• 488

Chương 85: Eo của cô!!!



Có vẻ như Phó tổng Nhan rất để ý chồng chưa cưới của tôi thì phải? Nhắc tới thì chúng ta gặp gỡ bốn lần, có tới hai lần t8ôi bị anh bắt gặp đang đối phó với kẻ thứ ba, thật là chẳng có chút mặt mũi nào.



Hai người chia tay rồi?

<3br>Vẻ mặt không khống chế được nhẫn nại, ánh mắt phơi bày tâm tư của Tiểu Thần Thần đã lấy được lòng của Lục Thi Nhã.

Phó tổng Nhan rất để ý tới tôi nhỉ?

Chính bản thân Nhan Thần Phi cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, trong những tháng năm vắng lặng cô đơn, anh chưa bao giờ hoang mang như vậy, chỉ thi thoảng trong những cơn trầm mê vô tận anh mới cảm nhận được sự thả lỏng trong chốc lát.

Ra giá đi, tôi muốn căn nhà này.


Phó tổng Nhan, anh đang ngẩn người sao?

Tiếng nói của cô rất đặc biệt, một lời cảm ơn từ bảy năm trước cho đến từng câu nói hiện tại đều khiến anh cảm thấy bức bối, chỉ hận không thể vặn gãy cổ của cô rồi đem cổ họng của cô chiếm làm của riêng.
Giả vờ cái gì! Tôi không tin tôi không cạy được miệng cậu ra!

Vậy thì xin lỗi Phó tổng Nhan, tôi không bán căn hộ này cho anh.

Bảy năm rồi, đã bảy năm trôi qua rồi nhưng cô vẫn quyến luyến mùi hương đang tràn ngập hơi thở của cô lúc này, mùi hương của người đàn ông khiến cô tham luyến hơn tất cả.
Nhan Thần Phi mạnh tay đến mức như muốn bẻ gãy thắt lưng Lục Thi Nhã, hai lồng ngực kề sát, hai trái tim chạm vào nhau.
Nhìn vẻ mặt láu lỉnh của cô, trái tim Nhan Thần Phi càng đập càng nhanh, giống như đáng lẽ cô nên nằm trong lồng ngực anh như thế này, nên mỉm cười trong lồng ngực của anh như thế này.
Nhưng hành vi và cảm xúc đột ngột thế này khiến Nhan Thần Phi bực bội, khiến anh càng thêm không thể khống chế, càng thêm phiền toái.
Nhan Thần Phi tức giận trừng cô, trái tim nho nhỏ của Lục Thi Nhã sợ hãi nhảy lên một nhịp.
Nhảy thì nhảy, dù thế nào cũng không thể thua được! Khi còn bé cô vẫn luôn sợ anh một cách khó hiểu, lần này cô tuyệt đối không thể đi theo con đường xưa.
Câu cá... ai mà không biết chứ?
Lục Thi Nhã dựa vào người anh thổi một hơi, vui vẻ nhìn biểu cảm của
ngọn núi băng
biến hóa.
Nhan Thần Phi cố gắng bình tĩnh lại, mặt không biến sắc trả lời.
Trong đầu Lục Thi Nhã chỉ muốn chửi thề.
Thế nhưng, khi anh vừa quay đầu thì lại thấy được nụ cười thờ ơ của cô, mà nụ cười kia chính là nguyên nhân khiến anh phiền muộn.

Không có lí do.

Thanh âm lạnh lùng, câu nói không đầu không đuôi.
Lục Thi Nhã sững sờ vài giây rồi kéo mông ngồi ra xa, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn cái tên có EQ vô cùng thấp này.
Ngón tay của Lục Thi Nhã khẽ vuốt ve mái tóc của anh, khuôn mặt cả hai chỉ cách nhau mấy centimet, thậm chí càng ngày càng gần.
Cô cắn môi dưới, dùng cái lưỡi tinh nghịch khẽ liếm lên môi của mình, để lại một màn nước sáng lấp lánh.

Tôi xem qua báo cáo tâm lý và bệnh án của anh trước đây, anh có vẻ rất kháng cự tiếp xúc với người khác. Với tư cách là cố vấn tâm lý của anh tôi chỉ có thể cho anh lời khuyên là hãy thử tiếp xúc với người khác, như vậy mới có lợi cho anh. Tất nhiên, nếu anh thực sự cảm thấy nhà tôi quá nhỏ, hai người ở sẽ chật, vậy thì kiếm nơi khác...


Tôi không quen bị người khác đụng chạm.

Thật chẳng đáng yêu gì cả!

Phó tổng Nhan, sao anh cứ nhất định phải muốn căn nhà này? Cho tôi một lý do, nếu hợp lý nói không chừng tôi sẽ cam tâm tình nguyện bỏ thứ mình yêu thích.

Một tiếng thở não nề vang lên trong trái tim của cô, một cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả được bằng lời.
Một lát sau, lí trí đi vượt lên trên tình cảm một bước khiến Lục Thi Nhã có thể hoàn hồn ngay trước khi cô buông mình trầm luân.

Đụng chạm thế này có khiến anh khó chịu không?

Lục Thi Nhã đang đánh cuộc, với tư cách là một bác sĩ tâm lý mà nói thì hành động của cô lúc này vừa không phù hợp vừa là sai lầm, nhưng với tư cách đã từng là người yêu... Cô nhìn người đàn ông đang sững sờ ngồi bất động tại chỗ, đáy mắt bình lặng đang chăm chú nhìn vào mắt cô như đang nhìn mặt nước biển, Lục Thi Nhã biết mình đánh cuộc chính xác.

Phó tổng Nhan, tôi hơi khó thở, anh thả lỏng ra được không?

Lục Thi Nhã cười nói rồi ngẩng lên, chứng kiến đôi mắt nhắm chặt của anh dần mở ra rồi ngây ngẩn nhìn cô.
Nhan Thần Phi bất thình lình nói khiến Lục Thi Nhã hơi bất ngờ. Từ khi còn nhỏ anh đã có cái tật xấu này, nhiều năm như vậy rồi vẫn không sửa được, cho dù có cuộc sống mới nhưng chỉ càng khiến tính tình anh thêm cô độc.
Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, Lục Thi Nhã khẽ thở dài một hơi, trong ánh mắt kinh ngạc của anh cô vươn cánh tay thanh mảnh, trắng nõn của mình đan vào làn tóc anh, kéo gương mặt anh lại gần mình trong gang tấc, sau đó cười mỉm nói:
Cô dường như đang dán chặt lên da thịt trên người anh, chóp mũi ngửi được mùi thơm của cơ thể cô khiến Nhan Thần Phi có cảm giác yên bình. Sự yên bình này giống như một tiếng thở dài, giống như cảm giác cấm kị mà anh vẫn luôn tìm kiếm nhưng chạm không tới.
Thấy Nhan Thần Phi thất thần, Lục Thi Nhã càng không kiềm chế được tiếng trái tim đập trong lồng ngực.

Nói cho tôi biết, anh có chán ghét sự đụng chạm của tôi không?

Tiếng nói như thuốc độc cùng với hơi thở nóng hổi phả vào tai Nhan Thần Phi, ngay cả Lục Thi Nhã cũng có cảm giác hai tai của mình nóng bừng lên.
Lục Thi Nhã khoanh tay trước ngực, hai chân vắt tréo nhìn
ngọn núi băng
Tiểu Thần Thần.
Nhan Thần Phi cảm nhận được bầu không khí xung quanh mình đang dần tan ra, trái tim bỗng thắt chặt, bản năng muốn kéo cô trở lại.
Lục Thi Nhã nở nụ cười mê người của mình rồi dán lên người Nhan Thần Phi, như có như không cọ lên người anh.

Nhưng mà, tôi nghĩ tôi có thể chia cho anh một nửa.

Ồ, vành tai này hình như hơi đỏ lên có đúng không?
Nhan Thần Phi nheo mắt lại, ánh mắt sắc lẻm lại một lần nữa chiếu về phía cô, nhưng nửa ngày vẫn không thấy anh nói gì.
Lục Thi Nhã như bị hồ ly nhập hồn, lả lướt ngồi xuống bên cạnh Nhan Th6ần Phi, những cảm giác bất an vừa rồi đã biến mất sạch, ánh mắt quyết rũ bắt đầu được sử dụng hết công suất.
Nhan5 Thần Phi thấy Lục Thi Nhã dán lên người mình lại càng nhíu mày sâu hơn, thế nhưng thân thể của anh hoàn toàn không cảm thấy khó chịu hay bài xích, điều này nằm ngoài dự liệu của anh.
Nhan Thần Phi không chút khách khí đẩy cô ra, thở hổn hển đứng lên.
Lục Thi Nhã bị đẩy mạnh ra, hơi choáng váng.

Nhìn Phó tổng Nhan không tình nguyện như vậy có phải vì không quen ở chung với người khác không? Hay là cảm thấy tôi không xứng được ở chung với anh?

Nhan Thần Phi nghiêng đầu đi, mày nhíu chặt như thể đang lảng tránh câu hỏi của cô, Lục Thi Nhã cười càng thêm vui vẻ.
A a a a a !!! Cô lại đi dụ dỗ người ta, lại còn là Tiểu Thần Thần do chính cô tự tay nuôi lớn... Hừm, ngay cả cô cũng bị chính bản thân làm cho buồn nôn chết!
Đột nhiên thắt lưng của Lục Thi Nhã bị một lực thô bạo tác động, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện mình bị kéo vào một lồng ngực vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.