Chương 8: VÔ CÙNG KHÔNG MUỐN
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1202 chữ
- 2022-02-04 08:24:38
Xem ra có vẻ như đánh chết cũng không chịu nói ra nguyên nhân, thật khiến cô tức chết mà!
Nhan Thần Phi, từ hôm nay hai chúng ta chính thức cắt đứt, tôi mà còn xen vào việc của cậu nữa thì tôi sẽ làm bé mập vĩnh viễn!
Từng câu từng chữ của Lục Thi Nhã vang dội mạnh mẽ, giống như kiếm xuất vỏ, từng nhát từng nhát đâm vào lòng Nhan Thần Phi. Đôi mắt xinh đẹp của cậu lập tức mất đi hồn phách, tròng mắt co rụt lại, trong lòng hy vọng đây chỉ là trò đùa nhỏ của Nha Nha.
Ms.Diêu phát hiện tình huống không ổn, con gái của bà dùng lời lẽ nặng như vậy để thề, có nghĩa là chuyện này rất tồi tệ.
Nha Nha, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung…
Ms.Diêu còn chưa nói xong, con gái đã leo lên xe.
Trong lòng Lục Thi Nhã nôn ra máu, cô đóng chặt cửa xe lại, nhắm mắt làm ngơ với hai người ăn cây táo rào cây sung bên ngoài.
Tiếng đóng cửa xe nặng nề khiến Tiểu Thần Thần luống cuống, đôi mắt khô khốc dần dần đỏ lên.
Ms.Diêu thầm than con gái mình lần này nổi giận thật rồi, lại nhìn sang cái mũi hồng hồng của Tiểu Thần Thần, lặng lẽ thở dài một hơi.
Con gái lớn rồi không giữ được!
Bà không biết hai đứa nhỏ ầm ĩ cái gì. Hai tháng qua, vì Thần Thần mà con bé gầy mất mấy cân thịt, làm bà đau lòng không thôi. Nói như thế nào nhỉ, à… là vì yêu mà sinh hận, cãi nhau là chuyện tốt, có thể thúc đẩy tình cảm tiến triển.
Thần Thần, cháu về nhà trước đi. Cô biết cháu không cố ý chọc tức Nha Nha. Nha Nha nhà cô chỉ đang xấu hổ thôi, đã lâu Nha Nha không gặp cháu nên mới muốn tránh mặt cháu. Những lời Nha Nha nói vừa rồi không tính. Cháu về nhà đi, cuối tuần tới nhà cô chơi, cô làm món mực cuộn cháu thích nhất.
Ms.Diêu dỗ Thần Thần rồi quay đầu trừng con nhóc nhà mình. Đồ không tim không phổi, sao lại làm đứa trẻ tốt như vậy khóc chứ?
Tiểu Thần Thần không vui nổi, cậu nhìn Nha Nha đang lạnh mặt ngồi ở trong xe, trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu rất muốn ôm cơ thể mềm mại của Nha Nha, nói cho cô biết hết tất cả, nhưng nhất định cô sẽ chê cậu, cậu không muốn... cũng không thể nói.
Thần Thần buồn bã xoay người, bước đi một cách khó khăn tới trước xe nhà mình. Cậu không dám quay đầu nhìn lại, sợ Nha Nha nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cậu.
Mắt cậu là của Nha Nha, cậu đã hứa sẽ không khóc…
Lục Thi Nhã nhìn xe chở Nhan Thần Phi rời đi, tức muốn nổ phổi.
Ms.Diêu nhìn con gái, bất đắc dĩ lắc đầu cười, đúng là tự mình chuốc khổ mà!
Thần Thần bình an vô sự quay trở lại, thật tốt!
Ngày hôm sau, Ms.Diêu nhét một hộp đựng hai phần mực cuộn vào cặp của Lục Thi Nhã.
Cô tỏ vẻ khịt mũi khinh thường, sau một đêm yên tĩnh, cơn giận với Thần Thần đã giảm hơn phân nữa. Cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giận dỗi với trẻ con, thật là mất mặt.
Ai mà không có bí mật nhỏ chứ, Thần Thần không muốn nói thì không nói, chỉ cần cậu bình yên vô sự trở lại bên cạnh cô là được rồi. Hình như hôm qua cô đã ức hiếp cậu…
Dừng! Dừng ngay!
Lục Thi Nhã hét lên ở trong lòng. Hừm, nghĩ cho cậu ta làm gì chứ?
Ms.Diêu quan sát quá trình biến đổi vẻ mặt của con gái, nở nụ cười đáng khinh…
Trường học, giờ nghỉ trưa.
Hai đứa bé im lặng cả một buổi sáng, ai nấy đều có tâm tư của riêng mình.
Lục Thi Nhã thỉnh thoảng nhìn Nhan Thần Phi im lặng cúi đầu viết chữ. Trên mặt không còn vẻ vô tội như hôm qua, mà là một vẻ mặt đã từng rất quen thuộc lại xa lạ.
Lục Thi Nhã cảm thấy không đúng, liền chăm chú nhìn vào Nhan Thần Phi, cô lập tức bừng tỉnh như cách một đời, hình ảnh chồng lên nhau, dáng dấp kiếp trước của Nhan Thần Phi không hiểu sao lại mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt Thần Thần của cô.
Trái tim cô đau đớn như bị ai đó bóp chặt.
Người bị nhìn chăm chú có phản ứng, bàn tay cầm bút siết chặt lại. Một giây sau, cậu lấy hết sức đập nồi dìm thuyền mà kiên định quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, muôn vàn tình cảm trào ra.
Trái tim Nhan Thần Phi run rẩy, mỗi lần hô hấp đều hết sức khẩn trương, đôi môi mỏng thở nhẹ ra, tựa như thở dài, lại tựa như cầu xin vô vọng.
Nha Nha, mình không muốn cậu giận, cậu đừng buồn. Không phải mình muốn rời xa cậu, nên cậu đừng mặc kệ mình, được không?
Đôi mắt trong veo của cậu vốn là thứ Lục Thi Nhã thích nhất, bây giờ nó lại trở nên mê man, còn có sự đau thương nhàn nhạt.
Lục Thi Nhã sững sờ, ánh mắt ảm đạm và dáng vẻ dè dặt của Tiểu Thần Thần khiến lòng cô như xoắn lại, vừa ngứa vừa tê dại.
A...!!!
Lục Thi Nhã không nhịn nổi, không nhịn nổi, không nhịn nổi nữa!
Cô nắm bàn tay đang giấu dưới ngăn bàn của Tiểu Thần Thần, dùng hết sự hờn giận, xấu hổ, lo lắng mấy ngày này siết chặt tay cậu.
Siết chết, siết chết cậu luôn!
Lục Thi Nhã cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên như lửa đốt, nhỏ giọng hầm hừ hăm dọa:
Lần sau cậu còn dám không nói gì với mình mà biến mất nữa thì cả đời này mình cũng sẽ không tha thứ cho cậu.
Cảm xúc ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới làm cho trái tim vốn như đang ngừng đập của Thần Thần nhảy lên. Sự vui sướng, cuồng nhiệt, kích động trong mắt thể hiện ao ước chỉ mong giây phút này là vĩnh hằng.
Nha Nha…
Tiếng gọi thân thiết và khuôn mặt tươi cười chưa thoát nét trẻ con biểu lộ tình cảm nồng nàn của Tiểu Thần Thần.
Nha Nha của cậu khi đỏ mặt thật đẹp.
Nha Nha!
Lại là một tiếng gọi thấm ruột thấm gan làm cho Lục Thi Nhã nóng bỏng cả tai. Hai tay nắm chặt, mồ hôi ướt át thấm đẫm lòng bàn tay hai người.
Mặt đỏ, tim đập thật lâu, mãi cho đến tận khi hết tiết, cuối cùng Lục Thi Nhã cũng nhận rõ được sự vô sỉ từ sâu trong lòng mình, thật sự không nỡ buông cái xúc cảm nhẵn nhụi trong tay này ra mà.
Tự ăn năn năm giây, cô quả nhiên là có tố chất làm lưu manh.
Làm bộ muốn buông tay ra, Lục Thi Nhã âm thầm thề phải sửa đổi lại tam quan của mình.
Còn Tiểu Thần Thần, cậu lại vô cùng không muốn buông tay.