền.

Trước khi đi, Lam Vũ Tịch dù rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để đi ăn cơm với Lục Thi Nhã, quan trọng là còn mời cả Nghiêm Chính Hạo đi cùng.

Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt. Lam Vũ Tịch kể rất nhiều về những vụ
tai nạn
xấu hổ của Lục Thi Nhã trước đây cho Nghiêm Chính Hạo nghe.

Trước khi ăn xong, Lục Thi Nhã vào toilet.

Lam Vũ Tịch mất tự nhiên nói với Nghiêm Chính Hạo:


Sau này nhờ anh chăm sóc cho cậu ấy, cậu ấy là người đáng được yêu thương hơn bất cứ ai.


Nghiêm Chính Hạo hiểu ý, cười gật đầu.

Ngày hôm sau, Lam Vũ Tịch lên đường. Lục Thi Nhã đứng trong đám fans, vẫy tay chào tạm biệt cô.

Nhìn mọi người xung quanh rơi nước mắt, Lục Thi Nhã cũng tự cho phép bản thân khóc.

Thật ra tối qua, lúc Lam Vũ Tịch nói chuyện với Nghiêm Chính Hạo cô đang đứng trước cửa, những lời nói đó thật sự rất cảm động.

Lam Vũ Tịch lên máy bay thì nhắn cho Lục Thi Nhã một tin.


Chờ tớ trở lại, sẽ rất nhanh thôi!


Lục Thi Nhã bật cười, cái tin nhắn mờ ám này.

Cũng may là con gái nhắn, nếu là con trai thì Mr.Lục sẽ tiêu diệt cô trước tiên.

Trước khi đi, Lam Vũ Tịch nói cuối năm sẽ về nước phát triển một thời gian ngắn, nhưng vẫn chưa rõ thời gian cụ thể. Lục Thi Nhã nghe vậy cũng biết vậy, dù sao bây giờ Lam Vũ Tịch cũng đã là người nổi tiếng, có nhiều chuyện không theo ý bản thân được, không biết bao giờ mới có thể trở lại.

Tiễn Lam Vũ Tịch đi rồi, trường đại học Y cũng chuẩn bị khai giảng.

Lục Thi Nhã đến đại học Y báo danh, gặp mặt hàn huyên đôi câu với bí thư trường, tạm thời nhận danh nghĩa Phó giáo sư.

Cái chức danh này Lục Thi Nhã quả thật không dám nhận. Nhưng bí thư lại liên tục nói cần thiết phải như vậy, thịnh tình không thể chối từ, vậy thì cô đành nhận thôi.

Mỗi tuần cô có hai lớp vào tối thứ tư và chiều thứ năm.

Chương trình dạy rất nhẹ nhàng, Lục Thi Nhã rất thỏa mãn.

Thời gian tiếp tục trôi qua, nháy mắt đã sắp đến tháng mười, đến lễ Quốc khánh. Lục Thi Nhã đang lên kế hoạch xem có nên đi du lịch với Nghiêm Chính Hạo để bồi dưỡng thêm tình cảm không, thì bị một cuộc điện thoại của Kha Hàn Dạ cắt ngang.

Kha Hàn Dạ sắp đến thành phố N tổ chức tọa đàm, thời gian là năm ngày.

Thế này… ân sư đến rồi, cô còn đi đâu được nữa, có đi thì cũng phải hoãn.

Cô chỉ có thể nói xin lỗi Nghiêm Chính Hạo, nhưng Nghiêm Chính Hạo lại nói với cô một chuyện, làm cô buồn bực hai hôm nay.

Lúc đến thành phố N thì đến gặp ba mẹ anh.

Con dâu có xấu đến mấy thì vẫn phải gặp ba mẹ chồng, Nghiêm Chính Hạo cũng không còn nhỏ nữa, cô cảm thấy mình không nên làm chậm trễ người ta. Gặp thì gặp, nhưng lúc cô vừa định đồng ý thì không hiểu sao ra đến miệng lại biến thành lời từ chối.

Tuy Nghiêm Chính Hạo không nói gì, nhưng trong lòng Lục Thi Nhã vẫn mơ hồ bất an.

Lễ Quốc khánh, rõ ràng hai người đều ở thành phố N, nhưng lại không liên lạc với nhau lần nào. Cô thử gửi hai tin nhắn qua nhưng anh không trả lời lại. Cô gọi điện thoại mấy lần nhưng đầu bên kia tắt máy.

Lục Thi Nhã hơi phiền muộn.

Buổi tọa đàm của Kha Hàn Dạ rất hot, có người còn bỏ cả kì nghỉ, từ khắp nơi đổ xô đến nghe. Lục Thi Nhã lại trở thành phụ tá, hỗ trợ cô trong suốt quá trình tổ chức hội đàm.

Kha Đại Đại bày tỏ
phụ tá
dùng rất thuận tay, cực kì hài lòng.

Trước khi trở về thành phố B, Kha Đại Đại còn giúp cô dành thêm hai
đơn hàng
mới, khiến Lục Thi Nhã cảm động đến rơi nước mắt.

Sau lễ quốc khánh, cô trở lại thành phố Y, nhưng đến một tuần sau vẫn không gặp được Nghiêm Chính Hạo. Cô hơi hoang mang, đành gọi cho Mr.Lục để hỏi thăm. Đáp án cô nhận được lại là Nghiêm Chính Hạo vẫn chưa trở lại, xin nghỉ phép đến tận giữa tháng.

Lục Thi Nhã hốt hoảng, lập tức lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Giờ thì hay rồi! Nghiêm Chính Hạo cuối cùng cũng khiến đầu óc cô rối bời rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.