Chương 79: Tàn nhẫn sao?
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1656 chữ
- 2022-02-04 08:24:49
Đều là cứt chó!
Được rồi, xem như em chưa nói gì, hai người… tiếp tục đi.
Lục Thi Nhã kiên cường quay người lại, cười nói với mấy người phía sau.
Đã hóa giải hiểu lầm rồi, tôi có thể đi được chưa?
Mọi người choáng váng, chỉ có ánh mắt của người đàn ông kia vẫn lạnh lẽo và càng thêm khinh thường.
Lúc này, trái tim Lục Thi Nhã đã chẳng còn cảm giác gì nữa, mặc kệ bọn họ muốn nhìn gì thì nhìn, nghĩ sao thì nghĩ. Nhan Thần Phi cũng được, Nghiêm Chính Hạo cũng thế, tất cả đều là kẻ khốn kiếp!
Tiểu Nhã.
Cánh tay để sau lưng của Lục Thi Nhã bị tóm chặt, khiến cô bực không chịu nổi.
Buông ra!
Cô lạnh lùng nói bằng tất cả lý trí còn sót lại.
Vẻ tổn thương trong mắt Nghiêm Chính Hạo lúc này không hề hòa hợp với khí chất của anh.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lục Thi Nhã cảm thấy sức lực trên cổ tay được thả lỏng.
Cô không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước. Lúc đi ngang qua người đàn ông kia thì dừng chân lại, lắc đầu cười khổ, nhìn anh bằng ánh mắt hoang đường đáng buồn cười xong lại đi tiếp.
Chỉ là, cô không biết phía sau cô, ánh mắt của hai người đàn ông đã trở nên rét lạnh.
Chật vật mãi, Lục Thi Nhã mới về đến nhà vào lúc mười một giờ, Mr.Lục và Ms.Diêu vẫn ngồi chờ cô trong phòng khách.
Ms.Diêu thấy chiếc nhẫn trên tay Lục Thi Nhã không còn nữa thì chỉ cho Mr.Lục xem.
Lão Lục tỏ vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Bỏ cũng tốt, biết cậu ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì từ lâu rồi, về phòng ngủ thôi.
Lục Thi Nhã lập tức cảm thấy đời không còn gì luyến tiếc, đến Ms.Lục cũng biết chuyện này?
Thật sự là…
Vì chuyện của Nghiêm Chính Hạo, Lục Thi Nhã nằm trong nhà trọn hai ngày, đóng kín cửa. Tiểu Duyệt Duyệt gọi đến mấy lần, nhưng đều bị Lục Thi Nhã tắt máy.
Lục Thi Nhã nghe Ms.Diêu kể chuyện cạy được từ Mr.Lục, tim đau đớn không thôi.
Thì ra cô gái kia đã đến văn phòng của Nghiêm Chính Hạo n lần, còn bị Mr.Lục gặp phải hai lần nữa, thời gian cũng khá lâu rồi. Sau lễ Quốc khánh không lâu thì trong bệnh viện bắt đầu có tin đồn.
Ban đầu Mr.Lục còn không để ý, sau đó chính mắt trông thấy…
Chẳng trách Mr.Lục không vui khi thấy cô đeo quả
trứng bồ câu
đó.
Buồn bực giam mình trong phòng hai ngày, Lục Thi Nhã đã nghĩ thông suốt. Nói cho cùng, Nghiêm Chính Hạo vẫn đối xử với cô không tệ, chỉ là hai người duyên bạc phận mỏng, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế.
Chiều hôm sau, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp.
Lục Thi Nhã cuối cùng cũng cầm điện thoại lên gọi cho Nghiêm Chính Hạo. Có nhiều chuyện vẫn phải nói rõ ràng, cô không thích mập mờ.
Lúc Nghiêm Chính Hạo bắt máy, khí chất con người anh đã hoàn toàn khác biệt, ngay cả giọng nói cũng khác.
Lục Thi Nhã cảm thấy mình lại gây nghiệp chướng, lại hủy thêm một người đàn ông tốt.
Bọn họ hẹn nhau ở quán cafe quen thuộc.
Lục Thi Nhã cố ý trang điểm trang nhã trước khi đến, cuộc hẹn thế này, chỉ e đây là lần cuối cùng.
Anh đến sớm vậy?
Lục Thi Nhã thoải mái ngồi xuống.
Vẻ mặt Nghiêm Chính Hạo rất mệt mỏi, cằm anh đầy râu, mắt thâm quầng, còn có tơ máu, rõ ràng là mấy ngày qua không hề ổn với anh.
Lúc thấy Lục Thi Nhã, ánh mắt anh tham lam nhìn cô.
Anh không có gì muốn nói với em sao?
Lục Thi Nhã cười hỏi.
Nụ cười của cô khiến anh cảm thấy cực kì gai mắt, thậm chí là nhục nhã.
Tiểu Nhã, em có từng yêu anh không?
Trong lòng Lục Thi Nhã lại bắt đầu chửi thề. Câu hỏi này rất đúng với suy đoán của cô trước khi đến đây. Bởi vậy mới nói, bác sĩ tâm lý thật đáng sợ.
Mê muội có được tính không? Nếu tính thì em đã từng yêu. Thật ra em biết, em có trách nhiệm rất lớn trong kết quả ngày hôm nay. Tuy nhiên, hiện tại em vẫn không muốn tin lắm, rằng anh yêu em như vậy mà lại còn thích hoa thơm quả ngọt ven đường.
Cô ấy…
Nghiêm Chính Hạo, anh không cần giải thích. Nói cho cùng, em… ngoại trừ việc cho chúng ta một niềm tin hão huyền ra thì chưa bao giờ là một người bạn gái đủ tư cách, nhất là từ trước tới giờ chưa từng suy nghĩ cho nhu cầu của anh.
Lục Thi Nhã ngước mắt lên, không hề e dè nói thẳng.
Nghiêm Chính Hạo bị mấy câu cuối của cô kích thích, nghiêng đầu né tránh.
Chúng ta đều là người trưởng thành, không có duyên làm vợ chồng thì mong rằng vẫn có thể làm bạn.
Lục Thi Nhã ra vẻ thoải mái nói. Kì thực ngay cả chính cô cũng không nghĩ ra tại sao chuyện tình cảm của cô cứ phải như kịch Quỳnh Dao vậy.
Bạn…
Giọng nói tự giễu của anh khiến tim Lục Thi Nhã như bị siết chặt.
Em không biết là như thế quá tàn nhẫn với anh sao?
Tay Lục Thi Nhã lập tức siết chặt cốc nước, nhìn anh, mắt lại cay xè, cô cười nhạo nói:
Tàn nhẫn sao? Nghiêm Chính Hạo, em thừa nhận rằng em không phải một người bạn gái tốt. Nhưng cái giây phút trông thấy anh và cô ta vào khách sạn, đến tận bây giờ tim em vẫn đang rỉ máu, khiến mỗi lần em hít thở đều cảm thấy đau đớn, như vậy có được coi là tàn nhẫn không?
Tiểu Nhã, không phải vậy…
Không phải thế nào? Chính Hạo… chúng ta bây giờ không thể trở lại như trước được nữa rồi. Chúng ta hãy buông tha lẫn nhau đi, nếu sau này gặp lại, có lẽ vẫn sẽ là bạn bè.
Lục Thi Nhã nhìn anh bằng ánh mắt tiếc nuối, người đàn ông tốt đẹp này… cuối cùng, cô vẫn không có cái phúc đó.
Em đi trước đây, rảnh thì hẹn nhau cafe.
Là vì anh ta đúng không!
Nghiêm Chính Hạo đột nhiên cao giọng, khiến động tác đứng dậy của Lục Thi Nhã khựng lại, cô khó hiểu nhìn anh.
Ai?
Lục Thi Nhã ngồi lại bàn, cười nhạt nhẽo hỏi.
Chẳng lẽ trong tay anh còn có điểm yếu gì của cô sao? Cô chưa từng nhắc gì đến Tiểu Thần Thần, sao anh biết được?
Nhưng!
Một bức ảnh được đưa ra, khiến Lục Thi Nhã chết sững.
Bức ảnh này từ đâu ra vậy?
Ảnh của cô và người kia đều đã bị đốt sạch hết rồi, cái này ở đâu ra!!!
Lục Thi Nhã run tay cầm lên.
Bờ biển?
Lúc cô và Nhan Thần Phi còn niên thiếu.
Bức ảnh này…
Giọng cô run lên, là có tất giật mình hay là gì khác, cô không còn đủ sức để nghĩ nữa.
Là do anh chụp.
Lục Thi Nhã đánh rơi tấm ảnh xuống bàn, khiếp sợ nhìn anh.
Anh chụp?! Anh chụp lúc…
Câu nói của Lục Thi Nhã ngừng ngang xương, cô đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Nghiêm Chính Hạo.
Chính là ở làng chài bên bờ biển năm xưa.
Cảm xúc bất đắc dĩ, tự giễu, buồn cười khiến Lục Thi Nhã phải bật cười. Cô đột nhiên nhớ lại ánh mắt khác thường của anh khi họ gặp nhau lần đầu ở đại học, thì ra là do anh đã thấy cô từ trước.
Nói cho anh biết, là vì anh ta trở lại bên cạnh em…
Stop!
Lục Thi Nhã mở to mắt nhìn anh.
Nghiêm Chính Hạo, đừng hắt nước bẩn lên người tôi. Tôi thừa nhận rằng trong lòng tôi, dấu vết của người đó rất khó phai mờ. Nhưng từ bảy năm trước, tôi và cậu ấy đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi. Vậy nên, tất cả những gì anh nghĩ ra đều không thể.
Giọng điệu của Lục Thi Nhã rất cẩn trọng, rất nghiêm túc, khiến Nghiêm Chính Hạo phát ra tiếng cười nhạo, không biết là đang cười ai.
Tiểu Nhã, em biết không? Nhắc đến anh ta, ánh mắt em đã trở nên khác biệt rồi. Em như vậy mới giống với em của lúc anh gặp ban đầu, ánh mắt nồng nhiệt, tràn đầy sức sống!
Nghiêm Chính Hạo!
Không phải tức giận, cũng không nuối tiếc, nhưng Lục Thi Nhã vẫn không kìm được mà cao giọng gọi tên anh, muốn phản đối những lời anh nói.
Sau một hồi im lặng, giọng nói tự giễu của Nghiêm Chính Hạo lại vang lên.
Năm năm trước, lúc trông thấy em ở hội trường, anh đã ngây ngẩn cả người, lúc về vẫn cầm tấm ảnh này ngắm rất lâu. Anh chụp bức ảnh này chỉ đơn thuần là vì lúc đó trông hai người rất đẹp đôi. Anh rất thích bức ảnh này. Nhưng em lại bước ra khỏi bức ảnh, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, khiến anh kinh ngạc rất lâu. Không biết có phải vì bức ảnh hay không mà anh đã yêu em. Bạn cùng phòng của em nói với anh rằng người em yêu đã chết rồi. Lúc đó anh vui buồn lẫn lộn. Nói thật, anh vẫn tưởng rằng anh ta đã chết. Mãi đến hôm đó, anh ta và em lại cùng xuất hiện trước mặt anh, anh biết anh thất bại rồi, thất bại thảm hại, cũng đoán được hôm nay em sẽ nói gì.
Nghiêm Chính Hạo đột nhiên nói một tràng, toàn là những chuyện Lục Thi Nhã không hề biết, cũng chưa bao giờ ngờ tới, cô nghĩ mãi cả buổi mới chợt hiểu ra.
Nghiêm Chính Hạo, anh thật trâu bò.