• 488

Chương 90: Chỉ có một người



Từ từ!


Nửa ngày sau Nhan Thần Phi đột nhiên nói một câu, ngữ khí rất gấp gáp.
Trong tình huống vừa rồi thì ai cũng sẽ hoài nghi thôi.
Hai người sóng vai thản nhiên đi bên bờ kênh.

Đây là tôm biển.

Nh9an Thần Phi không hiểu nổi mình đang làm cái gì, đang nói cái gì.
Cảm giác lành lạnh trên tay truyền đến làm Lục Thi Nhã giật mình quay đầu lại.
Lần đầu tiên, là lần đầu tiên say bảy năm Nhan Thần Phi chủ động.
Thân thể cao lớn đè lên người cô, ngón tay lành lạnh của anh bắt đầu hoạt động, thuần thục tháo từng cái cúc áo của cô, lột từng món quần áo của cô rồi tiện thể lột luôn cả đồ trên người mình.
Không có bất cứ thời gian nào để suy tính, mọi suy nghĩ của cô đã hoàn toàn tê dại, Lục Thi Nhã chỉ cảm thấy cảm giác nóng cháy đang trải dài toàn thân, xúc cảm ấm áp, mịn màng vừa cọ vừa liếm tai cô.
Cô... không thể ăn hải sản!
Chuyện này chính cô cũng thường xuyên quên mất, cô thà bị bôi thuốc đầy người chứ không muốn từ chối mỹ vị.

Tôi thấy hơi lạnh, hay là chúng ta quay về đi.

Lục Thi Nhã dùng tay kéo chặt phần áo trước ngực.
Mặt trời ban trưa của mùa đông phủ lên người họ, kéo dài hai chiếc bóng.
Chóp mũi của Nhan Thần Phi ngửi được mùi thơm cơ thể đặc trưng của cô, khiến anh hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của cô.
Nhan Thần Phi thanh toán, Lục Thi Nhã dẫn đầu đi trên con đường nhỏ ven kênh.
Gió thổi xào xạc, mặt nước gợn sóng lăn tăn, Lục Thi Nhã quaan khăn quàng trên cổ thêm hai vòng nữa rồi đứng im tại chỗ, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.
Cánh tay được buông ra, cô dần dần giành lại được ý thức của mình, liền nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ của anh, hùa theo ý anh.
Lục Thi Nhã cảm giác được người mình bị nhấc lên mới giật mình níu lại một tia lý trí. Lý trí muốn cô phải mau chóng dừng lại, nhưng thân thể lại thành thật dán sát vào người anh.
Lục Thi Nhã không nhịn được phải rên lên thành tiếng. Những bộ phận mẫn cảm nhất của cô từng bị chính người đàn ông này khám phá, hôm nay chính anh lại mở nó ra một lần nữa. Lửa tình càng lúc càng đượm khiến cả người cô nóng rực.
Nhan Thần Phi nghe một tiếng rên rỉ phát ra từ người bên dưới mình, nó mềm mại, dễ nghe đến nỗi khiến cả người anh ngứa ngáy. Giống như đây là âm thanh chỉ nên thuộc về mình anh, Nhan Thần Phi lại càng muốn nhiều hơn, vì vậy càng cố gắng vuốt phe phần dái tai mềm mịn, từng chút từng chút nhấm nháp nó.
Cảm giác đau thương vô hình lại một lần nữa lan tràn, từ lúc anh quay lại thành phố này cảm giác đau nhức ấy ngày càng gia tăng, và càng lúc càng nồng đậm trong cái bóng lưng nhỏ bé kia.
Nhan Thần Phi nhìn hai tay đang vắt sau lưng của cô, đột nhiên hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc anh nhận ra thì anh đã nắm chặt lấy tay của cô rồi.

Đi dạo tiêu cơm một chút không?

Lục Thi Nhã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Nhan Thần Phi nhìn cô, trong mắt lóe lên điều gì đó mà cô không suy đoán được.

Đừng nói gì hết!

Cánh tay đang đẩy anh ra của cô bị giơ lên cao, lời nói ấp úng bị chặn lại, nuốt ngược vào trong bụng.
Cái mũi đỏ ửng của cô khiến trái tim của Nhan Thần Phi cảm thấy khó chịu, chỉ hận không thể... ôm lấy cô, sưởi ấm cho cô.
Lý trí giúp anh đè lại cảm giác thôi thúc này, anh kéo tay cô đi nhanh về xe.

Kêu lên đi, giọng của cô, tôi muốn nghe giọng của cô.

Nhan Thần Phi ra lệnh giống như một vị quốc vương quyền lực, cảm giác mạnh mẽ muốn chiếm lấy cô làm của riêng khiến Lục Thi Nhã sa đọa.
Lục Thi Nhã làm ra vẻ không để ý đặt tôm xuống rồi tiếp tục vùi đầu ăn những món ăn khác.
Lần đầu tiên bầu không khí rơi vào tình trạng yên lặng không giống bình thường, ai nấy đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Phục vụ tốt như vậy khiến Lục Thi Nhã cảm thấy ngây ngốc.
Tiểu Thần Thần đang muốn làm cái gì đây?
Tiểu Thần Thần đang hoài nghi sao?
Được rồi.
Gấp gáp đến mức chính bản thân anh ngạ8c nhiên không hiểu sao mình lại kêu lên như vậy, chỉ vì cô gái trước mặt anh đang ăn tôm.
Lục Thi Nhã vô cùng mất hình tượng 3cầm con tôm chuẩn bị bỏ vào miệng, cô ngừng động tác, sững sờ nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.
Vào thang máy, nhìn bóng lưng cao lớn xách hai cái túi đồ to đùng thật buồn cười,
núi băng
này lại đang phát điên gì nữa không biết.
Cửa thang máy mở ra, anh lập tức ném túi đồ trên tay xuống ghế sofa, sau đó quay lại nắm lấy cô.
Nụ hôn không hề gián đoạn, lúc Nhan Thần Phi ôm cô bước từng bước về phía phòng ngủ thì nụ hôn lại càng thêm ác liệt.
Cô được đặt lên chiếc giường êm ái, được coi như bảo bối giống năm đó.
Vành tai, lỗ tai, sụn tai, cả người Lục Thi Nhã đều bị kích thích khiến cô không nhịn được phải cắn ngón tay ngăn lại nhưng lại bị anh mạnh mẽ lấy ra, để những âm thanh ngọt ngào này vang vọng khắp căn phòng.
Tiếng kêu như vậy khiến cô ngượng ngùng, còn anh thì càng thêm điên cuồng.
Trên thế giới này không một ai ngăn cản cô, cho dù là Ms.Diêu, hay là Nghiêm Chính Hạo tỉ mỉ cũng chưa bao giờ ngăn cản, chỉ có một người, chỉ có anh chưa bao giờ cho phép cô đụng vào những món ăn liên quan đến hải sản.

Nguy hiểm thật, suýt nữa lại hủy mất khuôn mặt này, Phó tổng Nhan giỏi thật, thế mà có thể đoán được tôi bị dị ứng với hải sản.

Toàn bộ khoang miệng của cô đều bị đối phương chiếm lấy, kiểu hôn môi như muốn nuốt sống đối phương này quá quen thuộc với cô.
Cả người cô mềm nhũn, da thịt cũng nóng lên, nóng đến mức chỉ có cơ thể lạnh như băng của anh mới có thể giải quyết được sự nóng bỏng này.
Tôm nhà hàng Âu thường dùng là loại tôm biển lớn, món ăn nà6y vốn rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao thấy cô ăn nó lại khiến anh sợ hãi như vậy.
Lục Thi Nhã giơ cao con tôm lên qu5an sát, sau đó lại nhìn Nhan Thần Phi đang chìm đắm trong thế giới của mình, trong lòng lại nổi lên cảm giác chua xót.

Phó tổng Nhan, tay của anh lớn thật đấy, chỉ một bàn tay đã có thể bọc hết tay của tôi rồi này. Nhưng sao tay anh lúc nào cũng lạnh như vậy, phải mặc nhiều áo vào chứ.

Lục Thi Nhã cười nói, Nhan Thần Phi lẳng lặng nhìn cô, anh có cảm giác toàn bộ tế bào trên người mình như đang sôi sục lên. Loại cảm giác này chỉ cần tới gần cô sẽ càng trở nên rõ ràng.
Hai cánh tay bị khóa chặt khiến Lục Thi Nhã giật mình, bóng người trong mắt cô càng trở nên to lớn hơn.
Đôi môi mật ngọt đột nhiên bị chiếm lấy.
Ngang ngược, mạnh mẽ, điên cuồng... tóm lại là chẳng có chút dịu dàng nào, môi của cô bị cắn rất đau.

Phó tổng Nhan...

Một chuỗi động tác liên tiếp khiến Lục Thi Nhã sửng sốt, buồng tim như được nhuộm một tầng mật ngọt ngào, vị ngọt thấm dần vào trái tim.
Đến nhà để xe, vẫn là anh thay cô cài chắc dây an toàn rồi mới khởi động xe.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.