• 3,929

Chương 181: Ở bên em đến mộ tuyết trắng đầu


Lục Chinh đón cô về khách sạn.

Đàm Hi vừa mới bước qua cửa, còn chưa kịp buông va li ra thì đã bị đè vào cửa, một trận hôn điên cuồng ập tới.

Từ sườn cổ tiến thẳng lên trên, cô vừa đẩy vừa cố trốn tránh:
Em còn chưa tắm rửa gì đâu đấy... Người toàn mồ hôi mà anh cũng hôn được à?



Ngoan, để ông đây đỡ thèm trước tí đã...


Đàm Hi tức cười:
Vừa rồi còn luôn miệng nói không nhớ, vậy giờ anh đang làm cái gì thế hả?


Trở mặt hơi bị nhanh rồi đó!


Không nhớ, chỉ làm.


Nhớ? Hư ảo, ông đây chướng mắt.

Làm mới là đạo lý cứng rắn nhất.

Đàm Hi bị hôn tới mức cả người như chìm trong sương mù, đôi mắt ươn ướt, cánh môi sưng lên, cả người cũng đần độn luôn.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới lùi ra, cô che ngực thở phì phò, chân tê tới mức suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống nền nhà luôn.

Bàn tay lớn đỡ lấy sườn eo cô, kéo người đứng thẳng lên, lúc này Đàm Hi mới có thể đứng vững được.

Lục Chinh cười khẽ, mắng một câu
vô dụng
, đổi lấy là cái trừng mắt hung tợn của cô nàng Đàm.


Em muốn đi tắm!
Hất cái va li sang một bên, đi qua ngồi xuống mép giường, giơ chân đạp bay giày.

Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn.


Thất thần cái gì hả? Còn không mau đi mở nước tắm cho em à?


Lục Chinh nhìn cô một cái, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong phòng tắm, tiếng nước ở trong nhanh chóng truyền ra ngoài.

Đàm Hi nằm dang tay dang chân theo hình chữ X trên giường, hai tay duỗi thẳng, hai chân đạp đạp, vặn cái eo mỏi mệt, cả người thoải mái tới mức những đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại trong vô thức.

Đi tàu điện cao tốc nhanh thì nhanh thật nhưng mà không gian kín, người lại đông, tất nhiên mùi trong đó không dễ ngửi tí nào rồi, giờ cô chỉ muốn tắm một cái, sau đó uống một cốc ca cao nóng an ủi.

Cũng không biết tại sao tên kia có thể hạ miệng hôn được nữa...

Cô tự ngửi người mình mấy cái, nhíu mày, quay đầu đi, hôi muốn chết luôn!


Nước tắm xong rồi.


Đàm Hi ngồi bật dậy, đá cái va li, đi xuống giường, bắt đầu lục đồ đạc.


Chút nữa sẽ sắp xếp thế nào?



Lái xe tới thẳng sơn trang suối nước nóng thôi.
Dừng một chút, lại bổ sung,
Qua đêm.


Ặc...


Không quay về khách sạn ạ?



Không về nữa. Ngày mai lái xe tới thẳng Tân Thị luôn.



Oh.


Hai mươi phút sau, Đàm Hi mặc một cái váy Bohemian màu vàng nhạt đứng trước gương, tóc xõa dài trên vai, mũ lưỡi trai màu trắng được cô đội ở trên đầu một cách khá tùy tiện.


Em xong rồi, đi thôi.


Ánh mắt Lục Chinh hơi tối, nhấc cái va li đi ra ngoài.

Đàm Hi vội vàng đuổi theo, ôm lấy cánh tay người đàn ông,
Đi nhanh thế làm gì? Chẳng biết chờ em gì cả...


Hai người vào thang máy xuống lầu, vừa đến sảnh lớn thì thấy Tần Thiên Lâm đang hấp tấp tiến vào vòng xoay ngoài cửa lớn.

Đàm Hi trốn ra sau cây cột lớn theo phản xạ có điều kiện, trong lòng thấp thỏm.


Cậu vẫn ở đây ạ? Chẳng phải sáng sớm đã về thủ đô rồi hay sao?



Hội nghị đổi ngày rồi.



Nếu vậy thì ở lại giúp...



Sửa đến buổi chiều.


Tần Thiên Lâm cứng họng nhưng lại không dám tỏ thái độ gì. Lục Chinh có thể dẫn hắn tới thực địa làm khảo sát đã là phá lệ rồi, đạo lý thấy đủ là dừng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai!


Thuận buồm xuôi gió.


Nói xong, bước nhanh vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy khép lại, Đàm Hi mới ló ra từ sau cây cột, thở phào một hơi, đi tới bên cạnh Lục Chinh, véo mạnh lên eo anh một cái.


Biết em tới đây mà còn dám ở cùng một khách sạn với hắn? Gan của anh có phải quá lớn rồi không?


Nếu có thể, Đàm Hi càng muốn véo cái gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng kia của anh hơn.

Sắc mặt Lục Chinh chẳng hề thay đổi,
Có ông đây che chở, em sợ cái gì chứ?



Ui cha, tự tin quá ha?



Nói chuyện bằng thực lực thôi.


Đàm Hi trầm tư, sau một lúc lâu mới trợn mắt lên,
Xấu tính!


Chiếc Land Rover cao lớn chạy xuyên qua thành phố, tiến lên cao tốc.

Đàm Hi ngồi trên ghế lái phụ, cả người lắc lư, lắc đến mức mơ màng muốn ngủ, che miệng ngáp một cái.


Sao vẫn chưa tới vậy?


Lục Chinh liếc nhìn cô:
Ở ngoài ngoại ô cơ, không nhanh thế đâu.



Vậy em ngủ một lát, tới thì gọi em nhé.



Ừ.


Cô lục tìm cái bịt mắt ở trong ba lô ra, ngả lưng ghế về sau, tìm một tư thế thoải mái đi tìm Chu Công.


Tối hôm qua ngủ không ngon à?



Ừm, hồi hộp quá nên không ngủ được.
Đàm Hi há mồm đáp một câu.

Thực ra, là bởi vì vừa nãy tắm ở khách sạn xong, theo thói quen liền cực buồn ngủ.

Thử nghĩ mà xem, cả người thơm tho sạch sẽ, thoải mái dễ chịu, rõ ràng là để chui vào trong ổ chăn, lúc này không ngủ thì còn đợi tới bao giờ nữa chứ?

Lục Chinh thì hiểu sai ý cô, trong đáy mắt hiện lên một sự vui vẻ, quá hồi hộp ư?

Nếu Đàm Hi biết suy nghĩ hiện tại của anh, phỏng chừng sẽ vỗ ngực, tỏ vẻ trầm mặc, sau đó thầm than một câu --- Đây là một sự hiểu lầm xinh đẹp, không cần phải giải thích gì đâu! Amen!

Nửa tiếng sau, chiếc Land Rover vững vàng tiến vào cổng sơn trang nước nóng.


Hi Hi?



Dạ? Tới rồi à?
Đàm Hi kéo bịt mắt xuống, ánh sáng chói lóa bất ngờ khiến cô phải híp mắt lại.

Hai người xuống xe, Lục Chinh đi vòng ra sau lấy hành lý, Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ quan sát xung quanh.

Nói là sơn trang suối nước nóng nhưng thực ra chẳng khác Nông Gia Nhạc là bao nhiêu, xung quanh đều là núi non trùng điệp, trước cửa là đường cái lớn, chạy về phía những dãy núi rồi bắt đầu quanh co tiến lên.

Cái này gọi là quốc lộ Bán Sơn, đời trước cô đã thấy không ít khi tiến vào sống ở vùng núi.

Nhưng ở lân cận thủ đô toàn là địa hình bình nguyên, cảnh quan kiểu này cũng coi như là hiếm có.


Sao hả?
Lục Chinh đút chìa khóa xe vào túi, kéo hành lý tới đứng bên cạnh cô, hai người sóng vai nhau nhìn về phía núi cao nguy nga ở trước mặt.


Cũng hơi xinh đẹp, nhưng không thể so với khu Tây Nam được.
Đã từng nhìn thấy vô số núi non hiểm trở, tòa núi trước mắt này quả thực chẳng tính là gì.


Tây Nam? Em tới đó rồi hả?


Ặc...


Không. Nhưng mà nhìn ảnh của Tiểu Ảnh Tử gửi tới là biết thôi mà!



Muốn đi không?


Gì cơ?

Bàn tay lớn vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, thuận tiện sửa sang lại mái tóc tán loạn của cô một hồi,
Sau này sẽ đưa em đi ngắm.



Anh nói đấy nhé, không được đổi ý!



Cô bé ngốc!


Đàm Hi cười rồi rúc vào trong lòng anh, toàn thân tràn ngập ấm áp.

Tách tách ---

Tiếng chụp ảnh vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại.

Hai ông bà cụ già đang đứng sau lưng họ, cách không xa lắm, bà cụ tay chống vào lan can, trong tay ông cụ cầm một cái máy ảnh, nhìn có vẻ là đồ khá cũ rồi.


Hỏng rồi, hỏng rồi, hình như dùng sai ống kính rồi... Tôi phải về đổi cái khác mới được!



Ông đúng là, toàn lắp linh tinh thôi!


Mặt ông cụ trở nên nghiêm túc:
Nhiếp ảnh là một nghề rất nghiêm túc, bà đừng nói vớ vẩn.



Cháu trai mua cho ông cái máy ảnh là sợ ông nhàm chán, để ông chơi giết thời gian thôi, ông tưởng ông cầm nó là trở thành nhiếp ảnh gia thật đấy à?



Chẳng phải cả ngày bà cũng chỉ biết thêu thêu thêu còn gì...


Hai ông bà cụ ông một câu tôi một câu, nhưng không khí lại cực kỳ hài hòa.


... Đã bảo ông đừng có suốt ngày ôm cái đồ đó nữa, hay là cảm thấy tay chưa đủ run chứ gì?
Bà cụ lải nhải.


Còn nói tôi à, đưa bà tới đây để đi chơi cơ mà, dừng có suốt ngày nhớ thương mấy cái phối màu những sợi chỉ đó nữa đi!
Ông cụ đáp trả.


Được rồi, không nói lại ông! Thích chụp thế nào thì chụp!
Hừ lạnh một tiếng, bà cụ quay đầu đi, nhưng tay cũng không hề thả lỏng ra, vẫn đỡ ông cụ một cách vững vàng.


Bà giận đấy à?
Ông cụ nở nụ cười, giọng cũng dịu xuống.

Bà cụ không thèm để ý tới.


Nghe bà là được chứ gì? Chúng ta chụp thêm tấm nữa rồi về đi.



Ông nói đấy nhé, tí nữa đừng có ăn vạ không đi!



Xem bà nói gì đi... tôi có lúc nào quá đáng thế đâu?
Rõ ràng là không đủ tự tin.

Bà cụ cũng không so đo với ông ấy nữa mà nhìn về phía Lục Chinh và Đàm Hi đang đứng ở bên này.


Bảo cô bé kia chụp cho chúng ta một tấm đi?



Ừ. Bà quyết định!


Không đợi bà cụ mở miệng, Đàm Hi đã kéo Lục Chinh đi tới,
Bà, có cần cháu giúp không ạ?


Nghiêng đầu cười, mi mắt cong cong, đáng yêu tới mức có thể véo ra nước được.


Có thể chụp giúp ông bà một bức ảnh không?
Bà cụ vui vẻ, cô bé này quá xinh đẹp, ánh mắt chọn đàn ông cũng cực kỳ tốt!


Không thành vấn đề ạ.


Đàm Hi nhận lấy máy ảnh, khiếp thật, còn nặng thế chứ! Thảo nào bà cụ này vẫn cứ càm ràm mãi...


Cháu gái, cháu thấy ông bà đứng ở đây đã được chưa?
Núi non làm bạn, trời trong xanh như được gột rửa, hai thân ảnh già nua nâng đỡ lẫn nhau, mười ngón tay nắm chặt.


Tôi sắp không đững vững được nữa rồi...
Trên mặt ông cụ không nén được sự buồn rầu.


Có tôi đỡ rồi, ông sợ cái gì chứ?


Hai người nhìn nhau cười, đều thấy trong mắt người kia sự thấu hiểu và cơ trí do năm tháng lắng đọng lại.


Góc độ này đẹp lắm! Cháu đếm tới ba, chúng ta cùng cười có được không ạ? Một hai ba...


Thời gian dừng ở trong tấm ảnh.


Xong rồi ạ!



Để ông nhìn xem...
Ông cụ gấp không chờ nổi.

Đàm Hi đưa máy ảnh lại cho ông.


Bà lão, bà xem tôi có đẹp trai không này?



Đẹp! Đẹp trai lắm!



Hê hê... Bà cũng vẫn xinh đẹp y như ngày xưa...


Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ thoáng xuất hiện vẻ thẹn thùng đáng yêu, Đàm Hi dời mắt, nhấp môi cười trộm.


Cháu gái, cảm ơn cháu nhiều nhé!



Không có gì đâu ạ!
Đàm Hi xua tay, nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào.


Đây là chồng của cháu à? Cháu trai tuấn tú lịch sự, chọn tốt đấy! Không giống bà...



Khụ khụ! Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi, chiều nay Tiểu Tứ Nhi còn tới đón chúng ta nữa đấy.



Biết thừa là ông không muốn nghe...
Bà cụ trừng mắt lườm ông cụ một cái, sau đó vỗ tay Đàm Hi,
Ông bà vào trước đây, hai vợ chồng son cứ chơi vui vẻ nhé, ở phía sau còn có suối nước nóng đấy, không ngại thì tới đó mà chơi.



Vâng.


Nhìn hai ông bà cụ đi xa, Đàm Hi đột nhiên thở dài.


Sao thế?
Lục Chinh cười hỏi.


Anh nói họ như thế có phải là sống bên nhau đến đầu bạc răng long không?



Hâm mộ à?
Trong mắt người đàn ông có ý cười, khó nén được sự ấm áp.


Vâng ạ!
Đàm Hi gật đầu thừa nhận một cách thoải mái, không hề tỏ vẻ thẹn thùng gì.

Cô ăn ngay nói thật mà!

Tình cảm như thế, có ai là không hâm mộ chứ?

Nắm tay nhau cùng đi tới bạc đầu, bao nhiêu người cầu còn chẳng được?


Đi thôi, chúng mình cũng vào đi.
Đàm Hi nhún vai, nâng bước tiến vào trong.

Lục Chinh sửng sốt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng thiếu nữ đi phía trước, mày không khỏi dần nhíu lại.

Trong lòng dấy lên cảm xúc quái dị không gạt bỏ được, nhưng anh lại chẳng thể nhận ra cụ thể đó là gì...

Hai người đi tới trước quầy lễ tân để lấy chìa khóa, Đàm Hi quan sát xung quanh, môi trường ở đây cũng không tệ lắm.

Bên ngoài nhìn giống du lịch sinh thái, bên trong lại thiết kế theo phong cách khách sạn.

Có lẽ vì nằm ngay bên sườn núi, lại không phải ngày nghỉ lễ nên người tới đây cũng không nhiều, tương đối vắng lặng khiến người ta liên tưởng đến không khí... thoải mái nhàn văn dã hạc.

Nói tóm lại, Đàm Hi cực kỳ vừa lòng!

Từ ngoài tiến vào, trong lòng Lục Chinh vẫn cứ cảm thấy sai sai, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu nhỉ?

Lúc này, một đôi mẹ con đi tới trước quầy lễ tân, người phụ nữ hơn 30 tuổi, đứa bé thì khoảng bốn, năm tuổi gì đó.


Cho tôi hỏi, ở đây có siêu thị mini hoặc cửa hàng tiện ích gì không nhỉ?


Cô gái lễ tân cười xin lỗi,
Xin lỗi quý khách, ở quanh đây không có đâu ạ!


Người phụ nữ thở dài, ngồi xổm xuống, xoa đầu con trai:
Tiểu Kiệt, chúng ta không ăn kẹo cao su có được không?



Không được! Con muốn ăn! Muốn ăn!
Cậu nhóc bắt đầu gào khóc.

Lúc đầu người phụ nữ còn dùng dỗ dành ngon ngọt, sau đó cũng không chịu nổi nữa,
Sao con chẳng nghe lời gì thế hả! Nhất định phải để mẹ ra tay đánh đòn con đúng không?


Cô lễ tân đứng trước sân khấu không ngừng khuyên bảo:
Xin chị đừng nóng giận, trẻ con mà, muốn gì thì sẽ đòi ngay lập tức, chỉ tùy hứng thế thôi...


Sắc mặt Lục Chinh sa sầm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nàng Dâu Cực Phẩm.